Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 53

Khi Hướng Nguyệt Minh nghe được lời này, khóe miệng cô khẽ giật.

Cô không thể tin nhìn Sơ Hạ: “Chị chắc chứ?”

Sơ Hạ gật đầu: “Có muốn thử tham gia tập đầu tiên không? Có lẽ sẽ rất thú vị, hơn nữa còn được phát sóng trực tiếp.”

Hướng Nguyệt Minh im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thì chị bảo họ đề phòng trước đi, em sợ em sẽ dọa đến bọn họ.”

Hai mắt Sơ Hạ sáng lên, không chút do dự nói: “Được, chuyện này em yên tâm đi, sẽ không xảy vấn đề gì đâu.”

Hướng Nguyệt Minh thở dài: “Vậy thì đi đi, dù sao gần đây em không quay phim.”

“Được.”

Sơ Hạ giải thích cho cô, thấp giọng nói: “Tối nay ăn cơm với đạo diễn Từ, em có cần gọi thợ trang điểm không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Có ạ.”

Buổi sáng Hướng Nguyệt Minh vừa đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ, buổi chiều tin tức đã lan truyền khắp trên Weibo.

Tên của chương trình tạp kỹ thú vị cũng rất dễ hiểu, được gọi là “Ngôi nhà kinh dị khác biệt”, đơn giản và rõ ràng.

Chương trình tạp kỹ này có dàn khách mời cố định, cũng có khách chỉ đến quay một tập.

Mùa đầu tiên được quay vào năm ngoái, đây là mùa thứ hai. Để chuẩn bị tinh thần cho Hướng Nguyệt Minh, và vì thời gian còn hạn chế, đạo diễn đã sắp xếp cho cô ghi hình vào buổi thứ hai.

Khi Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy danh sách khách quay trực tuyến, cô rất đỗi ngạc nhiên.

Cô không ngờ Thẩm Mộ Tình cũng tham gia.

Hướng Nguyệt Minh vừa định hỏi, Nhan Thu Chỉ đã gửi tin nhắn đầu tiên trong nhóm nhỏ của họ.

Nhan Thu Chỉ: 【??? Cả hai đều tham gia ngôi nhà kinh dị à? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Em vừa mới đồng ý xong. 】

Thẩm Mộ Tình: 【 Mình bị kéo đi góp cho đủ sĩ số. Năm ngoái mình đã gặp đạo diễn, ông ấy nhờ mình giúp một chút. 】

Nhan Thu Chỉ: 【Vậy còn có chỗ không? Mình cũng muốn đi. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Chị không sợ sao? 】

Thẩm Mộ Tình: 【Cậu ấy sợ chết khiếp. 】

Nhan Thu Chỉ: 【…Được rồi, mình chỉ nói suông thôi, mình định ở nhà cổ vũ cho hai người. 】

Hai người nhìn tin nhắn của Nhan Thu Chỉ, đều không nói nên lời.

Ngoài Nhan Thu Chỉ, ngay cả Ngu Uyển cũng nhắn hỏi Hướng Nguyệt Minh chuyện chương trình tạp kỹ là như thế nào.

Cô ấy biết rõ Hướng Nguyệt Minh sợ gì nhất, thế mà cô vẫn đi đối mặt với điều mình sợ nhất.

Hướng Nguyệt Minh cũng rất bất lực, nhưng cô đâu còn cách nào, để kiếm tiền, cô đành phải gạt nỗi sợ sang một bên.

Đành cam chịu mà thôi.

Ngu Uyển cười một hồi, nhẹ giọng nói: “Lần trước mình có xem qua chương trình giải trí mùa thứ nhất hai tập, có muốn mình xin cho cậu một tấm bùa bình an hay không?”

Hướng Nguyệt Minh: “… Thay vì thế cậu đến hiện trường bảo vệ mình đi.”

“Mình không đi được.” Ngu Uyển cười: “Cậu có thể bảo Trình tổng đến hiện trường bảo vệ cậu mà.”

Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Mình biết thừa cậu không làm được mà.”

Ngu Uyển nhắc nhở cô: “Ngày mai Đinh Sơ sẽ về, đừng quên đấy.”

“Biết rồi.”

Hướng Nguyệt Minh cong môi: “Mình đâu có quên.”

Hai người hàn huyên vài câu, rồi cúp điện thoại.

Hướng Nguyệt Minh ở nhà một mình và đọc lại kịch bản. Thứ mà gần đây cô đã chiến đấu là bộ phim truyền hình mới do đạo diễn Từ chuẩn bị.

