Trăng chiếu sáng cả một góc trời nhưng không thấy bóng dáng của một ngôi sao nào.
Khi Thình Trạm ôm Hướng Nguyệt Minh xuống xe, cô vẫn đang say giấc nồng.
Nhưng khi ngủ, cô không được an phận cho lắm.
Cơ thể vẫn dựa vào cánh tay anh, cọ qua cọ lại, đây chính là dáng ngủ quen thuộc của cô.
Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Trình Trạm nghĩ cô còn có thể tự biến thành con bạch tuộc mà dính lấy anh.
“Hướng Nguyệt Minh.”
Trình Trạm nghiến răng, kìm nén giọng nói của mình.
Hướng Nguyệt Minh mơ màng “hừ” một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, khẽ lẩm bẩm: “Em buồn ngủ.”
Trình Trạm nhẫn nhịn, quyết định không cãi nhau với con ma men.
“Sắp về đến nhà rồi.”
Hướng Nguyệt Minh không đáp lại.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Sau khi vào nhà, Hướng Nguyệt Minh hét lên kêu khát nước, Trình Trạm đành phải đặt cô lên ghế sô pha để đi rót nước cho cô.
Anh vừa mới rót nước, còn chưa kịp đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
“A–“
Trình Trạm bước nhanh ra phòng khách, anh hạ mắt xuống, nhìn thấy người đang nằm trên ghế sô pha ngã lăn xuống thảm.
Hướng Nguyệt Minh dường như đã tỉnh táo một chút, xoa trán, nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
“Đau.” Cô nhỏ giọng lầm bầm, đưa tay về phía anh: “Em muốn ôm.”
“…”
Ánh mắt Trình Trạm tối sầm lại, yết hầu khẽ lăn: “Sao em ngốc vậy?”
Hướng Nguyệt Minh hiểu những gì anh nói, nhìn anh với ánh mắt long lanh, như muốn nói – Em đã ngã đau rồi mà anh còn mắng em.
Giờ đây, cô như một đứa trẻ.
Từ trước tới giờ, Trình Trạm luôn không có biện pháp với cô.
Bình thường anh có thể bơ đi hành động làm nũng của cô. Vì anh biết đó là giả tạo nhưng với trạng thái của cô lúc này, anh không làm được.
Đây mới là con người thật của cô.
Anh thở dài, đặt ly nước sang một bên, cúi xuống bế cô lên: “Sao em lại ngã?”
Hướng Nguyệt Minh ôm anh, cọ vào người anh, nhắm mắt lại nói: “Em đi tìm anh.”
Trình Trạm sững sờ, sờ đầu cô: “Uống nước nhé?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Trình Trạm không dám để cô tự uống, vì vậy anh đã cầm cốc kề bên môi cho cô uống.
Hướng Nguyệt Minh mở miệng, nhấm từng ngụm nhỏ.
Uống được non nửa cốc, cô nghiêng đầu.
Trình Trạm cười, nhéo má cô: “Không uống nữa?”
“Vâng.”
Trình Trạm cũng không ép, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em tự mình đi lên tầng được không?”
Hướng Nguyệt Minh ngước mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Trình Trạm cười khẽ, đành cam chịu bế cô lên.
Về đến phòng, Hướng Nguyệt Minh lẩm bẩm: “Em phải đi tắm.”
Cô hơi tỉnh, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Trình Trạm “ừm” một tiếng, bế cô vào phòng tắm.
Đặt người vào bồn tắm, anh đứng dậy đi lấy đồ ngủ cho cô. Từ lúc vào phòng tắm, Hướng Nguyệt Minh vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Trình Trạm nhướng mày, cười nửa miệng hỏi: “Sao nào, em không tự tắm được à?”
Hướng Nguyệt Minh quay sang nhìn anh, ra sức kéo quần áo mình ra, khẽ nói: “Em khó chịu.”
Trình Trạm đau đầu.
Anh đi về phía cô, dùng sức xoa đầu cô: “Em muốn anh tắm cho em sao?”
“……Vâng.”
Trình Trạm không dám từ chối.
Anh cởi qu@n áo hộ Hướng Nguyệt Minh rồi đổ đầy nước vào bồn tắm.
Vừa định tắm cho cho cô, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên kéo đầu ngón tay Trình Trạm, chỉ: “Em muốn gội đầu.”
Trình Trạm dừng lại, liếc nhìn mái tóc rũ rượi của cô, nhưng không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh với đôi mắt ướt át, làm nũng: “Bết rồi.”
