Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 37

Đến bệnh viện chịu giày vò một vòng, Vu Đằng được Lâm Hành Hành bế về phòng ngủ. Mặc dù cô vẫn buồn ngủ nhưng không ngủ được nữa, cô làm ổ trên giường nhận sữa nóng mà anh đưa đến, uống một ngụm rồi lại nằm xuống, nhìn anh đảo mắt lia lịa.

Lâm Hành Hành tiện tay đặt cái ly xuống bên cạnh, đưa tay sờ trán cô, lúc này nhiệt độ không cao đến thế: “Em có còn mệt không?”

Vu Đằng lắc đầu, cô vươn tay từ trong chăn ra rồi nhìn anh: “Ôm một cái nào.”

Lâm Hành Hành bật cười, anh xoay người ôm cô vào lòng, nghiêng đầu hôn dần từ vành tai mềm mại của Vu Đằng xuống dưới, sau đó cắn nhẹ vào cổ cô, giọng nói gần như nỉ non.

Vu Đằng không nghe rõ anh nói gì, cô vừa cảm nhận hơi ấm trên người anh vừa tò mò: “Anh nói gì thế?”

“Không có gì, ” Lâm Hành Hành cười khẽ, “Em nghỉ ngơi thêm một lát nhé? Hôm nay muốn ăn gì cứ nói với anh.”

Sức ăn của Vu Đằng không lớn, cô chỉ muốn uống chút cháo rau củ, Lâm Hành Hành đáp lời, dỗ cô ngủ rồi đi xuống lầu.

Khả năng nấu nướng của anh có hạn, anh sợ mình không nấu ra mùi vị mà cô thích nên dứt khoát gọi video đường dài hỏi dì Trương rồi làm theo từng bước một.

Trong nhà cũ, bố Lâm đi ngang qua phòng bếp thấy dì Trương đang nói chuyện video với Lâm Hành Hành, nghe rõ nội dung mà thằng nhóc kia hỏi thăm, khóe môi ông giật giật, cuối cùng thì thằng nhóc thối này cũng học được cách cưng chiều vợ.

Lâm Hành Hành tốn không ít thời gian mới nấu xong phần cháo và mấy món ăn kèm, anh bưng đồ ăn lên lầu, phát hiện Vu Đằng đã tỉnh rồi. Chắc là lúc ngủ cô thấy nóng nên thò nửa cái chân ra ngoài chăn, cô ôm điện thoại di động cười ha ha hi hi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì anh đoán cô đang tám chuyện với Khai Tư.

Lâm Hành Hành kéo chăn giúp cô che kín người, sau đó liếc mắt nhìn: “Em đang tám chuyện với Khai Tư à?”

“Vâng, còn có Khương Ngôn nữa, cậu ấy nói sẽ cho em ít chân gà.” Tâm trạng của Vu Đằng rất tốt.

“Vài hôm nữa hãy lấy, hai ngày này tốt nhất em đừng ăn những thứ ấy.” Lâm Hành Hành nói rồi sờ đầu Vu Đằng.

Vu Đằng rất nghiêm túc khi ăn cơm, có lẽ đây là thói quen hình thành từ bé ở cô nhi viện. Sức ăn của cô không lớn, mới uống nửa chén cháo rau củ đã ôm bụng nói không ăn nữa, sau đó lại nằm xuống nghịch điện thoại.

Lâm Hành Hành thở dài: “Lúc sạc pin tốt nhất đừng dùng điện thoại.”

Vu Đằng bĩu môi: “Ông nội cũng nói như vậy, nhưng bây giờ điện thoại đều rất an toàn, sạc pin cũng có thể...”

Cô còn chưa nói dứt câu, anh đã rướn người đến rút điện thoại trong tay Vu Đằng rồi đặt xuống tủ đầu giường: “Dùng của anh đi.”

Vu Đằng nghĩ đến chuyện mà Khai Tư nói với mình, anh đã tự mình đưa đến cửa, cô nheo mắt lại như hồ ly: “Em có thể xem điện thoại của anh được không?”

“Mật khẩu là ngày chúng mình kỷ niệm kết hôn.” Lâm Hành Hành ăn nốt nửa chén cháo còn lại, “Em tự cài dấu vân tay của mình vào.”

Lúc đầu Vu Đằng không quan tâm những chuyện này, nhưng nghe Khai Tư nói nhiều nên cô đâm ra tò mò: “Em xem cái gì cũng được hả?”

