Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 30

Hướng Nguyệt Minh im lặng nhìn Trình Trạm hồi lâu.

Lời nói đến miệng nhưng rốt cuộc vẫn bị nghẹn không thốt ra nổi.

Trình Trạm nhìn bộ dáng do dự không dám nói của cô, thản nhiên hỏi: “Làm sao?”

Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời nhìn anh: “Vậy anh định đi đâu?”

Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Về công ty.”

Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì làm phiền Trình tổng đưa tôi về nhà trước.”

Trình Trạm: “…”

Anh cười lạnh.

Hướng Nguyệt Minh không muốn nói chuyện với anh nữa.

Mùi trên người anh phảng phất trong xe khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Điện thoại của Hướng Nguyệt Minh rung lên, là Tiểu Hi gọi đến.

“Chị, chị vẫn chưa ra sao?”

Hướng Nguyệt Minh: “…Không phải.”

“Chị lên nhầm xe, bây chị đã rời phim trường rồi” cô nói.

“A?” Tiểu Hi sửng sốt: “Chị lên nhầm xe Trình tổng sao?”

Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Ừ.”

Cô suy nghĩ một chút: “Hôm nay em mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, lát nữa chị sẽ về.”

Tiểu Hi nghĩ kĩ, cũng không thấy có điểm nào lạ cả.

Nói thật, lên xe của Trình Trạm an toàn hơn lên xe của bất kỳ ai.

Cô nhanh chóng đồng ý: “Vâng, vậy em về trước đây, chị, khi nào về chị về đến nhà thì báo cho em một tiếng nhé”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Nguyệt Minh vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên ghế của mình.

Buổi tối, đường xá đông nghịt, đèn đường hai bên đường lần lượt bật sáng, tăng thêm ánh sáng cho màn đêm.

Nhìn dòng người đi lại vội vã, Hướng Nguyệt Minh không biết là đang nghĩ gì.

Thỉnh thoảng Trình Trạm để mắt đến cô, nhưng anh không nhìn lâu.

Anh thờ ơ lật giở tài liệu trong tay.

Cả hai giữ duy trì sự im lặng, không nói năng câu nào.

Đột nhiên, xe dừng lại.

Hướng Nguyệt Minh quay đầu lại và liếc nhìn cổng tiểu khu.

Cô mím môi dưới, nhìn tài xế: “Cảm ơn.”

Tài xế có chút bất đắc dĩ, nhìn Trình Trạm: “Trình tổng.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, nhìn Hướng Nguyệt Minh nói: “Mở cửa.”

Tài xế bất đắc dĩ mở cửa xe ra.

Hướng Nguyệt Minh đẩy cửa đi xuống, mãi đến khi chân dẫm xuống đất cô mới cảm thấy mình có thể thở bình thường.

Cô quay đầu nhìn Trình Trạm, dừng một chút nói: “Cám ơn Trình tổng, tôi đi trước.”

Trình Trạm thậm chí không nhấc mắt lên.

Hướng Nguyệt Minh không đợi anh trả lời, đi thẳng vào tiểu khu.

Chờ người kia biến mất khỏi tầm mắt, Trình Trạm giơ tay nhéo chính giữa lông mày, thấp giọng nói: “Trở về công ty.”

Anh thực sự phải quay lại công ty.

Hôm nay, anh đã lãng phí phần lớn thời gian để đến chỗ đoàn làm phim, bây anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Vừa định thu hồi tầm mắt, anh vô tình nhìn thấy thứ gì đó ở ghế ngồi bên kia.

Trình Trạm dừng lại, khóe môi nhếch lên.

Anh liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, tự hỏi liệu cô có nhịn được mà không gọi cho anh không.

Sự thật đã chứng minh Hướng Nguyệt Minh có thể nhịn được.

Hướng Nguyệt Minh ra khỏi xe với điện thoại di động của mình mà không hề nhận ra có gì đó không ổn.

Đến cửa nhà, cô nhập vân tay để mở khóa, cô vô thức sờ tìm chiếc túi trên vai, sau đó mới phát hiện mình quên cầm theo túi sách.

Nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, Hướng Nguyệt Minh không cần nghĩ cũng biết túi mình đang nằm ở đâu.

Cô nhìn chằm chằm vào tấm gương ở lối ra vào không nói lời nào một lúc, nhìn điện thoại di động không có động tĩnh gì, nhắm mắt lại.

Nếu không phải tại Trình Trạm, làm sao cô có thể quên túi được!!

Hướng Nguyệt Minh vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo lại một chút.

Cô tự hỏi liệu mình còn cần chiếc túi này hay không.