Tối nay cô phải hóa trang, thợ trang điểm đã xịt rất nhiều keo xịt tóc lên tóc cô.
Đầu cô lúc này rất dính và khó chịu vô cùng.
Cô không hề nói điêu.
Trình Trạm không nhúc nhích.
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt nhìn anh, nhỏ giọng gọi: “Anh, em muốn gội đầu.”
“…”
Trình Trạm không thể chịu đựng được nữa, dùng cả hai tay nhéo má cô, nghiến răng nói: “Tỉnh lại anh sẽ tính sổ với em.”
Trình Trạm chưa gội đầu cho Hướng Nguyệt Minh bao giờ, đổi lại anh tắm cho cô rất thành thạo, nhưng anh thực sự không biết gội đầu ra sao.
Sau khi giằng co một chút, Hướng Nguyệt Minh với đôi mắt ướt át phàn nàn với anh, kêu anh gội đầu đau quá.
Lăn lộn hồi lâu, Trình Trạm cảm thấy gội đầu còn mệt hơn tắm gấp mười lần.
Gội xong, anh phải sấy tóc cho cô.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Hướng Nguyệt Minh ngồi im để anh sấy, không dám nháo.
Sấy xong, Trình Trạm cúi đầu nhìn cô: “Em tỉnh chưa?”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, khẽ lẩm bẩm: “Buồn ngủ.”
Trình Trạm: “…”
Anh bế người lên giường, Hướng Nguyệt Minh ngoan ngoãn xốc chăn lên, nằm xuống.
Trình Trạm cười giận dữ với cô.
Anh khẽ hừ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngủ đi.”
Hướng Nguyệt Minh phớt lờ anh.
Khi Trình Trạm tắm xong, vừa nằm xuống giường, người đang ngủ bên kia vô thức nhích người tới.
Anh khựng lại, nhưng vẫn ôm cô vào lòng.
–
Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, không biết từ lúc nào vầng trăng chui ra khỏi mây, soi sáng con đường.
Ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm cửa lọt vào, nhưng không làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Hướng Nguyệt Minh ngủ không ngon.
Cô có hàng trăm giấc mơ khiến cô gần như kiệt sức.
Cô mơ thấy Trình Trạm tắm cho và gội đầu cho cô, cô còn nhìn thấy vẻ mặt bất lực trên khuôn mặt Trình Trạm. Thần sắc này hiếm khi hiện trên khuôn mặt anh, cô còn muốn nhìn thêm.
Nhưng cô lại nhảy sang một giấc mơ khác, cô thấy Trình Trạm đứng cùng một người phụ nữ khác, bọn họ được khen ngợi là một đôi trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Hướng Nguyệt Minh còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Trình Trạm đã nhìn cô với vẻ mặt khinh thường và chán ghét, nói với cô – đừng có mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.
Hướng Nguyệt Minh còn chưa kịp giải thích thì đã giật mình tỉnh giấc.
Cô đột nhiên mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một ngọn đèn ấm cúng và một căn phòng quen thuộc.
Hướng Nguyệt Minh nhắm mắt lại, nhìn thấy người đàn ông đang nằm ngủ ở bên cạnh.
Cô từ từ đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Hướng Nguyệt Minh cúi đầu, nhìn vào gương của bồn rửa mặt.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay được phản chiếu, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi vốc nước rửa mặt, sau đó tỉnh lại một chút.
Trình Trạm đã tẩy trang nhưng lại quên thoa đồ skincare lên cho cô.
Hướng Nguyệt Minh ở trong phòng tắm hai mươi phút, Trình Trạm vẫn còn đang ngủ khi cô đi ra.
Cô nhìn điện thoại di động trên tủ đầu giường, vẫn chưa đến năm giờ.
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến phòng ngủ phụ với điện thoại di động của mình.
Cô không ngủ được.
…
Mỗi khi Hướng Nguyệt Minh không thể ngủ được, cô có một thói quen đặc biệt là mở điện thoại để xem lại các kỉ niệm.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cô phát hiện ra rằng cô và Trình Trạm có rất ít kỷ niệm.
Có thể là do ngay từ đầu đã biết quan hệ không bình đẳng giữa hai người nên Hướng Nguyệt Minh không bao giờ lưu giữ bất kỳ thông tin gì về anh.
Duy nhất chỉ có món mì trộn tương do Trình Trạm làm.
