“Anh trai Tần Thận, em… Chúng ta về nhà rồi nói được không?”
Tần Thận mặt dày không biết xấu hổ, còn Tần Diệp Tân da mặt mỏng, vẫn ngại người ngồi ghế lái là người lạ, đem lời từ chối nuốt trở lại bụng.
Khác với không gian tiệc tùng ồn ào, không gian trong xe nhỏ hơn, trái tim cô cũng dần bình lặng lại.
Ngoài cửa sổ ánh đèn mờ nhạt chiếu vào, người con gái nghiêng mặt sang bên, vừa lúc tránh đi nụ hôn sắp tới của người đàn ông.
Theo bản năng cô muốn tránh cử chỉ thân mật với anh, cô cảm thấy vừa phiền muộn vừa đau đớn.
Tần Thận hôn cô, ôm cô, cầu xin cô. Tần Diệp Tân nhìn đôi mắt sáng như sao của anh, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng luôn nói lời ngọt ngào với cô, thứ hiện lên trong đầu cô không phải là dục vọng cuồng nhiệt như trước, cô bắt đầu tự hỏi có phải lúc trước Tần Thần cũng từng cầu xin Dịch Hi như vậy không? Liệu anh có dùng đôi môi này, vòng tay ấm áp này, tình yêu mãnh liệt này để bao dung và gắn bó với người con gái ấy hay không?
Thiệu Tuyết nói, đám đàn ông đều là đồ tồi, ngay cả Hứa Hành Xuyên- người đàn ông lời lẽ đanh thép ban đầu, chẳng phải cuối cùng dưới lời dụ dỗ ngon ngọt của Thiệu Tuyết vẫn phục dưới váy cô ấy hay sao?
Vậy còn Tần Thận?
Cô không dám nghĩ tới. Tần Thận lúc mới đầu còn hừng hực tinh thần chiến đấu giờ đây bị sự lạnh nhạt của cô tác động, anh rút về ngón tay đang xâm nhập trong váy cô, vòng tay ôm cô, gương mặt mịt mù u ám.
Bên ngoài bao phủ màu tối, xe lướt qua phố phường nhộn nhịp. Một lúc sau, xe ổn định chạy vào khi chung cư cao cấp.
Lúc trước anh không hay trở về nhà họ Tần, anh sống ở một căn hộ trong thành phố. Tần Diệp Tân không nói lời nào, lên tầng cùng anh, dọc đường đi cũng không hỏi một câu, hỏi tại sao không trở về Tần gia. Cô dường như xuyên về mấy tháng trước, thời kỳ hai người chiến tranh lạnh vì Dịch Dương, tức giận đến mức bơ anh luôn.
Trên đường trở về phòng, anh ôm eo cô, siết càng chặt hơn.
Vừa vào cửa, đèn trong phòng tự động sáng lên. Một tay Tần Thận áp mạnh Tần Diệp Tân vào cửa, liều mạng âu yếm đôi môi căng mọng mang theo hương rượu của cô, trên đường về nhà, vị ngọt của rượu đã tan đi không ít, đọng lại men say nhàn nhạt.
Vừa hôn, anh vừa đẩy váy ngắn của cô từ đầu gối xuống đùi. Ngón tay nhanh chóng móc ra chiếc quần lót đã ướt đẫm.
Sau đó liền trêu chọc môi âm hộ làm nó sưng lên.
Mật dịch từ huyệt nhỏ tràn ra thấm ướt lòng bàn tay anh. Anh thả lỏng tay tháo dây lưng, cởi khóa quần. Quần tây còn lấp lửng chưa kịp rơi xuống hết, anh liền vội vàng mở ra hai môi âm hộ, đẩy côn thịt tiến vào.
“Ưm… không cần ~” Cảm giác căng đầy quen thuộc lập tức ập đến, Tần Diệp Tân không nhịn nổi mà rên rỉ ra tiếng.
Tần Thận nóng lòng muốn cô cảm thụ anh, chậm rãi đưa đẩy côn thịt ra vào, dù ngoài miệng nói không cần, nhưng huyệt nhỏ ấp áp của cô lập tức quấn chặt lấy anh, tham lam hút lấy côn thịt anh đưa vào.
Người đàn ông vào từ sớm, phía dưới côn thịt được tắm trong ấm áp ngày càng có dấu hiệu sưng to, người con gái cảm nhận rõ ràng được biến hóa của anh, đỏ mặt đẩy đẩy vai anh.
Anh nặng nề thở hổn hển, dỗ dành bên tai cô: “Diệp Tân bảo bối, hôn anh.”