Buổi sáng thứ ba trong kỳ nghỉ, Trình Trạm đến Minh Thành.
Mặc kệ lời ngăn cản của bố, Hướng Nguyệt Minh vẫn đích thân lái xe đến đón anh. Nhưng cô hoàn toàn không cần đón anh bởi anh có thể tự bắt taxi.
Chỉ trong vài ngày, Hướng Nguyệt Minh cảm nhận sâu sắc sự oán giận của bố Hướng đối với Trình Trạm.
Cho dù cô và Trình Trạm đang nói chuyện điện thoại hay trò chuyện trên WeChat, chỉ cần tình cờ bố Hướng nhìn thấy, ông ấy sẽ nhìn Hướng Nguyệt Minh với ánh mắt không hài lòng và lẩm bẩm: “Sao ngày nào cũng nói nhiều như vậy ” và những lời nhận xét khác khiến cô dở khóc dở cười.
Trước khi đi ra ngoài, bố Hướng còn không quên dặn dò cô: “Con lái xe cẩn thận một chút, đừng có mà gấp gáp, cậu ta đã tới thì cứ để cậu ta chờ.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt: “Con biết rồi.”
Mẹ Hướng tỏ vẻ chán ghét: “ Ông làm sao vậy, đâu phải lần đầu con bé lái xe đâu.”
Bố Hướng khẽ hừ một tiếng: “Bà không thấy con bé lỗ m ãng sao?”
Hướng Nguyệt Minh: “???”
Cô lỗ m ãng lúc nào?
Hai mẹ con nhìn nhau, nhưng họ không vạch trầm tâm tư của bố Hướng.
Hướng Nguyệt Minh không khỏi buồn cười nói: “Bố yên tâm, con sẽ lái xe rất chậm, để Trình Trạm đợi thêm một chút.”
Ông gật đầu nói: “Phải thế.”
Ông nghiêm túc nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Con đã nhớ hết những gì bố nói không?”
“Nhớ ạ.”
“Vậy thì đi đi.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, lấy chìa khóa xe và bước ra ngoài.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Vốn dĩ Trình Trạm không cần cô đến đón, anh nói anh có thể tự mình đến, hoặc anh có thể sắp xếp người khác lái xe cho anh. Nhưng Hướng Nguyệt Minh nhất quyết muốn đón anh, đơn giản là cô muốn gặp anh sớm hơn.
Buổi sáng ở Minh Thành, bầu không khí trong lành hơn ở Bắc Thành nhiều. Trên đường không có nhiều xe cộ, có vẻ tương đối vắng vẻ.
Hướng Nguyệt Minh di chuyển chậm chạp về phía sân bay, nhưng Trình Trạm cũng không giục cô.
Khi cô đến sân bay, Trình Trạm đã đợi được nửa tiếng rồi.
Hướng Nguyệt Minh đỗ xe rồi gọi điện cho anh.
“Em đã đến rồi à?”
“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh nhếch khóe môi: “Anh ở đang ở đâu?”
Trình Trạm cúi đầu và mỉm cười: “Anh đang đứng ở cửa.”
Anh nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói: “Anh đang ra đến chỗ em rồi.”
“Vâng.”
Một lúc sau, Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy người đàn ông đi tới.
Cô nhìn vali bên cạnh Trình Trạm, hơi kinh ngạc: “Không phải ngày mai chúng ta đi luôn sao?”
Trình Trạm cười: “Lần đầu tiên tới nhà, anh không cần mang lễ vật sao?”
Hướng Nguyệt Minh trầm mặc, thấp giọng nói: “Lúc em về anh nhét cho em một đống là đủ rồi mà.”
Trình Trạm ngẩng lên, xoa đầu cô.
Hai người yên lặng nhìn nhau, anh dừng lại, thấp giọng hỏi: “Em nhớ anh không?”
Hướng Nguyệt Minh cố nén cười, nhìn xung quanh, không quá để ý những người khác, kiễng chân hôn anh một cái: “Anh tự nghĩ đi.”
Trình Trạm mỉm cười nhìn cô, yết hầu của anh lăn lộn: “Lên xe trước đi.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Anh lên trước đi.”
“Ừm.”
Hai người lần lượt lên xe, Hướng Nguyệt Minh định thắt dây an toàn, nhưng tay vừa chạm vào, Trình Trạm đã kéo cô đến bên chỗ mình.
Giây tiếp theo, nụ hôn của anh rơi xuống.
Hướng Nguyệt Minh sững người một lúc, vô thức mở miệng và đón nhận nụ hôn của anh.
Trình Trạm ngậm lấy môi cô, hôn thật lâu mới buông cô ra.
Anh giơ tay lên, dưới ánh mắt của Hướng Nguyệt Minh, lau đi vết son trên khóe môi cô.
Lông mi của Hướng Nguyệt Minh run lên, cô cảm thấy một khao khát không thể diễn tả được trong hành động của anh.
“Anh–“
Trình Trạm cười khẽ, xoa chóp mũi của cô, nuông chiều hỏi: “Làm sao?”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Không có gì.”
Cô nhìn anh, khựng lại rồi đưa tay quệt đi vết son trên môi anh.
