Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 485

Cô đang nghĩ phải làm sao để tìm cách cứu vãn cục diện này, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp của anh ta. “Đúng, tôi thực sự rất thích cô”

Đúng, tôi thật sự rất thích cô.

Đột nhiên được một người đàn ông đang rất nổi tiếng tỏ tình, Tiêu Diệp Nhiên sững sờ, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Haha..” Cô ngượng ngùng cười để che giấu sự kinh ngạc trong lòng mình, sau đó giả vờ bất mãn trừng mắt với Ngôn Húc: “Đại minh tinh Ngôn Húc, trò đùa này của anh không buồn cười chút nào” “Tôi không nói đùa, tôi nói thật: Biểu cảm nghiêm túc của anh khiến nụ cười của cô lập tức cứng đờ, cô mím môi, đột nhiên không biết phải làm Sao.

Sớm biết anh ta sẽ thừa nhận một cách thẳng thắn như: vậy, cô không nên bồng bột nói ra câu đó.

Được rồi, bây giờ thì thật ngại ngùng! Thật ngại ngùng! Tiêu Diệp Nhiên thầm mắng mình, nhưng đầu cô cũng nhanh chóng nghĩ cách để giải quyết cái cục diện xấu hổ này.

Lúc này, anh ta lại nói: “Thực ra cô không cần phải cảm thấy có trách nhiệm, thích cô chỉ là chuyện của một mình tôi.

Anh ta nói như vậy, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy có rất nhiều cảm xúc xen lẫn với nhau. 

Anh đang xoa dịu trái tim cô, không muốn cô khó xử không biết phải làm gì.

Tiêu Diệp Nhiên thử lên tiếng, nhưng lại không biết nói

như thế nào mới tốt.

Ngôn Húc cười, trong nụ cười còn mang theo một chút buồn bã p Nhiên, tôi nói với cô tôi thích cô, chỉ là thành thật với tình cảm của mình, không hề muốn nó trở thành gánh nặng của cô”

Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, sau đó đột nhiên bật cười: “Có thể được nam thần quốc dân tỏ tình, nói thế nào cuộc đời này của tôi cũng xem như là viên mãn”

Ngôn Húc cũng không kiềm chế được cảm xúc đang gào thét trong lòng, anh ta đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cô gái ngốc, như vậy đã viên mãn, vậy thì cuộc sống của em quá đơn giản rồi”

Giọng điệu này không hiểu sao lại khiến Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy rất quen thuộc, cô sững sờ nhìn anh, hỏi: “Lúc trước chúng ta có quen nhau không?”

Lưng anh ta cứng đờ, nhìn thẳng vào đôi mắt trần đầy sự nghỉ ngờ của cô, khóe miệng từ từ cong lên.

“Không, chúng ta không quen.”

“Ồ” Tiêu Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy cảm giác anh đem lại cho tôi rất quen thuộc, giống như chúng ta đã quen biết từ lâu vậy” “Cũng có thể là kiếp trước chúng ta đã từng quen biết nhau” Ngôn Húc nói đùa.

Tiêu Diệp Nhiên không khỏi bật cười: “Sao có thể có kiếp trước chứ? Đó đều là mê tín dị đoan!” Ngôn Húc cười, không nói gì.

Cố Mặc Đình mở cửa ra, chợt nhận ra trong phòng có một người đàn ông, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn, đặc biệt là nhìn thấy anh ta đang xoa đầu Tiêu Diệp Nhiên, trong mắt hiện lên ý định giết người.

Mà lúc Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy Cố Mặc Đình, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ lại
Bình Luận (0)
Comment