Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 317

“Ngài là cậu chủ Thẩm Thẩm Tử Dục?”

Người có quyền có thế trong xã hội này vẫn luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, ví dụ như sau khi biết thân phận của cậu †a, cảnh sát rất sảng khoái cho cậu ta mang Tống An Kỳ rời khỏi sở cảnh sát.

“Cảm ơn!"

Đây là câu đầu tiên mà Tống An Kỳ nói với cậu ta.

Thẩm Tử Dục nhướng mày: “Không cần khách sáo, tôi chỉ là giúp chị dâu tôi mà thôi.”

Sau đó, Tống An Kỳ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mà Thẩm Tử Dục liếc mắt nhìn cô, chân mày chợt khế nhướng lên, cũng không nói thêm gì nữa.

Xe chạy vững vàng trên đường cao tốc, một lúc lâu sau, giọng nữ dịu dàng vang lên trong xe yên tĩnh.

“Chủ tịch Thẩm, có thời gian không?”

Đột nhiên hỏi câu đó khiến Thẩm Tử Dục kinh ngạc, lập tức hoàn hồn, không trả lời mà hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi mời anh uống rượu”

Tống An Kỳ quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta.

Thẩm Tử Dục phân tâm quay đầu nhìn cô, ánh sáng trong xe mờ tối, ánh mắt của cô rất sáng, hoàn toàn không còn u ám trống rỗng khi ở sở cảnh sát, rất xinh đẹp.

Trong lòng không nhịn được khẽ rung động, ma xui quỷ. khiến thế nào cậu ta lại gật đầu: “Được”

Biết Tống An Kỳ xảy ra chuyện, trái tim Tiêu Diệp Nhiên

như muốn nhảy dựng lên, ngay sau đó nghe thấy Thẩm

Tử Dục đã giải quyết chuyện này rồi, trái tim lại quay trở

về vị trí cũ.

“Cảm ơn anh, Mặc Đình”

May mà có anh, nếu không chỉ sợ bây giờ An Kỳ vẫn bị

tạm giam trong sở cảnh sát.

“Không cần khách khí với anh như vậy” Cô nói cảm ơn

khiến Cố Mặc Đình cảm thấy hơi không vui.

Tiêu Diệp Nhiên đã nhìn ra, thế là cô bật cười: “Em là thay.

An Kỳ nói cảm ơn với anh, hơn nữa em sẽ không khách

khí với anh đâu.”

Nói xong cô lại gần, kiểng chân, khẽ hôn lên môi anh: “Em

rất vui, anh cũng để ý đến bạn bè của em như vậy”

Lông mày lưỡi mác nhướng lên, ánh mắt trở nên nồng

nàn, anh ôm lấy eo cô, siết chặt cô vào trong ngực mình.

Môi mỏng nhếch lên: “Như thế này không đủ”

Lời còn chưa dứt, anh chiếm lấy môi đỏ đang hơi cong

lên của cô, công thành đoạt đất, điên cuông mà nóng

rực.

Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy mình giống như con thuyên

nhỏ dập dềnh trong biển cả, mưa rền gió dữ khiến cô

không chống đỡ nổi, cuối cùng chỉ có thể bị sóng nước

điên cuồng nhấn chìm.

Trước khi đi làm, Tiêu Diệp Nhiên gọi điện thoại cho Tống

An Kỳ, muốn nói tiện đường đi đón cô, nhưng gọi mấy

cuộc đều là tạm thời không thể kết nối.

Trong lòng lại cảm thấy lo lắng, cô lo răng An Kỳ sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.
Bình Luận (0)
Comment