“Lau sạch rồi mau về thôi, bố mẹ đang ở nhà chờ chúng ta.”
Trình Trạm đáp lại một tiếng.
Trình Trạm sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy nếu anh không nghĩ đến việc tạo ấn tượng tốt khi gặp bố mẹ cô lần đầu tiên.
Ít nhất, anh cũng sẽ để lại một số dấu vết trên cơ thể cô.
–
Khi hai người bước vào nhà, Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn Trình Trạm và nói với anh: “Để em nói cho anh nghe cái này, bố em có một chút thành kiến về anh, sau này anh nên chú ý chút.”
Trình Trạm khẽ cười: “Được.”
Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Rõ ràng ông ấy đâu phải phải là người keo kiệt như vậy.”
Trình Trạm suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Việc này không liên quan gì đến keo kiệt cả.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Vậy thì liên quan đến gì?”
Trình Trạm nhìn cô, cười nói: “Anh đã cướp viên ngọc quý báu của chú dì, vì vậy chú đối với anh không khách khí là điều hiển nhiên.”
Anh suy nghĩ một chút: “Nếu sau này có người bắt cóc đứa con gái quý giá của anh, anh cũng có thể sẽ không cho cậu ta đặt chân vào nhà chúng ta.”
“…”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt vài giây, một lúc sau, cô kinh ngạc nhìn Trình Trạm: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Mặt cô nháy mắt đã đỏ ửng: “Cái gì nhà của chúng ta?”
Cô nhanh chóng phản bác: “Ai muốn về một nhà với anh cơ chứ.”
Trình Trạm mỉm cười nhìn cô: “Em không muốn lấy anh sao?”
“…” Hướng Nguyệt Minh mở miệng, nhìn anh một hồi: “Anh tưởng em muốn kết hôn với anh lắm à?”
Đối với cô, trong nhận thức của mọi người, Hướng Nguyệt Minh nên là người thúc giục anh kết hôn, sau cùng thì ai cũng cho rằng cô muốn gả vào một gia đình giàu có chứ không phải Trình Trạm.
Tuy nhiên, chính Trình Trạm là người đề xuất trước.
Trình Trạm liếc nhìn con đường trước mặt và nói một cách bình tĩnh: “Em có biết tại sao anh nghĩ đến chuyện kết hôn không?”
“…Sắp đến nơi rồi.”
“Tầm mấy phút nữa đến nơi?”
Hướng Nguyệt Minh im lặng.
Trình Trạm dừng lại và hỏi: “Có phải ngôi nhà kia không?”
Hướng Nguyệt Minh ngước mắt lên “ừm” một tiếng: “Đúng rồi, là căn nhà kia.”
Trình Trạm gật đầu.
Bầu không khí trong xe rơi vào im lặng, Trình Trạm lái xe vào sân nhà Hướng Nguyệt Minh, hai người chuẩn bị xuống xe, anh mới nói: “Trước khi gặp em, anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này. “
Anh nói: “Đương nhiên, em cũng giống anh lúc đầu cũng không có.”
Trình Trạm không nói dối.
Suy nghĩ này đã xuất hiện rất lâu rồi, chắc trước khi kể từ lần đầu tiên Hướng Nguyệt Minh đòi chia tay với anh.
Những người xung quanh Trình Trạm như Trần Lục Nam, Khương Thần, Phó Ngôn Trí và những người khác đều lần lượt có đối tượng và đã kết hôn. Trong một lần tình cờ ăn tối với họ, Trình Trạm đột nhiên cũng muốn kết hôn.
Anh muốn kết hôn với Hướng Nguyệt Minh, giới thiệu cô với bạn bè và anh em của mình, và đưa cô đi chơi.
Chỉ là lúc ấy ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, sau đêm đó Trình Trạm không còn nhớ tới nữa.
Hướng Nguyệt Minh vẫn còn trẻ, cho dù anh muốn, có thể cô sẽ không đồng ý.
Sau đó thì hai người chia tay.
Trong thời gian đó, Trình Trạm đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, tự hỏi liệu mình có bao giờ mang lại cho Hướng Nguyệt Minh cảm giác an toàn hay không.
Anh không phải là người ủng hộ việc không kết hôn, nhưng từ nhỏ mọi người trong gia đình đã dạy anh rằng hôn nhân là việc cả đời, anh phải nghiêm túc và thận trọng, không được hấp tấp.
Trình Trạm im lặng một lúc, nhìn cô và nói: “Nhưng sau đó, ý nghĩ này lại bùng rất mạnh mẽ.”
Sau khi chia tay, Trình Trạm chợt nhận ra anh không thể sống thiếu Hướng Nguyệt Minh. Dù có bắt buộc phải trói, anh cũng phải trói người này bên mình.
Trình Trạm luôn là người suy nghĩ rất kỹ lưỡng mới dám hành động, cho dù bị cảm xúc hay những tác động bên ngoài chi phối. Nếu Hướng Nguyệt Minh không có cảm giác an toàn thì anh sẽ cho cô cảm giác an toàn.
Bất cứ điều gì cô muốn, anh đều sẽ cho.