Hướng Nguyệt Minh lần đầu tiên được nhìn anh nấu ăn nên đã chụp vài tấm.
Sau đó thì không còn nữa.
Cô nhìn một lượt, họ thậm chí không có một bức ảnh chụp chung.
Hướng Nguyệt Minh ngồi trên đầu giường ôm đầu gối, đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra khi hai người ở bên nhau lần đầu.
Trời xui quỷ khiến, cô lao vào lồ ng ngực của anh, nhờ anh giúp đỡ và được anh đưa đến khách sạn.
Khi đến nơi, Trình Trạm nói với cô vẫn còn cơ hội để hối hận.
Hướng Nguyệt Minh lúc đó đã uống không ít rượu, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn.
Cô mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hôn lên cằm anh như một đáp án.
——Cô không hối hận.
Hai người trải qua một đêm cuồng hoan.
Khi tỉnh dậy, Trình Trạm đã không còn ở trong phòng. Hướng Nguyệt Minh đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.
Hôm đó, cô trở về trường.
Vào buổi tối, Trình Trạm gọi lại cho cô.
Hướng Nguyệt Minh không hề ngạc nhiên khi anh có số điện thoại di động của mình, kiểu người như anh tìm một dãy số dễ như trở bàn tay.
Hai người gặp lại nhau.
Hướng Nguyệt đã chuẩn bị một bài thuyết trình, muốn nói anh không lo lắng, cô mới là người lợi dụng anh.
Nếu không có Trình Trạm, cô có thể đã bị người khác lôi đi. Cô ngủ với Trình Trạm, đôi bên đều có lợi.
Ít nhất cô cũng không lỗ.
Cô chưa kịp nói gì, Trình Trạm đột nhiên hỏi cô có ý định ứng tuyển vào công ty không.
Trước khi Hướng Nguyệt Minh có thể phản ứng lại, Trình Trạm đã hỏi cô: “Cô cảm thấy Thần Tinh thế nào?”
Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình.
Với giọng điệu bình tĩnh, Trình Trạm chậm rãi hỏi cô: “Cô có muốn ký hợp đồng với Thần Tinh không?”
Không đợi cô trả lời, Trình Trạm đã phân tích những ưu và nhược điểm của công ty cho cô hiểu.
Nếu cô muốn dấn thân vào trong giới, một người không có lai lịch, không có người chống lưng, cô sẽ thường xuyên gặp phải những chuyện như tối hôm qua.
Cô xinh đẹp, không ít người có tư tưởng không đứng đắn với cô.
Khi đó, Trình Trạm là một doanh nhân.
Đôi mắt của anh rất đẹp và hầu hết ánh sáng trong mắt đều bị kính che khuất. Nhưng Hướng Nguyệt Minh biết mắt nhìn người của anh rất tốt.
Khi cô nhìn anh, tự nhiên cô nghĩ đến những cảnh tượng kiều diễm tối qua. Cô cũng nhớ đến cách anh nhìn mình, không có mắt kính che khuất, con ngươi đen láy sáng ngời, giống như nam châm hút hồn cô, khiến cô không kiềm chế được mà lún sâu xuống.
Sau khi nghe anh phân tích, Hướng Nguyệt Minh chỉ hỏi: “Anh muốn gì?”
Trình Trạm nhìn cô: “Cô.”
Anh không bắt Hướng Nguyệt Minh phải đưa ra quyết định ngay lập tức, mà cho cô ba ngày để suy nghĩ.
Ba ngày sau, Trình Trạm lại xuất hiện trước mặt cô.
Cứ như vậy, cả hai đã duy trì mối quan hệ này trong hơn một năm.
Đây không hẳn là mối quan hệ bao nuôi, hay là mối quan hệ yêu đương?
Nhưng nếu để so sánh thì vế trước có lẽ chiếm tỷ lệ lớn hơn, còn vế sau, Hướng Nguyệt Minh chưa từng nghĩ tới.
Trình Trạm có nguyên tắc của riêng anh, Hướng Nguyệt Minh cũng vậy.
Cả hai đều ngoài ý muốn làm theo những gì đối phương yêu cầu và không bao giờ đi xa hơn.
Không thể phủ nhận rằng Trình Trạm đối xử với cô rất tốt.
Nhưng loại đối xử này dựa trên các giao dịch. Hướng Nguyệt Minh cũng nghĩ đến việc kiểm soát trái tim mình, cố gắng không động lòng với anh.