Một chủ đề về phi hành, rất k1ch thích lại mới mẻ.

Hướng Nguyệt Minh rất thích kịch bản này, và cũng rất thích tính cách độc lập của nhân vật nữ trong phim, bất kể tính cách hay nghề nghiệp, cô ấy đều là mẫu người mà cô thích.

Cô phải làm việc chăm chỉ để nhận vai diễn này.

Vào buổi tối, thợ trang điểm đến trang điểm cho cô. Hướng Nguyệt Minh thay một bộ quần áo và đi ra ngoài.

Vì chỉ là một buổi gặp mặt ăn tối đơn giản nên Hướng Nguyệt Minh cũng không ăn mặc quá diêm dúa, rất giản dị.

Nhưng cả người vẫn lộ ra khí chất ngời ngời.



Địa điểm gặp mặt là một câu lạc bộ, mang đậm cảm giác cổ xưa.

Dù là bên ngoài hay bên trong đều lộ ra hương vị như vậy.

Hoàng hôn đã buông xuống, Hướng Nguyệt Minh ngước mắt nhìn câu lạc bộ, cảm khái khiếu thẩm mỹ của ông chủ không tồi.

Ngói xanh và gạch đỏ trông rất đặc biệt.

Cây bìm bịp leo dọc theo bờ tường như đang chào đón khách quý. Trong sân vẫn còn rất nhiều loài hoa rực rỡ đang nở rộ, đi sâu vào bên trong còn có một đài phun nước nhỏ với tiếng nước róc rách, rất dễ chịu.

Bên trong càng được thiết kế độc đáo.

Ngay cả chiếc đèn lồng nhỏ cũng có cảm giác thiết kế riêng biệt, Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn, kìm nén sự kinh ngạc trong mắt.

Sơ Hạ ở bên cạnh thấp giọng nói: “Chọn nơi này cũng không tồi.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Đến đây chắc phải có thẻ hội viên đúng không?”

Sơ Hạ gật đầu: “Ừ.”

“Rất ít người có thể đến đây”, cô ấy nói.

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, mỉm cười và đi theo người phục vụ.

Khi cô đến, Bác Ngọc, đạo diễn Từ và một nhà sản xuất mà cô không quen biết đã ở bên trong.

Sau khi chào hỏi, Hướng Nguyệt Minh tìm chỗ ngồi xuống.

Đạo diễn Từ cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Còn phải chờ hai người nữa.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Vâng.”

Đạo diễn Từ nhìn cô, trao đổi với cô: “Gần đây cô thế nào? Có phải rất bận không?”

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn ổn ạ.”

“Gần đây đi chỗ nào cũng gặp cô, có tiến bộ đấy.”

Trong lúc nhất thời, Hướng Nguyệt Minh không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy cô lo lắng, đạo diễn Từ cười nói: “Tôi muốn hỏi chút thôi, cô đừng quá căng thẳng.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

“Cô đã đọc kịch bản chưa?”

“Rồi ạ.”

“Cô có ý kiến gì không?”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại một lúc trước khi bày tỏ ý kiến ​​​​của mình.

Nói xong, không đợi đạo diễn Từ nói chuyện, Bác Ngọc đã nói: “Không tệ.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh.

Bác Ngọc cười nói: “Cô quan sát rất kỹ đó.”

Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Tôi rất thích cốt truyện này, không có quá nhiều âm mưu đẫm máu.”

Đạo diễn Từ cười to: “Yên tâm đi, chỉ là một trường kịch thôi, cô không cần lo lắng.”

Hướng Nguyệt Minh im lặng gật đầu.

Đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Một số người nhìn lên, hóa ra là Hạ Thừa.

Nhìn thấy Hướng Nguyệt Minh, Hạ Thừa cũng hơi ngạc nhiên.

Anh mỉm cười chào đạo diễn và những người khác, đồng thời nói lời xin lỗi: “Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi. Tôi vừa gặp fans.”

Đạo diễn Từ liếc anh một cái: “Có thể yên ổn đến đây là tốt rồi.”

Hạ Thừa: “Đạo diễn Từ, ngài nói lời này như đang tức giận tôi vậy.”

Đạo diễn Từ chỉ tay: “Ngồi đi, không cần giới thiệu thêm sao?”

“Tôi quen biết tất cả mà.”

