Sự xuất hiện đột ngột của người nào đó khiến Dịch Dương nghẹn lại không nói nên lời.
Tần Thận ngậm điếu thuốc trong miệng, vươn tay nắm bả vai Dịch Dương, kéo mạnh làm anh ta nghiêng người, từ đó anh kéo người con gái ra ôm trở vào lòng.
Ánh mắt cô lấp lánh, hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Lý Cách có việc gấp cần xử lí liền nhắn tin cho anh, anh vừa đọc tin liền lập tức đi tìm em, nhưng vào phòng thì đã không thấy người đâu, hỏi người trong phòng mới biết em bị tên khốn này ép buộc ra đây. Anh đến đây thì vừa vặn nghe anh ta kể lể tâm sự, anh chờ mong xem anh ta kể chuyện cảm động đến thế nào. Bây giờ nghe xong rồi, chỉ có thể nói chẳng ra cái đếch gì.”
Hai tay Tần Thận mạnh mẽ khiến cho khi đẩy Dịch Dương ra, đối phương nghiêng ngả phải bám vào tường, lại còn hứng chịu lời trào phúng từ anh, sắc mặt đỏ bừng. Sau khi ổn định lại tinh thần, Dịch Dương cười nói: “Tôi không hiểu anh đang nói diễn gì?”
Tần Diệp Tân cũng ngơ ngác không hiểu, chớp mắt nhìn Tần Thận.
Người đàn ông ôn nhu xoa đỉnh đầu cô, phun ra một làn khói, hỏi: “Cậu muốn cái gì từ Diệp Tân?”
Hai cánh tay rũ bên người nắm chặt, anh ta lạnh lùng đáp: “Tôi không cần gì hết.”
Tần Thận lại cười: “Thật sao?”
Anh tiếp tục nói: “Đối mặt với một cô gái xinh đẹp và yêu kiều như vậy, cậu cũng không muốn? Tần thị có bao nhiêu dự án cần hợp tác gấp, cậu cũng làm ngơ? À đúng hơn hết, có lẽ cậu không muốn nhưng chị gái cậu lại rất muốn.”
Khi nói về dự án, ánh mắt đối phương thoáng qua một chút khó chịu.
Người con gái cắn môi nhìn chằm chằm Dịch Dương, nhìn thấy ánh mắt khó chịu của anh, kết hợp với sự ‘quan tâm đặc biệt’ của anh ta tối nay, trong lòng cô đã tin tưởng lời nói của Tần Thận.
Cô biết đêm nay Dịch Dương đã lợi dụng cô vài phần, muốn dựa vào hậu thuẫn Tần thị đứng sau cô, nhưng cô không nhìn ra được mục đích cuối cùng của anh ta, lúc vừa rồi suýt chút nữa cô đã tin rằng tất cả hành động của anh ta chỉ là muốn đối tốt với cô.
“Anh cũng quá coi thường người khác rồi đấy. Lời tôi nói với Diệp Tân đều là thật lòng.” Dịch Dương mở miệng phản bác.
Tần Thận cười nhẹ, hỏi người trong lòng: “Diệp Tân, em sợ không?”
Anh không hỏi cô có tin hay không, chỉ hỏi cô có sợ hay không.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh thâm thúy, sâu hoẵm như vòng xoáy, lại cũng như đêm tối sâu thẳm, ấy vậy mà tĩnh lặng vô biên, mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Cô lắc lắc đầu.
Cô không sợ.
Tần Thận cười thành tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khóe miệng nhướng lên ý cười. Anh để tay ở bên eo cô vuối ve qua lại, ánh mắt trầm xuống nhìn Dịch Dương, cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo cậu đừng bao giờ giở trò như này, nhắc cả chị cậu nữa, đúng là chị em máu mủ có khác. Chị gái cậu tự cho mình là cao qúy, ai cũng đều phải yêu chiều nhường nhịn nghe lời cô ta. Tôi là người đề cập chuyện chia tay với cô ta, sau khi chia tay, cô ta ra nước ngoài và không muốn quay lại Phách thị cũng chỉ vì lòng tự trọng cao. Còn cậu cũng quá đề cao bản thân rồi, tôi biết cậu có tình cảm với Diệp Tân nhưng lại lợi dụng sự áy náy của cô ấy, Diệp Tân nhất định phải đền đáp phần tình cảm này của cậu sao?”
Dịch Dương bị anh nói đến không thể phản bác, tức giận bỏ đi.
Tần Diệp Tân thở phào nhẹ nhõm, sự bực bội với Tần Thận trước đây dần dần tan biến trong sự tự trách vì bản thân không có mắt nhìn người, cùng với đó, thái độ hờ hững của anh đối với Dịch Hi tựa như cơn gió xuân thổi vào lòng cô.
Tần Thận không cất lời nhiều lắm, trong lòng cảm thấy thực may mắn. Khi nhìn thấy Dịch Dương áp bức cô anh ngay lập tức muốn giáng cho thằng cha kia vài cú đấm, nhưng nhớ tới trước đây cũng vì cậu ta mà hai người chiến tranh lạnh rất lâu, kiềm chế không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của Tần Diệp Tân và Dịch Dương.
Người con gái cười tỉm tỉm vòng tay qua eo anh, anh ngừng lại, nghĩ lại lâu lắm rồi cô không chủ đông tới gần anh, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ.
Tần Thận đưa Tần Diệp Tân đến bãi đỗ xe liền trông thấy thái độ ấp úng của Lý Cách cùng tài xế, lúc ấy mới biết con ma men say rượu gây chuyện chính là Dịch Hi đã rời tiệc từ sớm, cũng may lúc này cô ta đã bị Lý Cách khống chế rồi.