Hai mắt anh đỏ lên, trong con ngươi đen láy phủ lớp sương mỏng.
Tần Diệp Tân đón nhận ánh mắt anh, gương mặt dần ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu “ừ” một tiếng.
Được sự cho phép, động tác của anh trở nên càn rỡ hơn.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đầy đặn của người con gái, vươn tay kéo vạt áo đang nhét trong váy, gấp rút luồn tay vào vuốt ve tấm lưng trơn bóng mịn màng của cô.
Theo nhịp nụ hôn của anh rơi xuống, người con gái cũng tự nhiên vòng hai tay ra sau gáy anh, môi lưỡi nóng bỏng đan xen vào nhau.
Nụ hôn mãnh liệt kết thúc là lúc hô hấp của hai người đã không còn ổn định, phải há miệng để bổ sung dưỡng khí.
Môi lưỡi không còn gắn kết với nhau nữa nhưng nguồn nhiệt trào dâng trong cơ thể khó có thể kiềm lại. Tiếp đó, anh quay sang phía cô, môi mỏng cọ xát gò má ửng đỏ, nhân cơ hội đó cởi bỏ lớp quần áo còn vướng víu.
Áo trên bị anh tùy tiện ném trên sofa, Tần Diệp Tân ưỡn ngực, mỉm cười nhìn anh.
Nếu vẻ ngoài được thừa hưởng từ bố mình khiến cô có phần mặc cảm thì cô tự tin về dáng người chuẩn của mình. Khuôn ngực tròn trịa và trắng như tuyết được bao bọc trong chiếc áo lót ren thêu hoa màu đỏ nhạt.
Bàn tay trái của anh đang đặt trên khóa quần bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt bị thu hút bởi nơi đẫy đà quyến rũ ấy.
Người nào đó dưới cái nhìn trần trụi của anh càng thêm xấu hổ, ngập ngừng hỏi anh đang nhìn cái gì.
“Khó trách người xưa thích đem bầu ngực so sánh với quả vải như vậy, thật là thú vị.” Mặc dù trên mặt anh cũng nhuốm đầy dục vọng, nhưng dưới hơi thở tràn đầy cấm dục, lại khiến người ta cảm thấy có khí chất cao quý.
Tần Diệp Tân thấy anh bắt đầu nói linh tinh, cuộn tay lại đấm khẽ vào đầu vai anh.
Cô hờn dỗi nói: “Lưu manh.” Sau đó, vì không muốn cho anh thêm cơ hội nhìn chằm chằm vào nơi ngất ngưởng nào đó, nhanh chóng đưa hai tay vòng ra phía sau cởi bỏ áo lót.
Tần Thận nhìn bầu ngực hiện trọn vẹn ra ngoài, còn có thể nhìn thấy dấu vết hoan ái nhàn nhạt trên làn da trắng mịn của cô.
Anh vươn tay lên bọc lấy một bên ngực, xúc cảm mềm mại và đầy đặn lập tức quét qua lòng bàn tay anh, anh trầm giọng nhẹ nhàng hỏi cô còn đau không.
Biểu cảm đầy thương yêu của anh khiến trái tim cô mềm nhũn. Cô áp môi vào cằm anh, cười nói: “Nhìn có vẻ đáng sợ vậy thôi nhưng không đau chút nào.”
Tiếng nói vừa dứt, Tần Thận liền há miệng ngậm vào một đóa hồng mai, đầu lưỡi liếm láp từng chút một.
Hai tay anh giữ chặt eo cô, động tác trong miệng dần dần nặng thêm, vừa mút vừa cắn một bên ngực cô.
Tần Diệp Tân thở hổn hển, âm thanh đứt quãng: “Anh trai… khó chịu ~~~”
“Khó chịu ở đâu?” Gương mặt người đàn ông chôn sâu trong nơi ngọt ngào của cô, không ngừng khiêu khích thân thể mẫn cảm của người trước mặt, Tần Diêp Tân làm sao chịu nổi sự kích thích này, nắm chặt áo sơ mi của anh, khát vọng được yêu thương ngày càng mãnh liệt.
“Phía dưới ẩm ướt… Anh yêu, em ngứa ~”
Sau khi Tần Diệp Tân khó chịu năn nỉ, một ngọn lửa nóng khác hừng hực cháy trong cơ thể anh. Âm điệu nỉ non của cô thật là dễ nghe.
Một vài ý nghĩ xấu xa thoáng lướt qua tâm trí anh, anh bất giác muốn nghe nhiều hơn lời nói phóng đãng của cô, muốn dạy dỗ cô thành người phụ nữ mê hoặc hơn. Tần Diệp Tân yêu mị chủ động quyến rũ, đến cả thánh nhân cũng khó có thể tự khống chế. Đương nhiên Tần Thận cũng chẳng phải thánh nhân gì, anh tạm thời đè nén những suy nghĩ điên rồ này, ngược lại đem hai ngón tay luồn trong váy cô, nhẹ nhàng kéo ra chiếc quần lót ướt đẫm của Tần Diệp Tân.
Sự thâm nhập bất ngờ của ngón tay giúp áp chế phần nào lửa nóng trong cơ thể cô, người con gái thoải mái ngẩng cao cổ, lộ ra đường cong nhỏ nhắn xinh đẹp giữa cằm và xương quai xanh.
Tần Thận đẩy ra đẩy vào chậm rãi vài cái, cô gái nhỏ nào chịu nổi, không nhịn được nâng cao ngực, dâng vào trong miệng anh.
Sức lực trên tay anh gia tăng thêm một chút.
“Trước đây anh không phải như vậy,” Tần Diệp Tân khóc thút thít, “Bắt nạt em!”
Trước kia Tần Thận mạnh bạo, động tác giữa hai ngón tay vừa nhanh vừa lớn luôn mang đến cho cô cảm giác thoải mãn.
Giọng nói run run dễ nghe truyền tới tai anh khiến anh càng khó nhịn xuống, anh cảm thấy nguyên nhân lớn nhất khiến cô gái của anh vẫn còn sư ngượng ngùng khi đối mặt với chuyện tình cảm trách nhiệm lớn nhất chính là anh.
Tần Thận từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Anh hỏi: “Trước kia anh như thế nào?”
Tần Diệp Tân khóc nức nở nói: “Anh sẽ không chậm rãi cọ sát em.”
Người nào đó sửng sốt vài giây, duỗi tay vuốt đuôi tóc cô, buồn cười nói: “Giờ đã rõ trước đây anh yêu thương em nhiều đến thế nào chưa?”
Dứt lời, anh kéo tay cô đặt ở trên thắt lưng của mình.