Ý đồ của cô quá rõ ràng, Lâm Hành Hành quan sát cô vài giây rồi gật đầu: “Tùy em.”

Sau đó Vu Đằng thật sự tùy em luôn, nhưng chẳng được mấy phút cô đã thấy chán. Điện thoại của Lâm Hành Hành vô cùng đơn giản, chỉ có vài app trò chuyện và phương tiện cơ bản, không có lấy một cái dư thừa, Khai Tư chỉ cô xem những chỗ kia... nhưng Lâm Hành Hành vốn chẳng có.

Giao diện trò chuyện của anh lại càng đơn giản. Lâm Hành Hành không phải người nói nhiều, anh rất ít khi tám chuyện với người khác, nhưng đối với chuyện anh để cô đứng đầu danh sách liên hệ trong Wechat, Vu Đằng vẫn rất vui vẻ.

Cô gác chân nằm trên giường chơi điện thoại, tâm trạng không tệ chút nào. Lâm Hành Hành rửa chén xong đi lên, đã thấy cô nghịch ngợm như đứa trẻ. Sợ cô bị lạnh trong kỳ kinh nguyệt, anh giũ một tấm chăn mỏng ra đắp lên người Vu Đằng rồi nằm xuống bên cạnh cô.

Vu Đằng thoải mái dựa vào lòng anh, cô cầm điện thoại của anh gửi tin nhắn cho Tần Liệt.

Điện thoại của cô đang sạc pin, giao diện dừng lại ở khung chat với Khai Tư. Vu Đằng nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Hành Hành với ý xấu: “Khai Tư bảo em giúp đỡ chút.”

“Ừm,” Lâm Hành Hành không nhìn nữa, ánh mắt dừng trên xấp kịch bản trong tay, bởi vì muốn đọc sách nên anh đeo kính, trên người tản ra khí chất tao nhã bại hoại, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, “Em tự chơi đi.”

Vu Đằng dùng tài khoản của Lâm Hành Hành gửi tin nhắn cho Tần Liệt: “Tối nay ra ngoài chơi một lúc không?”

Tần Liệt trả lời rất nhanh: “Uầy, hôm qua ai nói phải về sớm với vợ, cô vợ nhỏ nhà cậu không chạy lung tung nữa à, có thể tự lực cánh sinh rồi ư?”

Nhận ra Tần Liệt đang nhắc đến ai, mặt Vu Đằng ửng đỏ, hừ hừ, rõ ràng hôm qua anh nhớ cô nên mới về nhà, thế mà về rồi lại chẳng để ý đến cô.

Vu Đằng tiếp tục giả mạo Lâm Hành Hành để thăm dò: “Cô minh tinh lần trước cậu bảo trông không tồi, tối nay hẹn cô ấy ra ngoài đi.”

Tần Liệt: “Cũng được, cậu không chê thì tôi gọi cô ấy đến tiếp cậu.”

Vu Đằng sầm mặt, chuẩn bị nhắn thêm thì trông thấy tin nhắn giọng nói của Tần Liệt.

Vu Đằng quay đầu nhìn Lâm Hành Hành, cô ấn vào để nghe, trong nháy mắt giọng nói gợi đòn của Tần Liệt vang vọng cả phòng: “Em dâu, em lén nghịch điện thoại của Lâm đại thiếu gia à, cẩn thận anh tố cáo em.”

“Làm sao anh biết?”

Tần Liệt nghiện gửi tin nhắn giọng nói: “Sao anh lại không biết? Từ trước đến giờ chồng em chưa từng hứng thú với nữ minh tinh nào, ý định thăm dò này của em dễ đoán quá, giống hệt Khai Tư nhà anh. Em đưa di động cho Lâm Hành Hành, anh muốn tố cáo.”

Vu Đằng rụt cổ, sau đó Lâm Hành Hành ôm lấy cô, anh cầm tay cô ấn gửi tin nhắn giọng nói: “Tôi cho phép cô ấy đó.”

Vu Đằng chột dạ cười: “Em không nghi ngờ anh.”

“Ừm, em chỉ thử thăm dò thôi.” Lâm Hành Hành đặt kịch bản xuống cái bàn bên cạnh, anh ôm cả người Vu Đằng vào lòng, sau đó cắn tai rồi vuốt ve vòng eo cô,, “Lần sau nếu em có thắc mắc thì cứ hỏi thẳng anh.”

Cả người Vu Đằng bị anh làm cho tê dại, cô quẳng điện thoại rồi ôm Lâm Hành Hành, mấy hôm nay hai người không ở cùng nhau, kỳ thật cô cũng rất muốn anh, nhưng mà... “Kỳ kinh nguyệt.”

