Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 227

Chương 227

Giọng nói ấy không lớn, nhưng vừa khéo lại lọt vào tai tất thảy mọi người.

Tất thảy mọi người có mặt ở đây đều tò mò quay đầu nhìn về phía ấy.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp với nước da trắng nõn nà đang ngồi bên chiếc bàn ngoài sảnh. Cô ấy mặc đầm liền vừa người đỏ thắm, dáng người uyển chuyển của cô ta được bao bọc bên trong, cơ thể đầy đặn bốc lửa, trông có vẻ hết sức quyến rũ.

Cô ấy đẹp đẽ vô cùng, đôi mắt đan phượng hẹp dài, quyến rũ bẩm sinh, toát ra vẻ yêu kiều và sang trọng, có điều nghe giọng điệu của cô ấy là biết ngay tính cách của người này cũng rất nóng nảy.

Mọi người vừa nhìn thấy cô ấy là ngẩn ngơ, ai nấy cũng tỏ ra kinh ngạc.

Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, sắc mặt của mọi người lại thay đổi, vốn dĩ ai nấy cũng tấm tắc trước vẻ đẹp của cô ấy, nhưng bây giờ lại bị thay thế bằng sự ngạc nhiên!

Đm, nếu như không nhìn nhầm thì chắc người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô ấy là cục trưởng đấy nhỉ?

Chỉ một cô gái nhỏ nhoi thôi mà dám ra lệnh cho cục tưởng à?

Mọi người lập tức cảm thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ cô gái này là thần thánh phương nào mà giỏi thế? Có người còn dụi mắt điên cuồng, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Ồ, bà cô của tôi ơi, người ta cũng đã nói rồi hai người chỉ hiểu lầm nhau mà thôi, hơn nữa nhìn anh ta cũng đâu có giống như có thù hằn gì với cô, chúng ta đừng làm lớn chuyện nữa có được không? Cô vừa mới quay lại mà, thôi mau về nhà đi.”

Cục trưởng dịu giọng dỗ dành, trong lòng lại than khổ không thôi, chỉ mong sao bây giờ có thể tiễn ma nữ nhỏ trước mắt đi ngay lập tức.

Nghe thấy thế, cô gái xinh đẹp ấy trừng to mắt, giọng điệu có vẻ hết sức ngang ngược: “Không được, lời anh ta nói không được tính là đúng, phải do tôi quyết định mới được! Nếu như hôm nay ông không nhốt anh ta lại, tôi sẽ vào nhà lao ngồi hai ngày, đến lúc đó, tôi muốn xem xem ông sẽ ăn nói thế nào với ông cụ!”

Cục trưởng nghe cô ấy nói vậy, trong lòng dậy lên nỗi chua chát, ông ta mấp máy môi, vừa định nói chuyện thì đột nhiên có giọng nói nhuốm đầy vẻ khó chịu vang lên. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ê, cô có biết lý lẽ là gì không thế? Tôi đã nói rồi, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, cũng có phải tôi không xin lỗi cô đâu, hơn nữa tôi cũng bị cô đánh rồi mà sao cô cứ không chịu thôi vậy?”

Người nói chuyện là một thanh niên tuấn tú, cơ thể cao ráo có thể sánh bằng người mẫu, gương mặt cũng có vẻ yêu nghiệt không thua kém gì cô gái ấy, pha lẫn vài phần ngang ngạnh, vài phần ngông cuồng, từ cách ăn mặc của anh ta cũng có thể nhận ra gia thế của người này không bình thường chút nào.

Nếu như Tiêu Diệp Nhiên có mặt ở đây bây giờ, chắc chắn cô sẽ rất ngạc nhiên.

Bởi vì anh ta không phải là ai khác, mà là Cố Thanh Chiêu.

Vào lúc này, Cố Thanh Chiêu cũng hơi bực dọc, trong lòng thầm than xui, sao lại bị gặp phải một cô gái nóng tính như vậy chứ.

“Hừ! Anh sàm sỡ tôi, tôi chưa cắt tay anh đi là tốt lắm rồi đấy, còn muốn bình yên rút lui à, mơ đẹp thế!”

Người phụ nữ ấy khịt mũi hừ lạnh một tiếng, cô ấy nhìn Cố Thanh Chiêu với ánh mắt oán hận.

“Tôi có cố ý đâu kia chứ.”

Cố Thanh Chiêu bất lực trợn mắt, anh lầm bầm trong miệng.

Vốn dĩ chiều nay định ra sân bay đón người, kết quả vì đông đúc quá nên anh bất cẩn sờ phải ngực của cô gái này, hai người lập tức xung đột với nhau ngay.

Bình Luận (0)
Comment