Nhưng cuối cùng cô vẫn thất bại.
Cô đã thích Trình Trạm.
–
Khi Trình Trạm tỉnh dậy, không có ai khác trong phòng ngủ.
Anh cau mày, có chút ngạc nhiên.
Khi Trình Trạm rửa mặt và đi xuống nhà, Hướng Nguyệt Minh đang nói chuyện phiếm với dì Hứa trong bếp.
“Dì Hứa, cái này làm như thế nào ạ?”
Dì Hứa nhìn cô: “Cái gì? Con định học nấu ăn à?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Vâng, để sau này con có thể tự nấu đồ ăn cho mình.”
Dì Hứa cười khẽ, dịu dàng nói: “Không cần, nếu con muốn ăn, ta có thể làm cho con bất cứ lúc nào.”
Nghe lời này, Hướng Nguyệt Minh ngẩn ra.
Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Vậy nếu con đi thì sao?”
Dì Hứa quay sang nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: “Con đi đâu?”
Bà tự trả lời câu hỏi: “Đoàn phim sao?”
Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới, gật đầu: “Vâng.”
Dì Hứa kêu “Ái chà”, “Thật sự không có cách nào, đồ ăn ở đoàn phim như thế nào?”
“Cũng tạm ạ.”
Hướng Nguyệt Minh nói: “Đôi khi món ăn không quá đa dạng, bình thường đoàn làm phim toàn ăn cơm hộp.”
“Con ăn không quen sao?”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Con đang cố làm quen.”
Dì Hứa đau lòng nhìn cô: “Vậy ta sẽ dạy con, nếu con có thời gian, con có thể tự mình nấu trong khách sạn.”
“Vâng.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Trình Trạm mơ hồ cảm thấy có điềm chẳng lành, nhưng anh không để tâm lắm.
Anh liếc nhìn vào bếp rồi đi thẳng đến bàn ăn.
Anh đang định ngồi xuống thì có cuộc điện thoại từ mẹ gọi đến.
“Alo.” Giọng nói của Trình Trạm nghe có chút không tình nguyện.
Triệu Minh Hủy phát hiện anh có tâm sự, nhướng mày nói: “Sáng nay tâm tình không tốt sao?”
“Không ạ.”
Trình Trạm đút một tay vào túi, ngắm nhìn khung cảnh ngoài vườn.
Hướng Nguyệt Minh thích hoa, nên trong sân trồng rất nhiều loài hoa, rực rỡ và tràn đầy sức sống. Khi gió thổi, những bông hoa đang nở rộ đung đưa theo gió, thật là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Triệu Minh Hủy khẽ hừ một tiếng: “Ừ, tối nay đi nhà chú Giang ăn cơm, con nhớ đến đấy?”
Trình Trạm “vâng” một tiếng.
“Sinh nhật chú Giang, nhớ mang theo quà.” Triệu Minh Hủy lầm bầm: “Nếu không phải vì ba con ra nước ngoài, mẹ đã không nhờ đến con rồi.”
Trình Trạm cảm thấy thật buồn cười, lười biếng nói: “Mẹ, mẹ thực sự có thể tìm người khác đi cùng mẹ mà.”
“Tìm ai bây giờ?”
Triệu Minh Hủy cả giận nói: “Con tìm cho mẹ một một đứa con dâu, mẹ liền dẫn con bé đi, được không?”
Trình Trạm: “…”
Anh không nói nên lời: “Con sẽ về nhà đúng giờ.”
“Biết rồi.”
Triệu Minh Hủy không nhiều lời: “Cúp máy đây.”
Khi Trình Trạm cúp máy, Hướng Nguyệt Minh đã ngồi ở phía đối diện.
Cô đang nhìn vào điện thoại di động của mình, không nhìn lên khi nghe thấy âm thanh.
Trình Trạm liếc nhìn cô, kéo ghế ngồi xuống.
“Sao em dậy sớm vậy?”
“Hả?”
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Em tỉnh giấc nên dậy luôn.”
Trình Trạm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó thờ ơ hỏi: “Em đau đầu à?”
“…” Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, cụp mắt đáp: “Vâng.”
Trình Trạm không so đo với cô nữa.
Anh nhắc nhở: “Sau này uống ít rượu thôi.”
“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh không phục đáp: “Em biết rồi.”
Trình Trạm biết cô đang trả lời cho có, nhưng anh không nói nhiều.