“Anh biết, ” Lâm Hành Hành ôm cô, một tay thuần thục tháo nút thắt trên áo ngủ, “Nếu không anh đâu nhẹ nhàng thế này, em nói xem có đúng không bé con?”

Vu Đằng được Lâm Hành Hành yêu “nhẹ nhàng” hơn một tiếng, cô mệt lả ngả vào ngực anh, ngay cả sức đá chăn cũng không còn, gò má cô nóng bừng ửng đỏ.

Khi nãy Lâm Hành Hành đã dùng tay cô giải quyết một lần, bây giờ anh sảng khoái nhàn nhã dựa vào giường cầm điện thoại xem cô và Khai Tư ủ mưu. Anh không cẩn thận lướt lên trên, thấy được tấm hình váy ngủ mà Khai Tư gửi sang.

Nghĩ đến chiếc váy sexy ở nhà cũ, Lâm Hành Hành trêu chọc Vu Đằng: “Em mua mấy cái?”

Vu Đằng duỗi tay ấn thoát khỏi cuộc trò chuyện, “Nhiều lắm.”

Lâm Hành Hành hôn gò má cô: “Mấy hôm nữa em mặc cho anh xem thử.”

Vu Đằng xấu hổ rúc vào ổ chăn.

Cô đang định cất điện thoại thì Khai Tư lại gửi tin nhắn đến: “Nhất định phải nắm chắc quyền kiểm soát kinh tế!”

Lâm Hành Hành ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Của cải nhà chúng tôi đều đứng tên Đằng Đằng, có mỗi cô ấy ngốc nghếch không phát hiện ra, cám ơn em đã nhắc nhở cô ấy. Anh là Lâm Hành Hành.”

Khai Tư: “……”

…..

Đêm Giao Thừa, phim của Lâm Hành Hành ra mắt, anh nắm tay Vu Đằng cùng tiến vào buổi họp báo. Lâm Hành Hành là đạo diễn, bên cạnh là nam nữ diễn viên chính và nhà sản xuất ngồi chờ những nhà đầu tư khác, xen lẫn trong này là đám đông ngôi sao nổi tiếng khác.

Vu Đằng vô cùng thích thú, đây lần đầu tiên cô tham gia buổi lễ ra mắt phim. Nội dung của phim rất hay, Vu Đằng xem mấy lần đều khóc đỏ mắt.

Lâm Hành Hành nắm tay cô, anh vốn lo lắng cô chưa quen đối diện với ống kính, bây giờ xem ra là anh lo thừa.

“Đằng Đằng, em có buồn ngủ không?”

Buổi lễ ra mắt bắt đầu lúc 12 giờ đêm, thời gian này không giống với đồng hồ sinh học của cô.

Vu Đằng lắc đầu, cô nói nhỏ: “Anh đừng quấy rầy em xem phim.”

Lâm Hành Hành cười ra tiếng.

Xem hết phim, chuyện xã giao do Vu Tinh Không và Ngụy Hạc Trường đảm nhận. Lâm Hành Hành dẫn Vu Đằng rời sân khấu, bọn họ cố ý rời đi trước vài phút, còn chọn đi đường vắng, không ngờ vẫn bị cánh phóng viên vây chặt.

Vừa mới đẩy cửa ra, phóng viên đã vội vàng cầm micro và ống kính ập tới: “Đạo diễn Lâm, đây là lần đầu tiên anh dẫn vợ tham gia sự kiện công khai, anh cảm thấy thế nào?”

Gần như vào giây phút phóng viên xông lên, Lâm Hành Hành lập tức kéo Vu Đằng vào lòng, nhìn vẻ mặt cô tự nhiên anh mới yên lòng.

Thấy anh không trả lời, phóng viên chẳng hề tức giận, tung ra một vấn đề khác: “Đạo diễn Lâm, hai ngày nay chuyện tình cảm của Giang Tình bị lộ ra, xin hỏi đứa bé ấy là của người chồng mà cô ấy ngầm kết hôn hay là của anh?”

Hai hôm nay chuyện bố Trác Trác qua đêm một chỗ với Giang Tình bị lộ ra, Giang Tình dứt khoát công khai giấy kết hôn, việc này có thể xem là tin tức bát quái hot nhất dạo gần đây.