Túi không quan trọng, mà đồ trong túi mới quan trọng.

Căn cước, chứng minh nhân dân, v.v là những thứ thiết yếu.

Cô vỗ vỗ trán, thầm nghĩ nhất định là bị Trình Trạm làm cho căng thẳng, nếu không cô sẽ không quên chuyện này.



Đêm đó, Hướng Nguyệt Minh tức giận đến mức không thèm ăn cơm.

Khi Ngu Uyển biết chuyện này, cô ấy đã cười rất lâu.

Cô ấy nhìn người đang tức giận trước ống kính, nhướng mày nói: “Vậy cậu định ăn gì?”

“Salad.”

Hướng Nguyệt Minh nói: “Gần đây mình chỉ đi lại trong thành phố nên cũng không cần mấy thứ đó.”

Ngu Uyển: “Cậu không thể kêu Trình Tổng đưa hộ sao?”

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc một hồi: “Mình không muốn gọi điện thoại cho anh ta.”

Ngu Uyển dở khóc dở cười: “Hai người các cậu trông như là người yêu giận dỗi vậy, chỉ là kết thúc liền không dám liên lạc với nhau.”

Cô ấy nhắc nhở: “Cậu vẫn là nghệ sĩ của công ty anh ta đấy.”

Hướng Nguyệt Minh với ánh mắt sâu kín nhìn cô: “Cậu không cần nhắc mình về điều này.”

Ngu Uyển vui vẻ.

“Mình chỉ muốn cậu nhớ lại một chút.”

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc một lúc, sau đó thở dài: “Mình không biết Trình Trạm có mang chiếc túi về Minh Uyển hay không, nếu vậy thì mình có thể nhờ dì Hứa đưa hộ mình.”

Ngu Uyển trợn mắt nhìn cô.

Cô cảm thấy bản thân không cứu nổi Hướng Nguyệt Minh.

Hai người nói linh tinh vài câu, Ngu Uyển nhìn cô: “Hôm nay được gặp Trình Trạm, cảm giác thế nào?”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, nhưng cô không che giấu nhiều.

Cô nhẹ giọng nói: “Mình không biết phải nói như thế nào”.

“Vậy nói cái gì cũng được.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt cô, ôm đầu gối nói: “Vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.”

Cô nói: “À đúng rồi, mình ghét Lâm Ưu Viện.”

“Làm sao?”

Hướng Nguyệt Minh kể từ đầu đến cuối sự việc xảy ra vào hôm nay.

Ngu Uyển trầm mặc một lúc, sau đó nhìn cô: “Vậy tại sao cậu không nói những lời đó với Trình Trạm?”

“Nói gì cơ?”

“Nói với anh ấy rằng anh ấy thích cậu.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn cô như một kẻ ngốc: “Tại sao mình phải nói mấy lời như vậy với Trình Trạm?”

Ngu Uyển suy nghĩ một chút: “Bởi vì mình cảm thấy Trình Trạm thích cậu.”

Hướng Nguyệt Minh: “Buổi tối đừng kể chuyện cười với mình.”

“Mình không nói điêu.” Ngu Uyển nghiêm túc phân tích: “Chính bản thân cậu không có cảm giác gì sao?”

Cô nói: “Ăn cơm giúp cậu đổi món, còn dẫn theo đạo diễn Từ và Bác Ngọc đến phim trường không phải là để chống lưng cho cậu sao?”

Hướng Nguyệt Minh im lặng.

Ngu Uyển với tư cách là người ngoài cuộc, cô nhắc nhở: “Cậu cho rằng không có Trình Trạm, đạo diễn Từ sẽ thân mật nói chuyện với cậu như vậy sao? Thậm chí còn chủ động đề cập đến việc hợp tác trên bàn ăn.”

Hướng Nguyệt Minh không phản bác.

Cô biết thừa, sẽ không bao giờ.

Nếu không có Trình Trạm, đừng nói là đạo diễn Từ, ngay cả Bác Ngọc cũng không thèm để mắt đến  cô.

Thấy dáng vẻ trầm ngâm của cô, Ngu Uyển nhẹ giọng nói: “Muốn nói chuyện, cậu chỉ cần tìm cơ hội.”

Cô ấy cười khanh khách: “Có khi còn có cơ hội ở bên nhau.”

Hướng Nguyệt Minh lắng nghe, phản bác: “Cậu suy diễn vớ vẩn quá.”

Có quá nhiều điểm khác biệt giữa cô và Trình Trạm.

Ngu Uyển nhún vai: “Không nói chuyện với cậu nữa, mình bận việc rồi.”

“Ừm.”