Cả hai lặng lẽ ăn sáng.
Trong khi ăn, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên nghĩ đến một điểm quan trọng.
Cô ngẩng đầu nhìn Trình Trạm: “Đúng rồi, gậy cổ vũ mà anh cầm hôm qua là sao vậy?”
Trình Trạm không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Nhan Thu Chỉ đưa cho anh.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt.
Trình Trạm giải thích: “Cô ấy xin từ fan.”
Nhan Thu Chỉ xin ba cây gậy cổ vũ và băng đô, nhưng Trần Lục Nam không lấy, Trình Trạm miễn cưỡng lấy. Về phần băng đô, chỉ có Nhan Thi Chỉ đeo, còn bọn họ sẽ không đeo băng đô, cho dù là cả đời này.
Cũng may Nhan Thu Chỉ không ép anh, cô ấy biết rõ tính khí của hai người này là như thế nào.
Nghe anh nói xong, Hướng Nguyệt Minh “à” một tiếng, kéo dài giọng nói: “Vậy là anh không muốn lấy cái đó, chị Nhan Nhan ép anh phải cầm đúng không?”
Trình Trạm nhìn cô: “Chứ em nghĩ sao?”
Hướng Nguyệt Minh cười khẽ, cụp mắt xuống, khóe môi chậm rãi mím thành một đường thẳng: “Không nghĩ gì cả, chính là như vậy.”
“Ừm.”
Ăn sáng xong, Trình Trạm mặc vest và đi giày da ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Hướng Nguyệt Minh mới được là chính mình.
Cô đứng suy nghĩ vài giây rồi gọi điện cho Ngu Uyển.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Ngu Uyển: “…Ngủ, mới sáng sớm cậu đã gọi cho mình có việc gì không?”
Hướng Nguyệt Minh nói: “Có chút phiền toái, mình muốn tán gẫu cùng cậu.”
Ngu Uyển cạn lời, dụi mắt nói: “Vậy thì qua đây, mình đang ở nhà.”
“Ok.”
Hướng Nguyệt Minh chào dì Hứa rồi ra khỏi nhà.
–
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng tràn ngập khắp nơi.
Hướng Nguyệt Minh ăn mặc giản dị, bắt taxi đi.
Khi ở trong xe, tài xế thường xuyên ngoái lại nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, chỉ để lộ một đôi mắt.
“Xin lỗi.” Tài xế nói: “Trông cô quen quen.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi có bộ mặt quần chúng.”
Tài xế nghi ngờ nhìn cô một lúc, sau đó cười khan: “Chắc là vậy, tôi thấy cô rất giống người nổi tiếng.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Rất nhiều người đã nói như vậy.”
Cô kéo khẩu trang dịch lên một chút. Cô đeo một chiếc kính râm, hơn nữa còn đeo khẩu trang, nếu không để ý, bình thường sẽ không nhận ra được cô.
Tất nhiên, cô không sợ bị nhận ra, nhưng cô cảm thấy hơi xấu hổ và ngượng ngùng.
May mắn thay, người lái xe không đào sâu thêm, anh chỉ mỉm cười và tập trung vào việc lái xe.
Hướng Nguyệt Minh lơ đãng nghịch điện thoại, lướt Weibo. Cô bỗng cảm thấy thật tẻ nhạt, không tìm thấy bất cứ điều gì thú vị.
Khi đến nhà của Ngu Uyển, cô ấy đang đắp mặt nạ.
Nhìn tấm mặt nạ đen sì trên mặt cô ấy, Hướng Nguyệt Minh suýt chút nữa thì đau tim: “Cậu không thể ra mở cửa rồi đắp mặt nạ sau sao?”
Ngu Uyển trợn tròn mắt: “Mình vừa mới đắp thôi mà.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Cô ấy ngáp một cái, chọc chọc cánh tay: “Gần đây không có việc gì sao?”
“Mình vừa mới quay xong một bộ phim, cậu không cho mình nghỉ ngơi sao?”
Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt: “Cũng đúng.”
Cô uể oải nằm trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Lát nữa chắc phải ghi nhập nhóm fan của cậu thôi.”
Ngu Uyển cười cười, quay đầu nhìn cô: “Làm sao? Cậu không muốn vào nhóm?”
“Không, mình rất muốn.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô: “Ăn sáng chưa?”
“Không ăn.” Ngu Uyển nói: “Mình không biết nên ăn cái gì.”