Hạ Thừa tình cờ ngồi cạnh Hướng Nguyệt Minh.

Khi nhìn thấy Hạ Thừa xuất hiện, Hướng Nguyệt Minh đã có một đánh giá trong lòng, nếu không có gì khác, nam chính của bộ phim này sẽ là Hạ Thừa.

Nhưng cô vẫn chưa chắc chắn.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh phải thừa nhận một điều, đạo diễn Từ và Bác ngọc cùng nhau tiếp nhận một bộ phim, ngay cả Hạ Thừa, một ngôi sao điện ảnh, cũng sẽ sẵn sàng nhận một bộ phim truyền hình như vậy.

Đương nhiên, ít nhất theo ý kiến ​​của cô, bộ phim này không chỉ cần năng lượng tích cực mà còn có sự nghiệp và sự nhiệt huyết.

Các nhân vật nam và nữ cũng phải thoải mái để có thể khiến mọi người yêu thích bộ phim.

Hạ Thừa nhìn cô: “Cô đến đây đã lâu chưa?”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Tôi vừa mới tới thôi, thầy Hạ.”

Hạ Thừa cười nói: “Cô  gọi tên tôi đi, không cần khách khí như vậy.”

Dù anh nói như vậy, nhưng Hướng Nguyệt Minh vẫn không định thay đổi.

Hạ Thừa nói là một chuyện, nhưng với tư cách là một hậu bối, cô nên khiêm tốn hơn.

Nhóm người ngồi ăn, nhưng không đi thẳng vào vấn đề.

Gần đến giờ ăn, đạo diễn Từ trịnh trọng giới thiệu với Hướng Nguyệt Minh: “Hạ Thừa, nam chính trong phim của chúng ta, hai người đã từng hợp tác với nhau chưa?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “À, tôi từng đóng một vai phụ trong một bộ phim với thầy Hạ.”

Đạo diễn Từ cười: “Vậy thì tốt.”

Ông ấy nói: “Tôi đã xem bộ phim cô vừa đóng.”

Hướng Nguyệt Minh giật mình, ngạc nhiên nhìn ông.

Đạo diễn Từ mỉm cười, nhấp một ngụm rượu và nói: “Tôi đã tìm Du Chu và xem một đoạn ngắn.”

Hướng Nguyệt Minh hiểu ra, sờ sờ chóp mũi nói: “Ra là vậy.”

Đạo diễn Từ “ừm” một tiếng: “Để chuẩn bị cho bộ phim này, trước tiên chúng tôi phải tìm hiểu rất nhiều thứ.”

Ông nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Cô có đủ tự tin không?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, kinh ngạc nhìn ông.

“Đạo diễn Từ… không phải ngài nói sẽ công bố chọn diễn viên sau sao ạ?”

Tại sao cô nghe được điều này, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Đạo diễn Từ cười nói: “Công khai chọn diễn viên cũng là lãng phí thời gian và tài nguyên, nếu chúng tôi đã để ý đến cô, chúng tôi định đêm nay thương lượng xong sẽ trực tiếp quyết định luôn.”

Ông nói: “Tôi thấy cô với Hạ Thừa rất hợp nhau không cần lo lắng đến cảm giác CP.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô nghĩ nghĩ, cô và Hạ Thừa còn chưa nói với nhau câu nào, lấy đâu ra cảm giác CP??

Hạ Thừa mỉm cười: “Đạo diễn Từ rất có mắt nhìn.”

Đạo diễn Từ nhìn thẳng vào mắt anh: “Nghiêm túc đi.”

Hạ Thừa cười nhạt: “Được.”

Vào cuối bữa ăn, bằng cách nào đó Hướng Nguyệt Minh đã giành được vai diễn.

Cô còn không có bất kỳ chuẩn bị nào, cô đã sẵn sàng để thử vai, nhưng đột nhiên cô được thông báo- không cần.

Thời điểm tan cuộc, Hướng Nguyệt Minh vẫn còn ngơ ngác.

Cô nhìn Bác Ngọc bên cạnh cô từ đầu vẫn không nói gì, hắng giọng: “Thầy Bác.”

Nếu cô nhớ không lầm, Bác Ngọc và Trình Trạm có quan hệ rất tốt.

Bác Ngọc nhìn cô, nhàn nhạt cười nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”

“Tôi… tôi đi cửa sau à?”

Bác Ngọc lắc đầu: “Không tính là như vậy.”

