Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 16


 
Thời Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước mắt là ánh sáng yếu ớt rải rác khắp nơi, cô như lọt vào sương mù, trong giây phút hoảng hốt, Thời Hạ không biết bản thân mình đang ở nơi nào, cô nỉ non, “Thẩm Nhất Thành…”
 
Người ngồi ở mép giường hơi cúi người, dán lỗ tai bên môi cô, “Cậu nói cái gì?”

 
 
Thời Hạ chậm rãi nâng tầm mắt, gần ngay trước mắt là một sườn mặt góc cạnh rõ ràng, gần đến mức chỉ cần cô nhẹ nhàng nâng đầu là có thể đụng vào mặt cậu.
 
Thời Hạ nhịn không được nở một nụ cười, “Thẩm Nhất Thành, trông thấy cậu thật tốt.”
 
Trong cổ họng khô khốc phát ra vài tiếng nói mơ hồ, Thẩm Nhất Thành khẽ nhíu mày, đứng lên bưng một ly nước lại đây, “Uống chút nước để thông cổ họng trước.”
 
Thời Hạ chống tay lên giường muốn đứng dậy, chợt cảm thấy choáng váng lại ngã xuống gối nằm.
 
Thẩm Nhất Thành đặt ly nước trên tủ, cậu vòng tay qua vai cô đỡ cô ngồi dậy.
 
Trong khoảnh khắc ngực phập phồng hít thở, Thời Hạ và cậu như gần lại như xa, hơi thở xung quanh đều là mùi thuốc sát trùng pha lẫn hương vị tươi mát trên người cậu.
 
Thời Hạ lập tức tỉnh ra rất nhiều.
 


Cô được đưa vào bệnh viện.
 
Thẩm Nhất Thành nhét một cái gối bên hông cô, đưa nước vào tầm tay cô.
 
Ngay khi Thời Hạ vươn tay muốn đón lấy ly nước, Thẩm Nhất Thành lại chuyển phương hướng, trực tiếp đưa đến bên miệng cô.
 
Thời Hạ thoáng ngẩng đầu nhìn cậu, tầm mắt của Thẩm Nhất Thành lại dừng ở ly nước chứ không hề nhìn cô.
 
Thời Hạ cũng không vờ vịt mà thuận theo tay cậu uống nửa ly nước, mang theo hương mật ong ngọt nhẹ xoa dịu cổ họng đang khô cạn của cô.
 
“Còn muốn không?”
 
Thời Hạ lắc đầu, hỏi, “Tôi phát sốt?”
 
Thẩm Nhất Thành gật đầu, “Không chỉ phát sốt, sốt thêm chút nữa cậu có thể thắp sáng căn phòng rồi.”
 
Thời Hạ, “....”
 
Người này thuộc tuýp dọa người bằng ngôn ngữ à?
 
Có thể để cô cảm động lâu một chút được không?
 
Lâm Vận xách hộp giữ nhiệt đi vào, nhìn thấy Thời Hạ tỉnh thì nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Hạ Hạ, con hù chết dì rồi, đêm qua con sốt hơn bốn mươi độ, cả người đều hôn mê bất tỉnh…” Lâm Vận vừa nói vừa đi ra trước chạm vào trán Thời Hạ, “Còn hơi nóng, Nhất Thành, con đi kêu y tá lại đây đo nhiệt độ cơ thể cho Hạ Hạ đi.”
 
Thẩm Nhất Thành đi ra ngoài kêu y tá, Lâm Vận đã múc xong cháo, “Ăn chút cháo lót bụng trước, làm ấm dạ dày.”
 
Nửa chén cháo đã xuống bụng, Thời Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng tỉnh táo hơn nhiều, “Cảm ơn dì.”
 
“Đứa nhỏ này, không cần khách sáo như vậy, ba con đã nhờ dì, là dì không chăm sóc tốt cho con, chuyện hôm qua dì đã nghe Nhất Thành nói rồi, vô duyên vô cớ phát sốt chắc chắn là bị dọa sợ, trẻ con mà bị hù dọa cần phải đi tìm lại hồn, dì đã hỏi bà Vương dưới lầu rồi, bà ấy có giới thiệu một sư phụ…”
 
“Mẹ, mẹ lại tuyên dương mê tín.” Thẩm Nhất Thành đi vào sau khi đưa y tá đến.
 
Lâm Vận đứng dậy nhường chỗ cho y tá, thuận tiện phản bác Thẩm Nhất Thành, “Con là con nít, không hiểu chuyện.”
 
“Đúng rồi, dì à, con cảm thấy dì nói rất đúng.” Thời Hạ vừa kẹp nhiệt kế bên dưới cánh tay vừa gật đầu cường điệu như giã tỏi, “Dì à, con cảm thấy dì nói rất đúng.”
Thẩm Nhất Thành là con nít, lời này nói rất đúng.
 
Trong lòng cô nghĩ cái gì, Thẩm Nhất Thành vừa nhìn đã hiểu rõ, mặt cậu không cảm xúc.
 
Thời Hạ nhún vai với cậu, “Nhưng mà dì ơi, con đã khỏe rồi, dì nhìn con bây giờ khỏe biết bao, những thứ như tìm hồn kia chỉ có tác dụng với con nít hai ba tuổi thôi.”
 
Lâm Vận ngẫm lại cũng đúng, vì thế không nhắc lại nữa.

 
Thời Hạ chưa hoàn toàn hạ sốt, 38 độ, nhưng có thể xuất viện, mỗi ngày đến bệnh viện để truyền nước biển là được.
 