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn cô: “Vậy ăn cơm đi, cậu gọi người ta ship nguyên liệu đến đi.”
“…” Ngu Uyển vẫn chưa hiểu lắm, vẻ mặt mờ mịt: “Tại sao?”
Hướng Nguyệt Minh nói nhẹ nhàng: “Mình sẽ nấu cho cậu một bữa cơm.”
Ngu Uyển chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút: “Cậu bị tiêm chất k1ch thích à?”
“?”
Hướng Nguyệt mở to mắt: “Cậu ngạc nhiên khi mình xuống bếp á?”
“Không ngạc nhiên.” Ngu Uyển nghiêm túc nói:“Mình đang lo lắng về kỳ nghỉ của mình trong nửa tháng tới, mình không muốn dành khoảng thời gian đó ở bệnh viện.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô kéo một cái gối ôm ném vào cô ấy “Ồ” một tiếng: “Được rồi, mình sẽ không nấu nữa.”
“Không phải.” Ngu Uyển kéo mặt nạ xuống, vỗ vỗ mặt: “Cậu sao vậy? Cậu không phải kiểu người thích xuống bếp.”
Hướng Nguyệt Minh trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Mình định nấu một bữa cơm cho Trình Trạm, nhưng không có chỗ nào để thử nghiệm cả.”
Ng Uyển không thể tin nổi, chỉ ngón tay vào mình: “Cho nên cậu muốn lôi mình ra làm chuột bạch sao?”
Hướng Nguyệt Minh tự tin gật đầu.
Ng Uyển nhẫn nhịn, nuốt xuống ý muốn cắt đứt quan hệ với cô.
“Làm sao mình biết——” lời còn chưa nói xong, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên nói: “Bữa cơm chia tay.”
Lời nói của Ngu Uyển vẫn nghẹn ở cổ họng, mở to hai mắt nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Cậu nói gì cơ?”
Cô không thể tin vào những gì mình nghe được.
Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không hẳn là bữa ăn chia tay được, bọn mình còn chưa từng hẹn hò.” Trong đầu cô tìm một cụm từ: “Phải gọi là bữa ăn tạm biệt.”
Ngu Uyển không hé răng, mắt sáng quắc nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh đột nhiên mỉm cười, thờ ơ hỏi: “Sao cậu lại nhìn mình với ánh mắt này? Tụi mình kết thúc không phải là điều bình thường sao?”
“…” Ngu Uyển nhịn xuống, nghiêm túc nói: “Mình không hề cảm thấy bình thường chút nào.”
Hướng Nguyệt Minh nằm ngửa trên sô pha, thản nhiên nói: “Không phải cậu không biết quan hệ giữa bọn mình.”
“Nhưng hai người hiện tại đang rất tốt mà.”
“Tốt chỗ nào?”
“Trình Trạm đối xử với cậu rất tốt.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy: “Cậu nói cụ thể đi xem nào, anh ấy đối xử với mình tốt chỗ nào?”
Ngu Uyển câm nín. Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rằng Trình Trạm đối xử rất tốt với Hướng Nguyệt Minh.
Mặc dù quan hệ giữa hai người quả thực có chút không rõ ràng.
Ngu Uyển im lặng một lúc, sau đó nhìn cô: “Cậu đã nghĩ kĩ rồi sao?”
“Ừ.” Hướng Nguyệt Minh nói: “Mình đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
Từ ngày phát hiện ra bản thân thích Trình Trạm, cô đã suy nghĩ rất kĩ về điều này.
Suy nghĩ và tính khí của Hướng Nguyệt Minh khác với hầu hết mọi người. Nếu cô thích một người nào đó, hay nếu cô không thích ai đó, cô chắc chắn sẽ tránh xa càng sớm càng tốt.
Cô biết Trình Trạm đối xử rất tốt với cô, nhưng lòng tốt đó là trong một cuộc giao dịch.
Trình Trạm có thể lấy đi bất cứ thứ gì thuộc về cô, và cô sẽ nhận được sự nâng niu, chiều chuộng từ Trình Trạm. Nhưng mối quan hệ kiểu này sẽ không kéo dài lâu, vì vậy tốt hơn hết là cô nên kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt.
Thời điểm cô không thích Trình Trạm, ít ra cô còn cảm thấy bình thường, cùng lắm thì đến lúc nhất đao lưỡng đoạn(*), cô cũng không cảm thấy khó chịu.