Anh nói: “Tôi sẽ không chọn người không phù hợp với vai diễn này. Tôi và đạo diễn Từ đã xem qua vai diễn của cô. Từ những bộ phim đầu tiên đến bộ phim của đạo diễn Du, cô đã có tiến bộ rất lớn. Cô cũng phù hợp với phong cách trong bộ phim sắp tới của chúng tôi.”

Nghe những gì anh nói, Hướng Nguyệt Minh vẫn không có đủ tự tin.

Cô chần chừ hỏi: “Thật à?”

Bác Ngọc gật đầu: “Đương nhiên, đúng thật là Trình Trạm đã từng tìm tôi nói chuyện.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Bác Ngọc hiếm khi cười, an ủi cô: “Đừng lo lắng, nếu đạo diễn Từ và tôi đã không hài lòng, cho dù Trình Trạm có đầu tư bao nhiêu cũng vô ích.”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn ngào.

Cô còn muốn nói gì đó, Bác Ngọc đột nhiên nhướng mày: “Thật đúng là không yên tâm kìa.”

Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc, quay lại nhìn.

Trình Trạm đang đi về phía này, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần dài mà cô đã chọn cho anh, trông anh thật điềm tĩnh và đẹp trai. Lưng dài vai rộng, trông hết sức bắt mắt.

Trình Trình cụp mắt nhìn cô, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhạt.

Anh đến gần và chào đạo diễn Từ và những người khác.

Đạo diễn Từ trêu chọc: “Sao, cậu còn lo chúng tôi bắt nạt bạn gái cậu à?”

Trình Trạm khẽ mỉm cười: “Không phải.”

Anh liếc Hướng Nguyệt Minh một cái: “Tôi chỉ muốn đến đón cô ấy về nhà.”

Đạo diễn Từ: “…”

Ông xua tay, rất là cạn lời: “Đi nhanh đi.”

Hướng Nguyệt Minh nhịn cười, sau khi nhận được ánh mắt của Trình Trạm, cô khẽ gật đầu: “Vậy chúng tôi đi trước, chào mọi người.”

Đạo diễn Từ gật đầu: “Về đọc thêm kịch bản đi.”

“Vâng.”



Sau khi lên xe, Hướng Nguyệt Minh ngạc nhiên nhìn người bên cạnh: “Tối nay anh không có tiệc  à?”

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Trình Trạm “ừm” một tiếng nói: “Xong rồi.”

Hướng Nguyệt Minh nhếch môi, cười nói: “Em còn tưởng anh sẽ kết thúc rất muộn.”

Trình Trạm mỉm cười, không giải thích nhiều.

Đinh Thuyên ngồi phía trước mà cũng nói không nên lời.

Để được về sớm, ông chủ của anh ấy đã phải tự phạt mình uống vài ly rượu.

Anh ấy đột nhiên thở dài, cảm thấy Hướng Nguyệt Minh có chút giống với tiểu yêu tinh đã ngăn cản nhà vua sớm lâm triều vào thời cổ đại.

Triều đình hỗn loạn khiến ông chủ không thể làm việc nghiêm túc.

“Hai ngày nữa em có rảnh không?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Anh muốn đi đâu à?”

Trình Trạm gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Căn cứ máy bay mà anh đã kể với em lúc trước, anh sẽ dẫn em đi trải nghiệm.”

Ánh mắt Hướng Nguyệt Minh sáng rực lên: “Được thôi, anh sẽ dẫn em đi sao?”

“Ừm.”

Trình Trạm nói: “Tất nhiên, chúng ta sẽ ở đó một đêm.”

“Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Em vừa hỏi thầy Bác xong.”

“Làm sao?”

“Ngài ấy nói anh mở cửa sau cho em.”

Trình Trạm nhướng mày: “Cái đó không tính. Bản thân Thần Tinh cũng là một nhà đầu tư, chỉ là anh bỏ ra nhiều cơ sở hơn một chút so với ban đầu thôi.”

Hướng Nguyệt Minh im lặng lắng nghe.

Điều này chắc chắn là không đúng sự thật.

Cô nhìn Trình Trạm, có chút lo lắng: “Anh không lo không lấy lại được tiền sao?”

Trình Trạm nhướng mày, đột nhiên cười nói: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Trình Trạm nhìn biểu cảm nhỏ của cô mà cảm thấy buồn cười: “Đừng lo lắng.”

Anh nói: “Đạo diễn Từ và Bạc Ngọc đều ở đây, còn có diễn viên, không có gì đáng lo cả.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh mở to mắt nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng – còn cô thì sao! Tại sao không thêm cô.