“Gọi điện thoại cũng không khó khăn như vậy.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Đã biết.”



Hướng Nguyệt Minh nằm trên giường nghịch điện thoại di động một lúc, cảm thấy chán muốn chết.

Cô nhấp vào wechat của Trình Trạm một lúc, nhưng cuối cùng không gửi gì cả.

Sau khi kết thúc với Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh không chặn hay xóa anh. Cô cảm thấy không cần thiết.

Cứ để yên như vậy, chứ xóa rồi cho vào danh sách đen thì hơi phải cân nhắc.

Hướng Nguyệt Minh cố gắng hết sức để làm cho mình trông thật lạnh nhạt hết mức có thể, cô mở vào vòng bạn bè.

Sau một giờ, cô nhìn thấy bài đăng của trợ lý Đinh đã chặn ông chủ.

【Đinh Thuyên: phải tăng ca đến mười hai giờ. mỉm cười.jpg. 】

Phía dưới là bình luận của Tiểu Hi.

Tiểu Hi: …Trình tổng vẫn có sở thích này? Trợ lý Đinh ăn cơm chưa?

Vì lý do nào đó, Hướng Nguyệt Minh luôn buồn cười khi xem cuộc trò chuyện giữa hai người.

Cười một lúc cũng dừng lại.

Cô nhổm người ngồi dậy, ôm đầu gối mân mê điện thoại.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trình Trạm.

Trình Trạm: 【 Không cần túi xách à? 】

Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới: 【Không cần. 】

Trình Trạm:【? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Nếu anh muốn đồ bên trong, chiếc túi đó cho anh luôn. 】

Trình Trạm cảm thấy nói chuyện với Hướng Nguyệt Minh sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim.

Anh dừng lại, gọi thẳng cho cô.

“Khi nào muốn lấy?”

Hướng Nguyệt Minh nghĩ anh đang tăng ca, thấp giọng nói: “Nếu ngày mai có thời gian, tôi sẽ tự qua Minh Uyển lấy.”

“Tôi không trở về Minh Uyển.”

Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình, chợt hiểu ra.

“Khi nào rảnh, tôi sẽ bảo Tiểu Hi đi lấy.”

“Em bảo ai lấy?”

Hướng Nguyệt Minh: “… Tiểu Hi, không được sao?”

Trình Trạm hừ lạnh một tiếng: “Được.”

Anh tắt điện thoại mà không báo trước.

Hướng Nguyệt Minh nhìn điện thoại đã cúp một lúc lâu, sau đó nằm xuống ôm gối.

Cô dụi đầu vào gối, lòng chợt buồn khó tả.



Sáng hôm sau, Hướng Nguyệt Minh đến Thần Tinh.

Cô đã hẹn gặp Nhan Thu Chỉ để dạy cô ấy khiêu vũ.

Hướng Nguyệt Minh đang kéo giãn cơ thể thì Nhan Thu Chỉ đến.

“Em tới sớm vậy?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em  ngủ không được, nên đến đây từ sớm.”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô một lúc, chỉ vào quầng thâm dưới mắt cô, tò mò hỏi: “Em mất ngủ à?”

“Dạ.”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô chằm chằm một lúc, đoán là có liên quan đến chuyện tình cảm.

Cô cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Tâm tình không tốt?”

“Chắc là vậy.”

Cô nằm mơ cả đêm, nửa ngủ nửa tỉnh.

Không biết vì sao, rõ ràng cô đã tự nhủ với bản thân phải buông bỏ mọi thứ và sống thoải mái hơn, nếu không sau này cô sẽ rất khổ sở. Nhưng khi Trình Trạm nói anh sẽ không quay lại Minh Uyển, cô vẫn cảm thấy não ruột cả đêm.

Cô thừa biết Trình Trạm có rất nhiều nơi để để sống, anh không bao giờ thiếu nhà.

Trước khi Hướng Nguyệt Minh đến ở với anh, cô biết Trình Trạm đang sống trong một căn hộ cao cấp. Khoảng cách đến công ty rất gần, đi lại thuận tiện.

Nhưng sau này khi cả hai chuyển đến ở chung tại Minh Uyển, anh căn bản không bao giờ quay về căn hộ đấy nữa.

Đến nỗi bây giờ, Hướng Nguyệt Minh không biết liệu anh có phải lại ở kim ốc tàng kiều(*) hay không. Mặc dù cô không nghĩ Trình Trạm sẽ đến mức đó, nhưng cô cũng không loại trừ khả năng này.

(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp.

Phụ nữ rất dễ đa nghi.

Không thể trách cô.