(*)Nhất đao lưỡng đoạn: đoạn tuyệt, cắt đứt, không còn quan hệ
Nhưng bây giờ, cô đã thích Trình Trạm.
Cô không muốn để mình chìm trong đau đớn, đau dài không bằng đau ngắn. Cô muốn thoát ra và rời đi trước khi hoàn toàn bị lún sâu, không dứt ra nổi.
Không phải cô điềm tĩnh hay máu lạnh.
Mà đây là tính cách của Hướng Nguyệt Minh, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Lần khiêu vũ trước cũng vậy, trước khi lên sân khấu, Hướng Nguyệt Minh bị thương và được bác sĩ cảnh báo không được lên sân khấu nữa. Nhưng cô không tin, cô cố chấp nghĩ rằng mình có thể.
Cô đã cố gắng lên sân khấu và thực hiện điệu nhảy của riêng mình, nhưng đã ngã xuống vào thời khắc quyết định.
Cú ngã đó dường như đã đánh thức cô rất nhiều.
Cũng từ đó, Hướng Nguyệt Minh hiểu ra một đạo lý. Có nhiều chuyện, nếu không được thì đừng ép buộc.
Dù là sự việc hay người thì cũng như nhau.
Ngu Uyển không biết nên nói gì, chỉ vỗ vai cô nói: “Vậy cậu cứ nghĩ đi, dù sao mình vẫn sẽ ủng hộ cậu.”
Hướng Nguyệt Minh cong môi mỉm cười: “Được.”
–
Hướng Nguyệt Minh ở lại nhà Ngu Uyển một ngày và cả ngày hôm đó hai người cố gắng tập nấu ăn trong bếp.
Đến cuối cùng vẫn thất bại thảm hại, hai người đành gọi cơm hộp.
Trong khi đợi đồ ăn được giao đến, bên ngoài trời đã tối.
Hướng Nguyệt Minh ngáp, hơi mệt.
Ngu Uyển đang chơi điện thoại di động bên cạnh, lập danh sách các thần tượng của mình.
Vừa lập, cô vừa nói: “Mình sẽ lập danh sách cho cậu sau.”
Hướng Nguyệt Minh: “…Không cần.”
Ngu Uyển trừng mắt: “Đừng từ chối tiểu fan này.”
Hướng Nguyệt Minh cười, lấy điện thoại di động ra: “Vậy mình cũng sẽ lập danh sách cho cậu.”
Cô vừa mở điện thoại lên, Weibo liền hiện lên một tin tức.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, ngón tay không kiểm soát được nhấp vào.
“Trông cậu rất miễn cưỡng.” Ngu Uyển tập trung vào danh sách, không chú ý đến sắc mặt của Hướng Nguyệt Minh không đúng lắm.
Hướng Nguyệt Minh không trả lời.
Ngu Uyển nói vài câu liền phát hiện cô có gì đó không ổn.
Cô ấy nghiêng người và tò mò hỏi, “Sao cậu không nói—”
Sau khi nhìn thấy những bức ảnh trong điện thoại di động của cô, Ngu Uyển nuốt tất cả lời nói của mình vào.
Trình Trạm rất nổi tiếng, không phải là ông chủ của riêng Cận Trình, mà là ông chủ của cả công ty giải trí Thần Tinh.
Thần Tinh là công ty giải trí nổi tiếng nhất trong giới, Trình trạm với tư cách là ông chủ, đương nhiên là nổi tiếng.
Có rất nhiều nam thanh nữ tú dưới trướng của công ty, thật khó để không thu hút sự chú ý.
Nhưng Trình Trạm hiếm khi xuất hiện ở Thần Tinh, chỉ thỉnh thoảng lộ mặt khi có một số sự kiện quan trọng.
Nhưng nếu anh mặt dày lộ diện một lần, mọi người đều nhớ kĩ anh.
Thỉnh thoảng, cô vẫn có thể xem tin tức của anh.
Nhưng đã lâu lắm rồi cô mới thấy Trình trạm và bạn đồng hành nữ của anh tham dự một sự kiện.
Nhìn hai người trong ảnh, Hướng Nguyệt Minh nhất thời không biết mình đang nghĩ gì.
Một chút buồn, nhưng cũng có một chút vui.
Cô đã tìm thấy một lý do tốt hơn để tách ra khỏi Trình Trạm, đó là điều đáng mừng, cô nghĩ vậy.
Ngu Uyển cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, không dám nói gì.
Cô mím môi dưới và đưa tay vuốt tóc.