Trình Trạm cúi đầu, chạm vào khóe miệng cô, cười nói: “Đương nhiên, còn có cả em.”

Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Ngay từ đầu anh đã không tính đến em.”

“Anh tin tưởng em.” Trình Trạm: “Em sẽ không thể khiến anh phá sản đâu.”

Hướng Nguyệt Minh cố nén cười: “Đương nhiên.”

Cô bông đùa: “Nếu anh phá sản, chẳng phải ông chủ bao nuôi của em không còn nữa sao?”

Trình Trạm: “…”

“Ông chủ bao nuôi gì?” Anh bất mãn véo má Hướng Nguyệt Minh: “Nói cho rõ, anh là ai?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt anh, nhưng không thay lời nói.

Nhưng lời nói của cô không phải là không có cơ sở, ít nhất là cho đến bây giờ, rất nhiều người trên mạng không chấp nhận về việc hai người họ ở bên nhau.

Bây giờ đúng là tình nghĩa vợ chồng, nhưng ai biết được tương lai sẽ ra sao.

Đối với rất nhiều người ăn dưa mà nói, tổng tài hống hách với tiểu minh tinh ở chung với nhau thực sự chỉ là quan hệ bao nuôi, hai người chỉ có thể coi là vì như có mục đích mà ở bên nhau thôi.

Khi hết thời gian, Hướng Nguyệt Minh sẽ bị đá đi.

Trình Trạm chỉ đang thử một cái gì đó mới và sẽ không quá coi trọng. Trên đời này làm sao có nhiều người si tình như vậy. Huống chi, cho dù Trình Trạm có nghiêm túc, thì nhà họ Trình cũng sẽ không cho phép.

Khi Hướng Nguyệt Minh lướt mạng, thỉnh thoảng cô vẫn thấy những tin tức công khai như vậy.

Nói mẹ của Trình Trạm không thèm gặp cô, thậm chí còn công khai nói con trai bà chỉ chơi cho vui và anh đã có bạn đời.

Những tin đồn đó dường như đều giống nhau. Thành thật mà nói, nếu Hướng Nguyệt Minh không biết tính cách của thật của Trình Trạm, cô sẽ tin điều đó.

Nhưng sự thật là nhà họ Trình không thèm để ý đến mấy tin tức này.

Trình Trạm dở khóc dở cười, xoa đầu cô: “Bữa tối em ăn gì?”

“Em… quên rồi.”

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt: “Bọn họ tán gẫu, em ăn cơm nên quên béng mất mình ăn cái gì.”

Trình Trạm cạn lời với cô.

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, chọc chọc gò má của anh: “Nhìn vẻ mặt này của anh, có vẻ là không nói nên lời nhỉ?”

Trình Trạm gật đầu.

Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Vậy anh ăn cái gì?”

Cô cúi đầu ngửi vai anh, chán ghét nói: “Người anh toàn mùi rượu.”

Trình Trạm nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô, không nói nên lời: “Chán ghét như vậy sao?”

“Ừm.” Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Nguyên nhân chính là mùi rượu anh uống tối nay rất khó chịu.”

Trình Trạm: “…”

Anh giơ tay véo má cô: “Về đến nhà là sẽ hết.”

Hướng Nguyệt Minh phớt lờ anh và mở cửa sổ ra cho thông khí.

“Để gió thổi bớt mùi đi.”

Trình Trạm: “…”

Tốt lắm, nhìn cô có vẻ là rất ghét.

Sau khi về đến nhà, Hướng Nguyệt Minh nhìn anh và nghĩ: “Em có nên pha cho anh một ít canh giải rượu không?”

“Có.”

Trình Trạm ngước nhìn cô, không ngăn cản cô.

Dì Hứa đã tan làm sớm nên chỉ có hai người trong nhà.

Trình Trạm uể oải dựa vào cửa, nhìn động tác của cô.

Ban đầu Hướng Nguyệt Minh còn làm ổn, nhưng càng về sau, cô càng không thể chịu được ánh mắt nóng bỏng của Trình Trạm.

Cô cúi đầu trốn mấy lần, nhưng không thoát được.

“Anh không thể đi nằm trên sô pha sao?”

Trình Trạm nhướng mày: “Xấu hổ?”

Hướng Nguyệt Minh trừng to mắt: “Không, chỉ là em không quen bị anh nhìn chằm chằm như vậy.”