Nhan Thu Chỉ đảo mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có liên quan đến tình cảm không?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn cô, mím môi dưới: “Cứ xem là vậy đi.”

Nhan Thu Chỉ vỗ vai cô, cười nói: “Vậy em có thắc mắc gì cứ hỏi chị. Ít nhiều chị cũng có kinh nghiệm trong vấn đề tình cảm.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Vâng.”

Cô cười cười đồng ý: “Chị đi thay quần áo trước đi, em dạy cho chị.”

“Được rồi, học một điệu nhảy đi. Đợi đến sinh nhật của Trần Lục Nam, chị sẽ nhảy tặng cho anh ấy một điệu.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh kiên nhẫn hơn người thường, cô rất vui lòng dạy cho Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ học tập nghiêm túc, cô ấy cũng đã từng khiêu vũ, nhưng đấy là khoảng thời gian rất lâu về trước rồi nên cô ấy không được chuyên nghiệp như Hướng Nguyệt Minh.

Cả hai đã luyện tập trong phòng tập nhảy trong hai giờ đồng hồ và không hề dừng lại cho đến khi cạn kiệt sức lực.

“Chị có mệt không?”

Hướng Nguyệt Minh đưa cho cô ấy nước khoáng.

Nhan Thu Chỉ gật đầu, thở hổn hển nói: “Chị thực sự muốn nằm xuống và ngủ ngay bây giờ.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười.

Nhan Thu Chỉ nhìn cô: “Tâm trạng em tốt hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị Nhan Nhan.”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu em vẫn không vui, chị có thể kể cho em nghe một câu chuyện đáng xấu hổ về ông chủ của em.”

“Dạ?”

Hướng Nguyệt Minh sững sốt một lúc,lúc sau mới nhận ra ông chủ của mình là ai.

Cô cụp mắt, nuốt nước miếng, lòng hiếu kỳ tăng lên: “Chuyện xấu hổ gì ạ?”

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, cố ý hạ thấp giọng nói: “Em có biết ông chủ của em có bạn gái không?”

Hướng Nguyệt Minh ngơ ra, há miệng th ở dốc, có chút bất lực: “Em không biết.”

Nhan Thu Chỉ “chậc” một tiếng, cảm khái nói: “Trình Trạm che giấu giỏi thật.”

Cô ấy cười, nói: “Cậu ấy khoe lâu lắm rồi nhưng mà chưa lần nào dẫn đi giới thiệu với bọn chị cả.”

Hướng Nguyệt Minh “Ừm” một tiếng, nhưng không hề nghĩ đấy là mình: “Sau đó thì sao ạ?”

Nhìn thấy tâm trạng buồn bực của cô, Nhan Thu Chỉ âm thầm bĩu môi: “Lúc trước bọn chị có mở tiệc.”

Hướng Nguyệt Minh nháy mắt: “Tiệc gì ạ?”

“Chỉ là vài người bạn tụ tập rồi cùng nhau ăn uống.” Vừa nói, cô vừa đưa mắt nhìn Hướng Nguyệt Minh.

Hướng Nguyệt Minh lơ đễnh: “Ồ.”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: “Bọn chị đều dẫn theo người nhà, duy chỉ có Trình Trạm là đi có một mình.”

Cô tự mình nói tiếp: “Khương Thần hỏi cậu ta vì sao không mang theo người đẹp của mình tham gia.” Sau đó, cô cố ý dừng một chút, nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Em đoán xem Trình Trạm nói gì?”

Hướng Nguyệt Minh lắng nghe, mơ hồ nhận thấy ra điều gì đó.

Môi cô mấp máy, ngẩng đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: “… Em không biết.”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, bắt chước bộ dạng của Trình Trạm khi đó, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tôi sợ mấy người không chịu nổi.”

“A?”

Hướng Nguyệt Minh ngạc nhiên: “Tại sao?”

Nhan Thu Chỉ cười khẩy: “Trình Trạm nói bạn gái của cậu ấy làm nũng quá giỏi, bọn chị sẽ chịu không nổi, sẽ cảm thấy kém cỏi.”

Nói đoạn, Nhan Thu Chỉ quay sang nhìn cô: “Em có cảm thấy Trình Trạm rất khó chịu không?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô gật đầu.

Trầm mặc một hồi, Hướng Nguyệt Minh hỏi: “Cái xấu hổ kia là cái gì ạ?”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ nhướng mày, đắc ý nói: “Chị nghe nói Trình Trạm đã bị cô gái đó đá rồi.”

Cô nói: “Quả nhiên ác giả ác báo, điều này khiến chị cảm thấy rất thoải mái.”