“Đừng nhìn nữa, cậu muốn cùng anh ta tách ra, vậy chúng ta cứ mặc kệ tên đàn ông này đi.”
Cô nghiến răng nói: “Mình cũng rút lại lời vừa khen Trình Trạm.”
Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Cũng tốt.”
Cô chống cằm nói: “Điều này chứng tỏ anh ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi việc mình rời xa anh ấy, vì vậy mình sẽ không cảm thấy áy náy sâu sắc như vậy.”
Ngu Uyển nghẹn ngào, không biết nên an ủi cô như thế nào.
Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó liếc nhìn những bức ảnh: “Thật ra, mình nghĩ mối quan hệ của hai người cũng sẽ không đi xa được.”
“Ừ.” Hướng Nguyệt Minh cũng không quá để ý: “Cứ để mọi chuyện như vậy đi, dù sao mình cũng quyết định rồi.”
Ngu Uyển gật đầu nhìn cô: “Vậy hôm nay cậu có về không?”
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ vài giây: “Có.”
…
Trình Trạm chỉ biết về bài đăng nửa giờ sau đó. Hôm nay là sinh nhật của vị trưởng bối, anh phải đưa mẹ đến tham dự.
Triệu Minh Hủy rất quan tâm đ ến việc tìm kiếm một đối tượng cho Trình Trạm.
Thật trùng hợp, vị trưởng bối của gia đình này có một cô con gái nhỏ hơn Trình Trạm vài tuổi. Hai người đã từng gặp nhau trước đây, hồi còn đi du học có gặp nhau vài lần, nhưng không thân thiết lắm.
Trình Trạm đã gặp qua bạn trai của cô gái này trước đó, vì vậy anh căn bản không nghĩ nhiều về việc Triệu Minh Hủy sẽ hợp tác hai người với nhau.
Anh thậm chí còn nghĩ thật tốt vì tối nay anh có thời gian rảnh.
Có Giang Khanh Vân ở đây, mẹ anh hẳn là sẽ không giới thiệu phụ nữ cho anh một cách lung tung, anh sẽ được tịnh tâm.
Triệu Minh Hủy nhìn hai người: “Người trẻ tuổi trò chuyện thật tốt.”
Trình Trạm: “…”
Giang Khanh Vân cười nhẹ, quay đầu nhìn Trình Trạm: “Anh Trình Trạm có thể đi qua bên kia không?”
Trình Trạm thờ ơ gật đầu: “Có thể.”
Giang Khanh Vân đi theo anh sang bên kia, nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây anh thế nào rồi?”
“Khá tốt.”
Giang Khanh Vân hiểu ra, lấy hai ly rượu rồi đưa cho anh một ly.
Trình Trạm nhận lấy.
Hai người ngồi xuống cạnh nhau.
Giang Khanh Vân nói rất nhiều, Trình Trạm thỉnh thoảng có đáp lại một hai câu, nhưng anh cảm thấy rất nhàm chán.
Điện thoại rung lên, anh liếc nhìn, là tin nhắn của mẹ, bảo anh phải nhiệt tình hơn, nếu không lát nữa sẽ giới thiệu mười người phụ nữ cho anh.
Trình Trạm cảm thấy đau đầu không thôi.
Anh tắt điện thoại di động và nhìn Giang Khanh Vân: “Em về nước khi nào vậy?”
“Anh Trình Trạm, câu hỏi này thật không có ý tứ nha.”
Giang Khanh Vân nói đùa: “Em mới về được vài tháng.”
“Vậy sao.”
Trình Trạm không quan tâm. Anh chưa bao giờ quan tâm đ ến sự việc của những người không quan trọng, ngoại trừ gia đình anh, bạn bè thân thiết và Hướng Nguyệt Minh, còn những người khác anh hoàn toàn làm lơ.
“Vâng.”
Giang Khanh Vân nhìn anh một hồi, cười nói: “Anh lạnh lùng như vậy, khó trách không có bạn gái.”
Nghe vậy, Trình Trạm ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Ai nói tôi không có bạn gái?”
—-
Editor: đừng ai chửi nữ chính vì đòi chia tay (dù chương trước nam chính có thổ lộ nhưng bả say không biết trời đất gì). Nữ chính có nỗi lòng riêng nên mới vậy.
Ai bắt đầu không có cảm tình với nam nữ chính thì quay xe bây giờ vẫn chưa muộn nhó ><.