Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 236

Chương 236

“Về rồi đó à?”

Người đàn ông cười nhẹ quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng: “Đi chơi có vui không?”

Tiêu Diệp Nhiên thỏa mãn gật đầu: “Vui lắm, uống một chút rượu, nhưng mà không có say.”

“Để anh xem một chút.”

Cố Mặc Đình kéo cô qua, đánh giá cô cẩn thận.

Có lẽ là do nguyên nhân uống rượu, gò má của cô xuất hiện vẻ phấn hồng của đào mật, đôi mắt long lanh xinh đẹp động lòng người hiện ra ánh sáng lấp lánh, mang theo vài phần mê hoặc, hơi thở tản ra mang theo mùi vị nhàn nhạt, cái miệng nhỏ đỏ khiến cho người ta nhịn không được mà có xúc động muốn âu yếm.

Bị anh nhìn chăm chú như vậy, nhịp tim của Tiêu Diệp Nhiên cũng nhịn không được mà tăng nhanh một chút.

Tuy nói hai người đã từng có tiếp xúc da thịt, nhưng mà trời sinh tính tình của Tiêu Diệp Nhiên khá khép kín, bị cặp mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm như thế, đã không nhịn được mà hơi ngại ngùng.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn vào mắt của Cố Mặc Đình ở một khoảng cách gần như vậy.

Màu sắc đen nhánh, đen như mực lộ ra vẻ thâm thúy khó lường, giống như là biển sâu thần bí khó dò, làm cho người khác hơi khống chế không nổi mà muốn sa vào đó.

Nhưng mà rất nhanh, Tiêu Diệp Nhiên liền phát hiện có chút không đúng.

Đôi mắt màu mực kia trong một nháy mắt nào đó đột nhiên tuôn ra một khát vọng nóng bỏng, ngay sau đó, cánh tay của chủ nhân đôi mắt này duỗi ra kéo Tiêu Diệp Nhiên không có chuẩn bị qua, ngồi xuống ở trên đùi của mình.

Tiêu Diệp Nhiên hốt hoảng hét lên một tiếng, miệng nhỏ khẽ nhếch, đang muốn nói chuyện, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị chặn lại.

Người đàn ông nhanh chóng chiếm lấy cánh môi mỏng manh của cô, không ngừng cướp lấy hương thơm ở trong miệng của cô, hô hấp của hai người quấn quýt vào nhau, ý thức mông lung, thân thể dính sát lại với nhau, một luồng nhiệt cực kỳ nóng từ từ quấn lấy hai người.

Trong mơ hồ, Tiêu Diệp Nhiên chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình càng ngày càng tăng cao, cả người như đang được tắm trong một ngọn lửa rực cháy, một ngọn lửa nóng đang không ngừng va chạm, dường như thiêu hủy đi lý trí của cô.

Mà nụ hôn của anh lại không hề dừng lại một chút nào, một đường hướng xuống, lưu lại dấu vết đậm đậm nhạt nhạt ở cái cổ tinh tế của cô.

Nút áo ở trên người của cô đã được mở ra, gần như có thể nhìn thấy được một mảnh tuyết trắng đầy đặn mê người, chiếc áo lót màu tím gợi cảm bao bọc nó lại, có một loại cảm giác vô cùng sống động.

Đúng vào lúc này, Cố Mặc Đình rốt cuộc cũng buông cô ra.

Anh đặt môi của mình dán ở bên tai của cô, dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm mà nói: “Bà xã anh muốn em.”

Tiêu Diệp Nhiên mềm nhũn nằm ở trong ngực của anh, xấu hổ nhưng mà lại gật đầu: “Trở về phòng đi, có được hay không, không muốn ở đây đâu.”

“Được, theo ý em.”

Anh ôm ngang cô lên, nhanh chóng đi lên lầu, bước vào trong phòng.

Cửa phòng từ từ được đóng lại, ngăn cách một mảnh xuân sắc kiều diễm ở bên trong.

Sáng ngày hôm sau, Tiêu Diệp Nhiên thức dậy một lần nữa từ trong ngực của Cố Mặc Đình, cảm nhận được hơi ấm và sự an tâm từ người ở bên cạnh, cô không khỏi thỏa mãn nở nụ cười.

Hai người bọn họ lần lượt thức dậy tắm rửa, sau đó cùng nhau nắm tay xuống lầu ăn sáng.

Bình Luận (0)
Comment