Trình Trạm cười khẽ, véo má cô rồi nói: “Khi nào ghi hình chương trình tạp kỹ đầu tiên?”

Hướng Nguyệt Minh “À” một tiếng, nhìn anh: “Mấy ngày nữa.”

Trình Trạm gật đầu: “Em muốn ghi hình chương trình nào trước?”

“Em sẽ ghi lại cuộc sống ở nông thôn trong vài ngày, sau đó mới đi đến một căn nhà đáng sợ trong hai ngày.”

Trình Trạm gật đầu, nhìn cô: “Sao em lại chương trình dọa ma kia?”

Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời nhìn anh: “Chị Hạ nói thỉnh thoảng bộc lộ một khía cạnh khác với fans cũng khá tốt.”

Tất nhiên, cũng có một phần là giúp cô kiếm thêm nhiều tiền hơn.

Mặc dù Hướng Nguyệt Minh giàu có nhưng không ai mà chẳng thích có nhiều tiền hơn. Đương nhiên, cô sẽ không nói cho Trình Trạm đáp án thật sự.

Trình Trạm nhìn cô một lúc lâu, sau đó “Ừm” một tiếng, “Nếu sợ quá thì đừng đi nữa.”

Hướng Nguyệt Minh cười thầm: “Hợp đồng đã được ký kết, phí chấm dứt rất cao đó.”

Trình Trạm nhìn cô mà không nói gì.

Giữa hai người có rất nhiều chuyện, không cần nói thành lời, đối phương đều hiểu.

Hướng Nguyệt Minh cong môi cười cười, trầm giọng nói: “Anh đi ra ngoài đi, em xong ngay đây.”

“Ừm.”

Lần này, Trình Trạm thực sự nghe lời và đến phòng khách chờ cô.

Sau khi uống canh giải rượu, cả hai về phòng nghỉ ngơi.

Hướng Nguyệt Minh tắm rửa rất lâu, lề mề mãi mới leo lên giường, Trình Trạm không chờ nổi nữa.

Cô chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo qua.

“Trình Trạm—”

Hướng Nguyệt Minh hét lên.

Trình Trạm thấp giọng đáp lại, nhỏ giọng nói: “Anh đây.”

Anh cúi đầu, tìm môi cô mà hôn xuống.

Không lâu sau, trong phòng truyền đến một âm thanh ái muội khiến người nghe được không khỏi đỏ mặt.

“Anh đè lên tóc em rồi…”

Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Hướng Nguyệt Minh.

Giọng nam nữ lẫn vào nhau, nghe rất mơ hồ.

Mấy ngày nay bọn họ đều bận rộn, mấy ngày nay Trình Trạm thật sự không ăn thịt, cho nên căn bản anh không thể kiềm chế bản thân mà lăn lộn với cô cả đêm.

Hướng Nguyệt Minh giống như một con cá nhỏ trong biển, bị anh quăng quật không thương tiếc.





Trong hai ngày Hướng Nguyệt Minh ở nhà xem kịch bản, Đinh Sơ đã trở lại.

Cả ba hẹn gặp nhau tại một nhà hàng lẩu, vô cùng hào hứng.

Buổi sáng, Trình Trạm hỏi cô định làm gì vào buổi tối.

Hướng Nguyệt Minh không chút nghĩ ngợi, cao hứng nói với anh rằng cô tối nay đi chơi với bạn nên sẽ không về nhà vào buổi tối.

Trình Trạm trầm mặc, lại nhìn cô vài lần: “Đừng uống nhiều, nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Em sẽ gọi cho anh nếu em nhớ.”

Trình Trạm: “…”

Anh xoa tóc cô: “Ăn cơm ở đâu?”

“Ăn lẩu ạ.” Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Bọn em đã đặt trước một chỗ, anh không cần lo lắng cho bọn em.”

Trình Trạm không nói gì, tỏ vẻ đã hiểu.

Anh ôm hôn Hướng Nguyệt Minh hồi lâu mới đi làm.

Sau khi Trình Trạm ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh ở nhà tung hoành nửa ngày.

Hết đọc kịch bản, lại xem phim và không ra ngoài cho đến tối.

Ban ngày Đinh Sơ còn có việc phải làm, chỉ có thể hẹn hai người bọn họ buổi tối. Ngoài ra, ba người họ đều được coi là nhân vật của công chúng, vì vậy xuất hiện cùng nhau quá bắt mắt, buổi tối càng thuận tiện hơn.