Trình Trạm sẽ không ép buộc cô nếu cô không thích.
Chẳng hạn như việc kết hôn.
Trình Trạm muốn kết hôn, nhưng nếu cô vẫn không muốn và muốn chơi nữa thì chơi tiếp, anh có thể đợi.
…
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, cô không ngờ anh lại thành thật như vậy, cũng không ngờ Trình Trạm lại nói ra lời như vậy.
Trong ký ức của cô, Trình Trạm luôn rất cao ngạo. Tất nhiên, đây là phong thái của anh.
Vì vậy, anh nói anh muốn kết hôn thực sự làm cô quá đỗi ngạc nhiên.
Trình Trạm nhìn cô, cười nói: “Không cần vội vàng trả lời anh, em còn trẻ, không muốn kết hôn thì không nói đến nữa.”
Anh nhìn một chút: “Hình như mẹ em ra rồi kìa, xuống xe đi.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, sau đó thấy mẹ Hướng đang đứng ở cửa nhà nhìn họ.
Cô “à” một tiếng, vội vàng nói: “Được, chúng ta vào trước.”
“Ừm.”
Hai người bước xuống xe.
Trình Trạm là người đầu tiên gọi: “Dì.”
Mẹ Hướng nhìn anh vài giây rồi cười: “Trình Trạm đúng không?”
“Vâng ạ.”
Mẹ Hướng gật đầu nhìn anh: “Mau vào nhà đi, cháu đi đường có mệt không?”
“Không mệt ạ.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Hướng Nguyệt Minh lặng lẽ mở to mắt.
Khi cô về nhà, mẹ Hướng không hề nhiệt tình như vậy.
Cũng không thể trách mẹ Hướng, là do Trình Trạm rất đẹp trai và có khí chất.
Anh có địa vị cao, nhưng rất kính trọng người lớn tuổi, khi nở nụ cười còn rất đẹp trai khiến cô thích mê thích mệt.
Bà liếc con gái một cái, không biết là ai đã tích đức cho cô mà tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy.
Hướng Nguyệt Minh chú ý đến ánh mắt của bà, vừa định hỏi có chuyện gì thì mẹ Hướng đã tránh ra, nhiệt tình nói với Trình Trạm: “Sao cháu mang nhiều đồ thế?”
Bà nói: “Đừng khách sáo như vậy, cứ coi như đây là nhà của mình đi.”
…
Hướng Nguyệt Minh nhìn hai người đang khách khí với nhau, im lặng bước vào phòng.
Quên đi, có mẹ Hướng, cô không cần lo lắng cho Trình Trạm, bà sẽ không làm gì Trình Trạm.
Đang nghĩ ngợi, Hướng Nguyệt Minh bắt gặp bố Hướng đang đứng trong phòng khách với một cái thìa trong tay.
Hai bố con nhìn nhau, bố Hướng nhíu mày nhìn cô: “Sao con đi lâu vậy?”
“…Không phải bố bảo con lái xe từ từ sao?”
Bố Hướng: “Phải không?”
Hướng Nguyệt Minh nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
Bố Hướng ngó đầu nhìn về phía sau cô, giọng điệu khó nghe: “Sao mẹ con vẫn chưa vào?”
Hướng Nguyệt Minh cố nén một nụ cười: “Chắc mẹ đang lấy gì đó, bố cứ kệ đi.”
Cô mỉm cười, quyết định xoa dịu bố Hướng trước: “Bố, bố có muốn con giúp bố không?”
“Không cần.”
Bố Hướng hừ lạnh một tiếng: “Con nghỉ ngơi đi, nhà chúng ta không cho phụ nữ vào bếp.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Sau khi Trình Trạm vào, bố Hướng lịch sự đi ra khỏi bếp, chào hỏi qua loa rồi lạnh lùng quay vào bếp.
Trình Trạm và Hướng Nguyệt Minh nhìn nhau, anh thấp giọng nói: “Anh vào bếp giúp bố em.”
Hướng Nguyệt Minh: “…Anh đi, nhớ bảo trọng.”
Trình Trạm gật đầu: “Được.”
“Gia đình em có thích ăn gì không?” Anh hỏi.
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bố em cũng giống như em, thích ăn mì trộn tương, nhưng ông ấy nấu không giỏi lắm.”
Trình Trạm cười cười, trầm giọng nói: “Anh biết rồi.”
Hướng Nguyệt Minh nháy mắt với anh: “Anh cố lên.”
“Ừm.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Trình Trạm đi theo vào phòng bếp: “Chú có cần cháu giúp gì không ạ?”
Bố Hướng dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Không cần.”
Trình Trạm không nhụt chí, nhẹ nhàng nói: “Để cháu phụ một tay ạ.”
Ông liếc nhìn Trình Trạm, bình tĩnh hỏi: “Cậu biết nấu ăn à?”
Ông không hay đọc tin tức trên mạng, nên đương nhiên cũng không biết nhiều lần Hướng Nguyệt Minh được ngắm no con mắt kỹ năng nấu ăn của Trình Trạm.
Trình Trạm gật đầu: “Biết một chút ạ.”
Bố Hướng mỉm cười: “Thật sao?”