Cô thở dài: “Thật đáng tiếc là chị không biết cô ấy là ai, nếu không chị nhất định sẽ tặng cho cô ấy một giải thưởng! Trở thành bạn bè với cô ấy.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh há hốc miệng, đột nhiên biết người đẹp mà Nhan Thu Chỉ đang nói đến là ai.

Cô mím môi dưới, cố gắng nghĩ cách giải thích.

Cô không đá Trình Trạm, hai người… không phải bạn trai và bạn gái, họ chỉ kết thúc mối quan hệ không chính đáng của mình mà thôi.

Nhưng lời nói đến miệng, cô lại không thể thốt ra được.

“Thế nào, buồn cười không?”

Nhan Thu Chỉ hỏi cô: “Nếu sau này ông chủ của em áp bức em, em cứ lấy chuyện này uy hiếp cậu ta.”

Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Không tốt lắm đâu ạ.”

“Có gì mà không tốt? Trình Trạm là một người rất sĩ diện, lời uy hiếp này tuyệt đối hữu dụng.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Hai người cùng nhau nói chuyện, một lúc sau điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ reo lên, là chồng cô gọi.

“Em ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Nhan Thu Chỉ nói: “Anh đã nói chuyện với Trình Trạm xong chưa?”

Trần Lục Nam “ừm” một tiếng, trầm giọng nói: “Đi ăn cơm nhé?”

“Được thôi.”

Nhan Thu Chỉ nói không chút do dự: “Vậy em sẽ dẫn Tiểu Nguyệt đi cùng.”

Trần Lục Nam: “Tùy em, muốn ăn gì nào?”

Nhan Thu Chỉ quay sang nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Trưa nay em muốn ăn gì?”

Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình: “Em sẽ không đi làm bóng đèn đâu.”

“Đi, đi.” Nhan Thu Chỉ nói thẳng: “Làm bóng đèn khá vui mà.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh không thể lay chuyển Nhan Thu Chỉ, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý.

Trần Lục Nam đang ở gần đó, ra đến cửa mới gọi hai người xuống.

Cả Hướng Nguyệt Minh và Nhan Thu Chỉ đều tắm trong công ty, họ ra ngoài mà không trang điểm, nhìn qua vẫn sạch sẽ và xinh đẹp.

Không ít người quay lại nhìn hai người, bàn luận sôi nổi.

Dù biết hai người là đồng nghiệp nhưng vẫn kinh ngạc. Nhan Thu Chỉ đối xử với Hướng Nguyệt Minh có chút tốt quá mức.

Hai người đi ra ngoài trước ánh mắt của mọi người, có một chiếc xe dừng lại ở cửa.

Vừa bước đến bên cạnh thì cửa mở ra.

Nhan Thu Chỉ nhìn vào bên trong, chỉ vào ghế phụ lái: “Chị ngồi đây.”

Hướng Nguyệt Minh không phản đối, cúi người ngồi vào ghế sau.

Khi cô vừa đi lên, nhấc mắt lên liền thấy người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ xe.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Lục Nam giải thích trước một câu.

“Em không ngại chứ? Trình tổng cũng chưa ăn nên muốn đi cùng với chúng ta.”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu, cụp mắt nhìn chiếc túi bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Em không ngại.”

Chiếc xe di chuyển về phía trước một cách trơn tru.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đang trò chuyện ở phía trước, họ nói về việc nhà. Nhưng khi lắng nghe, cô cảm thấy rất thoải mái.

Hướng Nguyệt Minh chăm chú lắng nghe, không để ý đến ánh mắt của những người bên cạnh.

Đôi khi cô nghĩ thật tuyệt nếu cô có thể hạnh phúc được như vậy.

Trong mắt Hướng Nguyệt Minh tràn đầy hâm mộ, Trình Trạm nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó ngước mắt nhìn hai người trước mặt, hoàn toàn không hiểu cảm xúc trong mắt cô.

Địa điểm ăn uống do Trần Lục Nam quyết định, một nhà hàng tư nhân có tính riêng tư tốt.

Cả Nhan Thu Chỉ và Hướng Nguyệt Minh đều không phản đối.

Đến nơi, xe đã dừng ở cổng lớn.

Vài người xuống xe, Hướng Nguyệt Minh mở cửa xe đi xuống. Cô vừa chạm chân xuống đất, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc của một người đàn ông: “Em không cầm túi à?”

Vừa dứt lời, hai người trước mặt đồng thời hướng mắt về chiếc túi xách màu đen ở ghế sau đã có từ trước khi Hướng Nguyệt Minh lên xe.
Bình Luận (0)
Comment