Lâm Vận đi làm thủ tục xuất viện, Thẩm Nhất Thành thả thuốc cần uống buổi sáng vào trong nắp lọ thuốc rồi đưa cho Thời Hạ, “Uống thuốc trước đi.”
 
Thẩm Nhất Thành mặc áo thun tay ngắn vươn cánh tay qua đây, Thời Hạ rất dễ dàng nhìn thấy mấy vết cào đỏ lòm trên cánh tay cậu, thuận miệng nói, “Cánh tay sao vậy, đi trộm mèo bị mèo cào à?”
 
Thẩm Nhất Thành dừng tay một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Thời Hạ, hiếm khi chân thành xác định lời nói của Thời Hạ, “Cậu nói đúng rồi đó, không ngờ cậu còn khá thông minh, trước đây đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của cậu.”
 
Loại lời nói như thế này vừa nghe đã biết mỉa mai đối phương, Thời Hạ không ngốc, sẽ không cho rằng Thẩm Nhất Thành đang khen cô.
 
Thời Hạ lập tức cảm thấy sai sai, cô không khỏi nheo mắt hơi do dự, “Không phải tôi cào chứ?”
 
Thẩm Nhất Thành chém đinh chặt sắt, “Không phải, đúng là bị mèo cào, còn là con…”
 
Thẩm Nhất Thành đột nhiên nắm lấy tay cô, sáp lại gần cô, nhìn vào đôi mắt cô, “Còn là con mèo hoang con thích giương nanh múa vuốt.”
 
“Cậu mới là mèo hoang…” Thời Hạ đỏ mặt, dùng sức muốn thoát khỏi tay Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành thuận tiện nhét thuốc vào tay cô, “Uống thuốc.”
 
Thời Hạ suy nghĩ nửa ngày cũng nhớ không nổi cô cào Thẩm Nhất Thành hồi nào, nhưng không thèm hỏi cậu, vì thế oán hận cầm lấy thuốc cậu vừa nhét vào tay đưa lên miệng, trong đầu đột nhiên vang lên lời nói của Lý Hoàn.
 
Thời Hạ lập tức ngừng động tác, không động đậy nắp lọ thuốc đã để bên môi.
 
Suy tư vài giây, “Thẩm Nhất Thành, hay là cậu lấy sách hướng dẫn sử dụng uống thuốc tới đây tôi xem thử đi.”
 
“Cậu xem sách hướng dẫn làm gì?”
 
Thời Hạ liếm môi một chút, do do dự dự, “…Chủ yếu là tôi sợ chết…”
 
Thẩm Nhất Thành vốn đang thu dọn hộp giữ nhiệt, nghe được lời này thì ngừng động tác quay sang nhìn cô, “Có ý gì? “
 
“Cậu đừng động một chút là có ý gì, cậu lấy sách hướng dẫn sử dụng đến đây tôi xem thử.” Thời Hạ vừa nói vừa xuống giường dự định đi đến bàn bên cạnh Thẩm Nhất Thành để lấy thuốc.
 
Thật vất vả mới sống lại một lần, không thể chết trong tay Thẩm Nhất Thành được.
 
Thẩm Nhất Thành cầm hộp thuốc trong tay sớm hơn cô một bước, “Lời vừa rồi có ý gì?”
 
“Cậu có biết phương pháp uống thuốc cậu nói với Lý Hoàn ngày hôm qua đều sai hết không? Đưa hộp thuốc đây tôi xem thử.” Thời Hạ chìa tay về phía cậu.
 
Thì ra là thế
 
Thẩm Nhất Thành hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thời Hạ.

 
Nói đến cùng là không tin tưởng cậu.
 
Thẩm Nhất Thành lắc lắc hộp thuốc trong tay trước mặt Thời Hạ, “Muốn xem?”
 
Thời Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
 
Thẩm Nhất Thành giơ thuốc hộp khỏi đỉnh đầu, từ trên cao nhìn cô với nửa con mắt, “Lấy được thì cho cậu xem.”
 
Thời Hạ trợn mắt há mồm.
 
Người này có tật xấu à?
 
Người phát sốt là cô, không phải cậu ta mà?
 
Thẩm Nhất Thành rất cao, Thời Hạ không phải không có tính toán trong lòng, khoan nói cô còn đang phát sốt, dù cô không phát sốt đi nữa, chỉ cần Thẩm Nhất Thành không muốn đưa, cô đừng mơ tưởng lấy được.
 
Thời Hạ hung dữ trừng mắt nhìn cậu nửa ngày, Thẩm Nhất Thành không hề nhúc nhích.
 
Thời Hạ nghĩ dù thế nào đi nữa thì mình cũng là con gái, làm nũng chắc sẽ có ích, vì thế mềm giọng nói, “Thẩm Nhất Thành, tôi còn đang sốt.”
 
“Tôi biết, không thì sẽ không ở bệnh viện.”
 
Thời Hạ nghẹn cục tức trong ngực, cô sắp bị tức chết rồi.
 
Hai người nhìn nhau vài giây, Thẩm Nhất Thành nhượng bộ, “Cầu xin tôi đi, tôi cho cậu.”
 
“Xin cậu.” Hiện tại Thời Hạ nói hai chữ ‘xin cậu’ này rất thuận miệng.
 
Thẩm Nhất Thành nghiêm túc nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “Cầu xin tôi tôi cũng không cho cậu.”
 
Thời Hạ, “....”
 
Thẩm Nhất Thành, phắc du!
 


Bình Luận (0)
Comment