Ông không quá khách khí hỏi: “Có biết làm món ăn đặc biệt nào không?”
“Tiểu Nguyệt thích ăn mì trộn tương cháu làm.”
Bố Hướng: “…”
Trong phòng bếp bỗng im lặng một chốc, mí mắt bố Hướng khẽ giật, ông nói: “Ảnh chụp mì trộn tương trong trạng thái con bé đăng là của cậu làm à?”
Bố Hướng thường lướt xem vòng bạn bè của con gái mình, Hướng Nguyệt Minh thường hay chia sẻ bất cứ điều gì cô yêu thích trong vòng bạn bè, đây chính là thế giới thu nhỏ của cô.
Thỉnh thoảng, ông có thể xem Hướng Nguyệt Minh đang ăn gì, bên ngoài lẫn ở nhà, gì cũng có.
Nhưng ông sẽ không hỏi, ông không muốn tỏ ra quá quan tâm đ ến cuộc sống của con gái mình. Trong tình huống bình thường, bố Hướng thường like bài cho cô và bình luận thêm một câu nữa – ăn nhiều hơn một chút.
Về phần tại sao ông không biết mì trộn tương là do Trình Trạm làm, đó là bởi vì khi Hướng Nguyệt Minh nhắc đến Trình Trạm, cô sẽ chặn bố mẹ mình.
Đây là một thói quen mà cô đã có trước cô công khai anh, cô cũng quên thay đổi cài đặt kể từ đó.
Cô và Trình Trạm bắt đầu có mối quan hệ ngầm nên đương nhiên không thể để người khác biết, phần lớn thời gian cô đăng trên Khoảnh khắc chỉ cho bạn bè quen biết và Trình Trạm xem. Còn những bài đăng công khai, về cơ bản chỉ có hình ảnh và nội dung bằng văn bản.
Trình Trạm sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu: “Đa phần là vậy ạ.”
Bố Hướng: “Thật?”
Ông dừng lại, nhìn quanh phòng bếp: “Nước sốt cũng tự cậu làm?”
“Vâng.”
Bố Hướng: “…”
Trình Trạm hiểu rất rõ về đàn ông, anh cố nén nụ cười trên môi và khiêm tốn nói: “Chú và dì, hai người có muốn nếm thử không ạ? Cháu làm cho hai người nếm thử nhé?”
Sợ bị từ chối, anh lại bổ sung một câu: “Tiểu Nguyệt rất thích ăn.”
“…”
Khi nghe nói con gái mình rất thích món này, bố Hướng cảm thấy trong lòng chua xót, hơn nữa ông cũng muốn nếm thử.
“Vậy cậu làm đi, tầm một giờ nữa ăn cơm có kịp không?”
Trình Trạm gật đầu: “Có ạ.”
…
Hai người đàn ông trong bếp bắt đầu âm thầm so tài nghệ.
Hướng Nguyệt Minh lên tầng thay một bộ quần áo ở nhà, khi đi xuống thì thấy mẹ Hướng lén lút đứng ngó vào phòng bếp.
Cô im lặng hồi lâu không phát ra tiếng, lẳng lặng đi vào phòng khách.
“Con có biết bố con và Trình Trạm đang làm gì không?”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Con không biết.”
Mẹ Hướng ghét bỏ nhìn cô: “Sao cái gì con cũng không biết thế?”
Hướng Nguyệt Minh bật cười, hỏi nhỏ: “Mẹ, mẹ muốn con đi núp ở góc tường nghe lén giống mẹ sao?”
“…” Mẹ Hướng trừng mắt: “Mẹ là quang minh chính đại nghe lén, núp góc tường nghe lén lúc nào?”
Còn lâu bà mới thừa nhận.
Bà chỉ tay: “May là hai người không đánh nhau đấy.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, vẻ mặt bất lực: “Bố đâu phải là người vô cớ gây rối như vậy đâu ạ.”
Mẹ Hướng cười ha hả hai tiếng: “Sau này con sẽ biết ông ấy vô cớ gây rối như thế nào.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
“Bọn họ thi tài nấu ăn, con nghĩ ai sẽ thắng?”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt: “Bố.”
“Sao con biết?”
Hướng Nguyệt Minh: “…Ngay cả khi Trình Trạm nấu ăn ngon, con vẫn sẽ nói bố nấu ngon hơn.”
Mẹ Hướng im lặng.
Ai nói con gái mình ngu ngốc, chút thông minh này là dụng ý sao?
Hai người đang ngồi ở phòng khách xem TV, mặc dù thỉnh thoảng liếc nhìn phòng bếp nhưng rất bình tĩnh.
Tất nhiên, chỉ là tương đối.
Khi hai người bưng bát đ ĩa lần lượt ra khỏi bếp, hai mẹ con vô thức thở phào nhẹ nhõm. Không sao, không có chiến tranh.
“Ăn cơm sao?”
Hướng Nguyệt Minh kích động nói: “Thơm quá, tay nghề nấu ăn của bố lại tiến bộ rồi.”
Mẹ Hướng: “…Bảo bối, con còn chưa ăn thử, vuốt mông ngựa cũng phải lực lúc chứ.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Bố Hướng cười nói: “Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi.”