Giọng Lâm Hành Hành lạnh xuống: “Đứa bé là cháu trai của tôi, mong mọi người đừng quan tâm đến đứa trẻ, để đứa trẻ lớn lên trong môi trường tự do.”

Chuyện tình cảm của Giang Tình lộ ra ánh sáng, thân thế của cô cũng không thể giấu diếm được nữa, nghe thấy anh nói đó là cháu trai, điều này đã chứng thực suy đoán trước đó.

Phóng viên rất thông minh, bọn họ không tiếp tục truy hỏi chuyện của Giang Tình nữa, thay vào đó là nhìn về phía Vu Đằng: “Xin hỏi đạo diễn Lâm, trước đó vào lúc xảy ra tai nạn giao thông, anh không tiếc tính mạng cứu Lâm phu nhân, điều đó đủ để chứng minh tình cảm vợ chồng của hai người rất sâu đậm. Như vậy xin hỏi vì sao đến nay anh vẫn không cho vợ mình một đám cưới?”

Vu Đằng cũng chớp mắt nhìn về phía Lâm Hành Hành, vẻ mặt cô chính là cười trên nỗi đau của người khác, cô muốn xem anh giải thích chuyện kết hôn giả thế nào.

Lâm Hành Hành bật cười, cũng không nói nhiều: “Hôn lễ đang được chuẩn bị, cảm ơn mọi người quan tâm!”

Thoát khỏi vòng vây của phóng viên, Lâm Hành Hành dẫn Vu Đằng về nhà cũ, mặc dù đã rất muộn nhưng vẫn phải theo đúng nghi thức. Đêm Giao Thừa, tất nhiên cả nhà phải tề tụ.

Đêm nay Vu Đằng luôn duy trì tâm trạng phấn khích, cô nghiêng đầu nhìn Lâm Hành Hành lái xe, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Hôn lễ đâu? Hôn lễ đâu? Hôn lễ đâu? Sao anh lại nói dối phóng viên là có? Rõ ràng không có cơ mà.”

Đến câu cuối cùng, trong giọng cô còn có vài phần tủi thân.

Lâm Hành Hành thở dài một hơi: “Thật sự có.” Từ sau hôm tỏ tình anh đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ là dạo trước chưa kịp mang cô đi thử áo cưới mà thôi, bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ mỗi cô dâu gật đầu.

“Anh đang dỗ em đúng không, gần đây anh đều bận rộn chuyện phim ảnh...”

Vu Đằng còn chưa nói hết câu, xe bỗng nhiên vững vàng dừng lại ở ven đường, cô ngó sang thì thấy Lâm Hành Hành lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, anh cầm nó trên tay và nhìn cô: “Kế hoạch ban đầu của anh là đêm nay sẽ trực tiếp cầu hôn ở buổi lễ ra mắt phim, kết quả em lại nói với anh rằng em không thích cầu hôn trước mặt mọi người. Tự em nói vậy, quên rồi sao?”

Trong phim có một cảnh cầu hôn ở quảng trường khiến người ta rung động, nhưng so với kiểu náo động này thì cô vẫn thích bầu không khí tự nhiên giữa hai người hơn. Khi nãy cô không nghĩ nhiều như vậy, xem phim xong cô tiện thể phản hồi với đạo diễn, không ngờ...

Vu Đằng ngạc nhiên mở to hai mắt, một giây sau, Lâm Hành Hành liền ôm cô vào lòng: “Lấy anh nhé.”

Không phải câu nghi vấn mà là một lời trần thuật đầy chắc chắn: “Đằng Đằng, lấy anh!”

Vu Đằng gật gật đầu, cô đang định mở miệng thì tất cả lời muốn nói bị nhấn chìm trong nụ hôn ập đến như mưa giông bão tố của anh.

Đêm nay Hải Thành vẫn đón một trận tuyết rơi rất dày như mọi năm.

Đêm Giao Thừa, trên đường chỉ có vài chiếc xe vút qua, còn lại là lặng im tĩnh mịch.

Vu Đằng cứ tựa vào lòng Lâm Hành Hành như thế, cùng anh ngắm nhìn trận tuyết lớn rì rào ngoài cửa sổ, hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau, ước định cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình đơn giản.

Giữa muôn vàn ngọn đèn, có một cái thuộc về mình đúng là tốt biết bao. Hạnh phúc và lãng mạn là câu chuyện cả đời, mà cả đời này bọn họ đều bầu bạn với nhau, tay nắm tay chung sống đến già.

____ HOÀN TRUYỆN ____
Bình Luận (0)
Comment