Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 391

Tiêu Diệp Nhiên muốn ăn món ăn do Cố Mặc Đình tự tay làm, cho nên Cố Mặc Đình kêu cô ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với bọn người Tiêu Tiêu và Thanh Chiêu.

Còn mình thì trực tiếp đi vào trong phòng bếp, bắt đâu chuẩn bị nấu ăn.

Ứng Tiêu Tiêu thăm dò nhìn về phía phòng bếp, lúc ánh mắt chạm phải bóng dáng đang bận rộn, chậc chậc lắc đầu: “Đường đường là cậu cả nhà họ Lục, là tổng giám đốc của công ty giải trí Hoàng Đình, vậy mà lại xuống bếp, nói ra thì cũng không có ai tin đâu”

“Có phải là cảm thấy rất kỳ diệu không?” Tiêu Diệp Nhiên truy hỏi.

“Đâu chỉ là kỳ diệu chứ, quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa” Ứng Tiêu Tiêu cảm khái, sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Chiêu: “Cố Thanh Chiêu, anh có biết nấu ăn không?”

“Làm gì?” Cố Thanh Chiêu tức giận nâng mắt lên nhìn cô ấy, vừa vặn nhìn thấy được vẻ chờ mong trong đôi mắt của cô, bên môi chậm rãi hiện ra một nụ cười tà mị: “Đột nhiên hỏi ông đây vấ này, có phải nếu như ông đây trả lời biết thì cô sẽ muốn gả cho tôi phải không?”

Trong nháy mắt, Ứng Tiêu Tiêu ngốc lăng, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, ghét bỏ nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “Cố Thanh Chiêu, sao anh có thể tự luyến như vậy chứ? Chẳng lẽ mỗi một cô gái nào hỏi anh câu hỏi này đều 

muốn gả cho anh hả?”

“Đương nhiên rồi” Cố Thanh Chiêu trả lời cũng không khách khí.

Ứng Tiêu Tiêu liếc anh ta một cái: “Vậy thật ngại quá, tôi đây không có hứng thú.”

Cố Thanh Chiêu nhướng nhướng mày, không nói gì nữa. Hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau mà sao lại trông đáng yêu vậy?

Nhìn một chút, khóe miệng của Tiêu Diệp Nhiên cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười của người mẹ. Ứng Tiêu Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy Cố Thanh Chiêu không nói gì nữa, lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp đó nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên rồi hỏi: “Diệp Nhiên, nếu như cậu không có chuyện gì, vậy tại sao cả buổi tối cũng không có †in tức vậy?”

“Tớ bị bỏ thuốc, may mắn là có người cứu được, sau đó buổi sáng mới tỉnh dậy”

“Mẹ kiếp!” Thấy cô bị bỏ thuốc, Ứng Tiêu Tiêu nhịn không được mà chửi một câu th ô tục.

“Bọn người Tô Nhã An cũng chỉ có thể làm ra mấy chiêu trò hạ lưu như thế này à?” Ứng Tiêu Tiêu tức giận, sau đó quay đầu nói với Cố Thanh Chiêu: “Cố Thanh Chiêu, hôm nào đó tôi cũng làm mấy liều thuốc, chúng ta để cho Tô Nhã An cũng biết được mùi vị bị hạ thuốc đi”

“Tốt nhất là loại thuốc có tính chất mãnh liệt để cho cô ta sống không bằng chết!” Trong mắt của Cố Thanh Chiêu hiện lên một tia tàn nhã Nhìn vẻ liều mạng xuất hiện trên gương mặt của bọn họ, 

Tiêu Diệp Nhiên nhịn không được mà run lẩy bẩy, nhanh chóng nói: “Thật ra thì chúng ta cũng có thể đổi một cách khác để đối phó với cô ta”

“Không được! Chúng ta phải lấy của người trả lại cho người” “Đồng ý!" Cố Thanh Chiêu giơ tay lên.

Tiêu Diệp Nhiên thở dài một tiếng: “Hi vọng là sau này tôi sẽ không chọc đến hai người các cậu, nếu không thì kết quả của tôi chắc chắn sẽ rất tì Tô Nhã An rõ ràng chính là kẻ thù, nhưng mà lúc này cô cũng nhịn không được mà âm thầm thương tiếc cho kẻ thù.

“Sẽ không đâu!” Ứng Tiêu Tiêu đứng dậy ngồi xuống ở bên cạnh của cô, ôm lấy cánh tay của cô, thân mật dựa đầu ở trên vai của cô: “Sao tớ có thể nỡ được chứ”

Tiêu Diệp Nhiên bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng đẩy đầu của cô ấy ra: “Đừng có nói mấy lời như vậy, nếu như tớ giành người đàn ông của cậu, cậu sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy đâu.” 
Bình Luận (0)
Comment