Ông dừng một chút, nhìn về phía Trình Trạm: “Ngồi đi, lần đầu tiên cậu tới, chúng ta chỉ chuẩn bị có thể tương đối đơn giản như này thôi.”
“Không sao ạ.”
Trình Trạm nhẹ nhàng cười: “Thế này là phong phú rồi ạ.”
Bố Hướng “ừm” một tiếng: “Nguyên nhân chính là chúng ta đã quen ăn thanh đạm, không thích lãng phí, chỉ cần đủ ăn là được.”
Trình Trạm gật đầu: “Sau này cháu sẽ học hỏi thêm từ chú và dì.”
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, cô sởn hết cả da gà. Cô không thể hiểu tại sao hai người họ lại có thể nói chuyện như vậy.
Hướng Nguyệt Minh và mẹ Hướng nhìn nhau, cùng đề nghị: “Mau ăn đi, để thêm lát nữa sẽ nguội.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn món mì trộn tương, thu tay lại.
Thay vào đó, mẹ Hướng bất ngờ hỏi: “Ai làm món mì trộn tương này vậy?”
Bố Hướng: “Trình Trạm.”
Hai mắt Mẹ Hướng sáng rực lên, cực kỳ kinh ngạc: “Cháu còn biết làm món này sao?”
Bà híp mắt cười, nói: “Ta phải nếm thử mới được.”
Trình Trạm gật đầu.
Bố Hướng liếc nhìn vợ mình: “Ừm, tôi cũng muốn thử.”
Hướng Nguyệt Minh: “Con không ăn đâu, con chỉ muốn ăn đồ bố nấu thôi, nhìn rất ngon mắt nha.”
Mẹ Hướng hết lời khen ngợi Trình Trạm sau khi nếm hai miếng mì với nước sốt.
“Rất ngon.”
Bà gật đầu nói: “Món này ngon hơn những món mà dì từng ăn.”
Bố Hướng: “…”
Ông đang ăn mì ngon lành, nghe câu này xong đột nhiên cảm thấy hết thèm ăn.
Chua xót.
Hướng Nguyệt Minh quan sát cảm xúc của hai người, phản bác: “Mẹ, làm sao lại khen Trình Trạm quá như vậy?”
Cô có chút chán ghét nói: “Trình độ hai người như nhau mà, mẹ không nên tung hô anh ấy như vậy, sau này nếu anh ấy đi mở quán mì thì sao?”
Cô cười, nói: “Thật tốt khi bố nấu ăn ngon hơn, kỹ năng nấu ăn cũng tiến bộ hơn nhiều.”
Trong khi nói chuyện, Hướng Nguyệt Minh dùng một tay khác vỗ lên đùi Trình Trạm dưới gầm bàn.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hạ thấp bạn trai mình.
Những lời này vừa nói ra, bố Hướng lập tức vui mừng.
“Vậy con ăn nhiều đi.” Ông khách khí nói với Trình Trạm: “Trình Trạm cũng nếm thử một chút đi.”
Trình Trạm mỉm cười đáp lại: “Vâng ạ, cháu chỉ biết làm mì với nước sốt thôi ạ, cháu sẽ học hỏi thêm nhiều điều từ chú.”
“Ý tưởng này không tồi.”
…
Bốn người ăn xong, bầu không khí trên bàn cũng tốt hơn một chút.
Sau khi ăn xong, Trình Trạm chủ động dọn dẹp. Hướng Nguyệt Minh cùng anh thu dọn đồ đạc rồi đi vào bếp.
“Anh có lo lắng không?”
Trình Trạm nhìn cô: ” Không lo lắm.”
“Thật sao?” Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Anh không lo lắng, sao vừa rồi ngồi tại sao cơ thể lại cứng đờ như vậy?”
Trình Trạm: “…”
Hai người đang trò chuyện rôm rả trong bếp, người trong phòng khách liếc nhau, mẹ Hướng nói với chồng: “Trình Trạm khá tốt, lại còn biết phép tắc.”
Bố Hướng: “Này còn chưa đủ.”
Mẹ Hướng: “Ông có biết là ông đối xử với học sinh của mình còn tốt hơn cả Trình Trạm không?”
Bố Hướng hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo cậu ta bắt cóc bảo bối của tôi?”
Mẹ Hướng không nói nên lời: “Nếu không phải thằng bé thì cũng là người khác, chẳng lẽ ông muốn Hướng Nguyệt Minh cả đời không lấy được chồng?”
Bố Hướng: “Cũng không phải là không thể, chúng ta không nuôi nổi con bé chắc?”
Mẹ Hướng nghẹn ngào phân tích: “Con bé không thích, chúng ta cũng không thể éo con bé, nó thích Trình Trạm, muốn ở bên Trình Trạm, chúng ta cũng nên đối với Trình Trạm tử tế, ông đối xử với thằng bé không tốt thì người khổ sở nhất chính là Tiểu Nguyệt.”
Nghe được cô sẽ buồn, bố Hướng bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng: “Anh biết rồi.”