Đếm giờ hẹn, Hướng Nguyệt Minh và Ngu Uyển đã lâu không gặp Đinh Sơ. Cô ấy là thành viên của một ban nhạc nổi tiếng, cô đang biểu diễn hoặc đi diễn quanh năm, bận rộn hơn cả hai diễn viên.

Đương nhiên, họ cũng có thể bận rộn ở mặt khác.

Khi Hướng Nguyệt Minh đến, Đinh Sơ và Ngu Uyển đã tới rồi.

Hai người nhìn nhau, Đinh Sơ chạy tới ôm lấy cô, cười: “Cậu phát ngốc rồi à?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô vươn tay vỗ vỗ lưng của cô ấy, cười nói: “Cậu mới ngốc á, không phải lâu rồi không gặp, chẳng nhẽ mình còn không nhận ra cậu à?”

Đinh Sơ cười nhìn cô: “Cậu có phát hiện ra mình xinh đẹp hơn một chút không?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt cô ấy, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Có.”

Đinh Sơ bật cười.

Ba người ngồi hàn huyên với nhau rất lâu. Dù thời gian và cơ hội gặp nhau không nhiều nhưng mối quan hệ của họ vẫn như xưa.

Đinh Sơ rất tò mò về chuyện của Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm, vì vậy cô ấy không nhịn được không hỏi nhiều hơn hai câu.

“Các câu yêu nhau, mình ở nước ngoài cũng xem được tin tức này.”

Hướng Nguyệt Minh: “Chuyện đó … mình đâu còn cách nào đâu?”

Vẻ mặt cô bất đắc dĩ: “Mình cũng muốn ẩn thân lắm chứ.”

Đinh Sơ: “…”

Cô ấy dở khóc dở cười, vỗ vai cô: “Cậu học cái giọng điệu quái gở đấy ở đâu vậy?”

Ngu Uyển ở bên cạnh “chậc” một tiếng, nhấp một ngụm rượu nói: “Cậu ấy lúc nào mà chẳng như vậy, cậu không phát hiện ra à?”

Đinh Sơ nhún vai: “Có thể là đã lâu không gặp.”

Ba người cùng cười, trò chuyện về quá khứ và nghĩ về tương lai.

Hướng Nguyệt Minh rất thích ở cùng hai người, ngay cả khi cô nói những lời và điều nhàm chán, cũng cảm thấy vui vẻ.

Đinh Sơ nhìn cô: “Mà này, chân cậu có sao không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Ừm, vẫn ổn.”

Đinh Sơ trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Lúc đi lưu diễn mình nghe bạn bè nói có một vị bác sĩ không tồi, có thời gian cậu hãy đi xem một chút.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy: “Bác sĩ ấy tên gì?”

“Lát nữa mình sẽ gửi wechat của ông ấy cho cậu. Ông ấy đã chữa lành rất nhiều vũ công bị thương ở chân do khiêu vũ. Tuy bây giờ chân của cậu không sao, nhưng đi khám lại một chút cũng tốt.”

“Được.”

Về phương diện này, Hướng Nguyệt Minh cũng thận trọng. Chỉ cần có thể, cô sẽ không từ chối.

Ăn lẩu xong, ba người ra ngoài đi dạo.

Còn vào quán bar chơi một vòng, mãi đến hơn mười một giờ mới về khách sạn.

Ngu Uyển nhìn cô đang nghịch điện thoại di động: “Cậu đang gửi tin nhắn cho Trình tổng à?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Ừm.”

Ngu Uyển cười: “Trình tổng bây giờ… sao mình có cảm giác như một người khác vậy?”

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, tự luyến nói: “Đó là bởi vì mình rất có sức hút.”

Ngu Uyển: “…”

“Đừng cho mình ăn cơm chó.” Cô khẽ hừ một tiếng: “Phiền phức.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, tiếp tục trả lời Trình Trạm.

Thực ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là Trình Trạm hỏi cô tối nay có thật sự không về nhà hay không.

Hướng Nguyệt Minh cố nén một nụ cười và trò chuyện với anh.