Mẹ Hướng cũng không nói nhiều nữa, nhàn nhạt nói: “Sau này ông phải nói chuyện vui vẻ với Trình Trạm.”
“Ừm.”
–
Bữa ăn của Trình Trạm cùng phụ huynh diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.
Lúc đầu Bố Hướng có thái độ không tốt với anh, nhưng sau đó hai người thậm chí còn trò chuyện rất vui vẻ.
Đến giờ ăn tối, Hướng Nguyệt Minh đưa Trình Trạm đến nhà bà nội.
Với khuôn mặt của Trình Trạm, không có cách nào để khiến mọi người ghét bỏ cả.
Về cơ bản, ngoại trừ bố Hướng thì khi những người khác nhìn thấy anh, họ đều hết lời khen ngợi anh, nói anh đẹp trai, tài hoa, có năng lực, v.v.
Sau bữa tối, Hướng Nguyệt Minh đã có thể thuộc làu làu những lời ca ngợi anh.
Buổi tối, bố mẹ Hướng mời Trình Trạm ở lại nhà.
Tất nhiên, anh sẽ phải ở một căn phòng riêng cho khách. Tâng hai có một phòng, tầng ba cũng có một phòng.
Dưới sự giám sát của bố mẹ, cả hai không dám ho he.
Hướng Nguyệt Minh nhìn thời gian rồi trở về phòng sớm để tắm và nghỉ ngơi.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy tin nhắn mà Trình Trạm đã để lại cho mình.
Trình Trạm: 【Anh đang uống rượu với bố em. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【? Anh đã uống bao nhiêu vậy? 】
Trình Trạm: 【Một chút. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Vậy hai người cứ uống đi, em đi ngủ đây.】
Trình Trạm: 【Được, ngủ ngon. 】
Không có cơ hội để hai người họ thân mật, vì vậy chỉ có thể đi ngủ sớm.
Ít nhất, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy nên như vậy.
Mãi đến sáng hôm sau, Hướng Nguyệt Minh mới biết đêm qua hai người uống rượu tận vài tiếng đến nỗi bây giờ bố Hướng vẫn còn say.
Hướng Nguyệt Minh: “Trình Trạm đâu rồi ạ?”
Mẹ Hướng nói: “Vẫn ở trong phòng, con lên xem đi.”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh nhếch môi: “Vậy con đi đây.”
Mẹ Hướng biết cô đang có ý gì, nhỏ giọng “ừm” một tiếng nói: “Đi đi, bảo thằng bé tỉnh thì xuống dưới ăn sáng, uống chút gì sẽ tốt hơn.”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh lên tầng hai, giơ tay gõ cửa phòng.
Trình Trạm không khóa cửa, anh chỉ đóng lại.
Bên trong không có phản hồi nên cô đẩy thẳng vào.
Trong phòng, rèm kéo thật chặt, tối đen như mực, một chút ánh sáng lọt vào cũng không có.
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, nhưng không bật đèn. Sau khi đóng cửa lại, cô bước đến bên giường.
“Trình Trạm.”
Không có ai trả lời.
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, cười khẽ: “Trình Trạm! Anh dậy đi.”
Trình Trạm vẫn không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh bật cười, đi đến bên cạnh anh, nhìn xuống người đàn ông vẫn đang say ngủ giống như một đứa trẻ.
Cô đưa tay chọc má anh, nhẹ nhàng nói: “Anh tỉnh chưa?”
Trình Trạm trở người, nhưng không nói chuyện.
Hướng Nguyệt Minh cau mày, cảm thấy nhức đầu vì mùi rượu trong phòng.
Cô vươn tay, vừa định chạm vào trán anh, lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Hướng Nguyệt Minh giật mình và bắt gặp con ngươi vẫn chưa tỉnh táo của anh.
“Dậy rồi à?”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, khàn khàn nói: “Mấy giờ rồi?”
Hướng Nguyệt Minh ghé vào mép giường anh, cười nói: “Còn sớm, bố còn chưa tỉnh.”
Cô nói: “Em chỉ đến để xem anh thế nào thôi, anh có cảm thấy thoải mái không?”
Cô đưa ly nước vừa mới lấy cho anh: “Uống nước cho đỡ khô họng trước đã.”
Trình Trạm không từ chối.
Sau khi uống một chút nước, Trình Trạm nói: “Không.”
Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, cầm lấy điều khiển bên hông mở rèm cửa, âm thầm cong môi hỏi: “Tối hôm qua bố em ép anh uống sao?”
“Không.”
Trình Trạm nhìn cô, muốn hôn cô, nhưng Hướng Nguyệt Minh đã tránh anh ra.
“Anh còn chưa đánh răng!”
Trình Trạm: “…”
Trình Trạm xoa xoa thái dương, đầu có chút đau.
Anh hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Đỡ anh dậy.”
Hướng Nguyệt Minh chìa tay ra đỡ anh, dở khóc dở cười: “Anh mau tắm rửa sạch sẽ rồi xuống tầng ăn chút gì đi, ăn trưa xong thì chúng ta đi luôn.”
“Được.”
Không biết đêm qua hai người uống rượu có thiết lập mối quan hệ thân thiết hay không mà sau khi bố Hướng thức dậy, ông tự động bỏ qua Hướng Nguyệt Minh và trò chuyện với Trình Trạm.
Vào buổi trưa, cả hai thậm chí còn thảo luận trong bếp, làm thế nào để làm cho tất cả các món ăn như mì trộn tương sốt ngon hơn.
Về điều này, Hướng Nguyệt Minh có những dấu hỏi lớn trong cái đầu nhỏ bé của mình. Tình cảm của đàn ông đến nhanh thế sao?
–
Sau khi chào tạm biết bố mẹ, Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm quay trở lại làm việc.
Một người chính thức đi làm, còn người kia bắt đầu tập luyện hàng ngày.
Hướng Nguyệt Minh đã giành được vai nữ chính trong kịch bản lịch sử do Lý Văn viết, trong đó có rất nhiều cảnh đánh nhau, cô cần tập thể dục trước để rèn luyện thể chất và học hỏi từ người hướng dẫn võ thuật trước.
Cả hai đều bận rộn, dần dần ít có cơ hội gần gũi nhau.
Vừa qua ngày đầu năm mới, Trình Trạm có một nhiệm vụ nặng nề trên vai. Công việc của công ty, v.v., tất cả đều cần có một khởi đầu thuận lợi mới, vì vậy đương nhiên bận rộn hơn những thời điểm khác.
Dần dà, thậm chí còn có tin đồn về việc hai người chia tay trên mạng, như thể đó là sự thật.
Khi Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy, cô gần như tin vào điều đó.
Vào ngày này, Hướng Nguyệt Minh được mời tham dự một lễ trao giải.
Qua tháng đầu năm, sau khi huấn luyện hơn nửa tháng, cô gia nhập đoàn phim, hai tháng sau đó cơ bản là không ra ngoài, ngoại trừ quay quảng cáo một hai ngày, cô rất ít xuất hiện trước công chúng.
Lễ trao giải “Con Nai Vàng” được tổ chức vào tháng 5 hàng năm.
Bộ phim của Hướng Nguyệt Minh và Tống Dực đã được đề cử, cô cũng được đề cử cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Mặc dù có khả năng lớn là không giành được giải thưởng, nhưng được đề cử là điều chắc chắn.
Ban đầu, cô được cho là sẽ đi trên thảm đỏ với Tống Dực, nhưng vì nhiều lý do, cuối cùng cô đã được sắp xếp để đi trên thảm đỏ với Hạ Thừa.
Phim truyền hình về phi hành của Hướng Nguyệt Minh và Hạ Thừa sẽ được phát sóng trong kỳ nghỉ hè.
Hiện tại, trên mạng cũng đang quảng cáo bộ phim này để truyền bá.
Đối với công việc, Hướng Nguyệt Minh rất hợp tác, huống hồ là chỉ bước trên thảm đỏ, cũng là điều bình thường.
Buổi chiều khi đang trang điểm, Hướng Nguyệt Minh cũng nhận được một cuộc gọi từ Trình Trạm.
“Em và Hạ Thừa cùng nhau đi trên thảm đỏ à?”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Tống Dực tạm thời không thể tới, đạo diễn Du và đạo diễn Từ cũng rất vui thấy em đi cùng Hạ Thừa, quảng bá hai bộ phim, một mũi tên trúng hai đích.”
Trình Trạm: “…”
Tại sao anh không hề cảm nhận được.
Hướng Nguyệt Minh bật cười, nói: “Làm sao, anh không muốn em đi cùng Hạ Thừa sao?”
Không đợi Trình Trạm phản bác lại, cô đã nói: “Em chắc chắn là anh sẽ không thể quay lại kịp thời, có gấp gáp trở về cũng không thể tham gia hoạt động này được đâu. Em sẽ luôn bị sắp xếp để đi với những người khác thôi.”
Trình Trạm: “Không thể đi một mình à?”
Hướng Nguyệt Minh cười: “Như vậy thì em rất cô đơn.”
Trình Trạm khẽ hừ một tiếng: “Giữ khoảng cách với anh ta một chút, buổi tối anh sẽ trở về.”
Hai mắt Hướng Nguyệt Minh sáng lên, kinh ngạc nói: “Anh xong việc rồi à?”
Trình Trạm đã đi công tác một thời gian trước và đã lâu chưa về.
Trình Trạm “ừm” một tiếng: “Không hẳn, công việc còn tồn đọng anh đã giao cho Đinh Thuyên!”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Được, kết thúc em sẽ về nhà đợi anh.”
Trình Trạm dịu dàng nhìn cô: “Không cần đợi, có lẽ anh sẽ về muộn, em đi ngủ sớm đi.”
“Em biết rồi.”
Sau khi trò chuyện với Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh nhắm mắt lại để chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm nghe hai người đối thoại, cười nói: “Cư dân mạng nhất định không ngờ tới Tiểu Nguyệt Nhi và Trình tổng không những không có chia tay, ngược lại càng ngày càng mặn nồng.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Em cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cư dân mạng.”
Chỉ là mấy tháng rồi cô không chụp ảnh chung với Trình Trạm, không có nghĩa là không ở cùng nhau, thế mà đồn đãi như thật.