Hướng Nguyệt Minh: 【Em không về đâu, bọn em đã đến khách sạn rồi nè. 】

Trình Trạm: 【Ừ, vậy ngày mai thì sao? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Ngày mai ba người bọn em định đi công viên chơi, sao vậy? 】

Trình Trạm: 【 Cũng không về nhà à? 】

Hướng Nguyệt Minh cố nén cười cúi đầu gõ chữ: 【Trình tổng, anh sao vậy, hai ngày này em không về nhà cũng không được sao?! 】

Trình Trạm: 【Được. 】

Không hiểu vì sao, Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy được sự bất bình và đau khổ của anh trong mấy từ này.

Cô không biết nên cười hay khóc, khóe môi cong cong mà gửi cho Trình Trạm rất nhiều biểu tượng cảm xúc nụ hôn.

Cô vừa gửi đi thì tin nhắn của Trình Trạm liền nhắn lại.

Trình Trạm: 【Có gì muốn nói thì nói đi. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【…Em về rồi nói sau. 】

Trình Trạm: 【 Vậy được rồi. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【. 】

Cô phải thừa nhận rằng Trình Trạm có chút ấu trĩ. Nhưng cô vẫn thích anh rất nhiều.

Hướng Nguyệt Minh ra ngoài chơi hai ngày, đến ngày thứ ba mới phải về nhà.

Dù sao Ngu Uyển cũng phải trở lại đoàn phim, kỳ nghỉ của Đinh Sơ đã kết thúc, ba người lại phải tách ra.

Khi Hướng Nguyệt Minh về nhà, Trình Trạm vẫn đang ở công ty.

Cô đi quanh phòng, suy nghĩ vài giây rồi bước vào bếp.

Trình Trạm đã có rất nhiều công việc đang dang dở, đến quý tiếp theo, công ty còn bận rộn hơn bình thường rất nhiều.

Nhiều công trình, dự án mới ở giai đoạn hoàn thiện.

Khi Hướng Nguyệt Minh đến, Trình Trạm vừa kết thúc cuộc họp.

Đinh Thuyên bước vào, khom lưng nói thầm vào tai anh vài câu.

Trình Trạm dừng lại, đứng thẳng dậy và nói hai từ ngắn gọn: “Tan họp.”

Mọi người: “…”

Thực ra, Hướng Nguyệt Minh đến đây hoàn toàn là để dỗ dành người đã cô đơn trong ba ngày.

Cô vừa ngồi xuống, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu lên và mỉm cười với người đàn ông đang bước vào.

“Anh không phải đang họp sao? Sao nhanh thế.”

Trình Trạm nhìn xuống cô, đóng cửa văn phòng vào, thậm chí còn khóa trái lại.

Hướng Nguyệt Minh nhìn một loạt hành động của anh, mí mắt giật giật.

“Anh... có thể nghỉ ngơi sao?”

Trình Trạm vươn tay kéo cô vào lòng: “Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười.

Đột nhiên, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trình Trạm.

Hai người yên lặng nhìn nhau, yết hầu Trình Trạm lăn lăn, thấp giọng hỏi: “Còn nhớ không?”

Hướng Nguyệt Minh: “Nhớ gì?”

Trình Trạm lời ít ngắn gọn mà nhắc nhở: “Gói biểu tượng cảm xúc.”

Hướng Nguyệt Minh cố nén một nụ cười: “Trình tổng, anh sốt ruột vậy sao?”

Cô vươn tay nhéo má anh, cười hỏi: “Nhớ em sao?”

Trình Trạm không trả lời mà thể hiện bằng hành động.

Anh thực sự nhớ cô.

Rõ ràng trong quá khứ, cả hai đã xa nhau trong một thời gian dài. Nhưng bây giờ nỗi nhớ lại giống như thủy triều, cuồn cuộn dâng trào.

Trình Trạm phát hiện, nếu anh thiếu đi Hướng Nguyệt Minh, cuộc sống của anh sẽ mất đi rất nhiều màu sắc rực rỡ.

Cô không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh là được.

Hướng Nguyệt Minh bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cô giơ tay lên, ôm chặt lấy cổ anh và trao cho anh những biểu tượng cảm xúc nụ hôn đó một cách chân thành.

Hai người không thể tách rời nhau, không ai quan tâm đ ến việc họ có ở trong văn phòng hay không.

Thật lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Đinh Thuyên cũng không muốn đến chút nào. Nhưng thật không may, việc này thực sự rất khẩn cấp.

Hướng Nguyệt Minh sững người, đẩy người đàn ông vẫn đang hôn mình: “Có người gõ cửa.”

Yết hầu của Trình Trạm lăn lăn, anh trầm giọng nói: “Kệ cậu ta.”
Bình Luận (0)
Comment