Thậm chí, có người cho rằng Trình Trạm là bạn trai cũ của cô.
Hướng Nguyệt Minh thấy rất khó hiểu.
Trang điểm xong, Hướng Nguyệt Minh gặp mặt Hạ Thừa.
Hai người cùng nhau lên đường đến lễ trao giải, tất nhiên là ngồi chung một chiếc xe.
Hạ Thừa nhìn cô, vừa cười vừa khen: “Em càng ngày càng đẹp ra đấy.”
Hướng Nguyệt Minh: “Cảm ơn anh.”
Khi hai người lên xe, Hạ Thừa dừng lại một chút rồi nói: “Tôi có một câu muốn hỏi em.”
“Anh Hạ cứ hỏi đi.”
Hạ Thừa nhìn cô: “Em và Trình Trạm chia tay rồi à?”
“…???”
Hướng Nguyệt Minh: “Anh cũng tin à?”
Hạ Thừa im lặng rồi nói: “Phần lớn mọi người đều tin vậy.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, dở khóc dở cười: “Được rồi.”
Cô nói: “Chúng tôi không chia tay, tình cảm giữa chúng tôi đang rất tốt.”
Hạ Thừa gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Chỉ là Hướng Nguyệt Minh không ngờ ngoài Hạ Thừa, ngay cả người dẫn chương trình cũng sẽ tin điều đó.
Vì sự nổi tiếng của cô trong hai năm qua, khi cô đi trên thảm đỏ, người dẫn chương trình đã đặc biệt yêu cầu cô trả lời một số câu hỏi tò mò từ cư dân mạng.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười và đồng ý mà không lãng phí quá nhiều thời gian.
“Được rồi, nó sẽ kết thúc sớm thôi, phải không?”
Người dẫn chương trình cười: “Vâng, tôi sẽ ba câu hỏi thôi.”
Cô ấy nói: “Có cả của cô Hướng và của anh Hạ, cư dân mạng liên tục đặt câu hỏi cho chúng tôi, chúng tôi cũng không thể chờ đợi được nữa.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Được, cô cứ hỏi đi, tôi sẵn sàng trả lời.”
Người dẫn chương trình nhắc nhở cô: “Nếu trúng câu nào, cô bắt buộc phải trả lời, bất kể đó là câu hỏi gì?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Được.”
Câu hỏi thứ nhất và thứ hai không tồi, một là hỏi cảm giác của cô khi quay phim như thế nào, hai là hỏi cô có mong nhận được giải thưởng hay không.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Tất nhiên là tôi rất mong chờ, nhưng tôi cũng biết khả năng của mình nằm ở đâu. Tôi rất may mắn khi được đề cử. Nếu tôi giành được một giải thưởng khác, thì tôi có thể rất may mắn, nhưng nếu không được, tôi vẫn sẽ nỗ lực để năm sau có thể nhận giải.”
Câu trả lời khá thỏa đáng, không có quá nhiều điểm bùng nổ.
Câu hỏi thứ ba là vấn đề bạn trai cũ.
Hướng Nguyệt Minh nhìn, rơi vào im lặng.
Người chủ trì nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: “Câu hỏi thứ ba, cô có thể trả lời không?”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Vâng.”
Người dẫn chương trình gật đầu: “Mọi người đều rất tò mò liệu bạn trai cũ của Hướng Nguyệt Minh hay Hạ Thừa thú vị hơn nhỉ?”
Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười, nghĩ đến tính tình cổ hủ của Trình Trạm trước đây, cô bình tĩnh nói: “Đương nhiên là anh Hạ rồi.”
“Bạn trai cũ của tôi không có gì đáng để khen cả, anh ta rất nhàm chán.” cô nói.
Người dẫn chương trình nhìn cô, buột miệng nói ra một cấp độ khác của câu chuyện phiếm: “Bây giờ cô Hướng có thực sự độc thân không?”
“…”
Cô dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn máy quay: “Nếu có cơ hội này, tiện thể để tôi nói rõ.”
Cô nói: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi. Bạn trai cũ mà tôi nói là người trước Trình Trạm. Hiện tại chúng tôi đang rất tốt, anh ấy đã từ bạn trai cũ trở thành bạn trai hiện tại từ lâu. Tôi không độc thân. Tôi có bạn trai, đó là Trình Trạm.”
Cô bất lực: “Dù không biết vì sao lại có tin đồn chia tay nhưng chúng tôi vẫn ở bên nhau. Không tiện nói thêm về đời tư khác nhưng mong mọi người quan tâm hơn đến bộ phim của tôi và anh Hạ, cảm ơn.”
Sau khi bước xuống khán đài, Hạ Thừa nhìn cô: “Em làm rất tốt.”
Hướng Nguyệt Minh bất lực: “Mọi người cũng nhiều chuyện thật.”
Lời vừa dứt, Tiểu Hi cầm điện thoại di động chạy tới tìm cô, thở hồng hộc nói: “Chị, Trình tổng gửi tin nhắn cho chị.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, cúi đầu xem, sau khi nhìn thấy tin nhắn nhận được, cô rơi vào trầm mặc.