Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua

Chương 31

Lông mày Tang Vãn khẽ động, cô đưa tay day day huyệt thái dương đang nhức nhối, ánh mắt mơ màng như phủ một tầng sương mỏng.

“Thương tổng, tôi nghĩ mình không làm gì khiến anh khó chịu chứ? Việc tình cờ gặp anh ở đây hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi thề là tôi không hề theo dõi anh.”

Cô nói một hơi như vậy khiến đầu cô càng thêm đau nhức, đành phải nhắm mắt lại, giả vờ nghỉ ngơi.

Khoảng cách giữa hai ghế vẫn còn một chỗ trống, Tang Vãn sau một lúc mới nhớ lại chuyện vừa bị hai tên tóc xanh đỏ kéo đi. Cô cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng bây giờ xem ra… không phải mơ.

“Thương tổng…”

Giọng cô đột nhiên cao lên, âm thanh trong trẻo vang vọng trong khoang xe vắng lặng, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn không chút phản ứng.

Thương Dục Hoành ngồi rất ngay ngắn, từ góc độ của Tang Vãn chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mặt nghiêng tuấn tú và luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh.

Anh vẫn không đáp lạinkhiến cô cảm thấy như đang độc thoại một mình.

“Là anh cứu tôi sao?”

Tang Vãn bất chợt vỗ nhẹ vào gáy, hôm nay cô mặc váy hai dây cổ khoét sâu, khi nghiêng người lại gần anh, xương quai xanh trắng mịn dưới ánh đèn mờ ảo trong xe càng thêm quyến rũ: “Cảm ơn anh.”

Nghe vậy, cuối cùng Thương Dục Hoành cũng quay đầu nhìn cô. Không khí xung quanh như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt anh trầm hẳn, áp lực khiến người ta nghẹt thở.

“Tang Vãn, cô đúng là đồ ngốc.”

Tang Vãn chẳng hiểu sao anh cứ mắng mình suốt đêm nay, nỗi tủi thân dâng lên trong lòng.

“Tôi làm gì mà anh cứ mắng tôi mãi thế?”

Cô cúi đầu, lòng nghẹn lại khó chịu, cảm xúc dâng lên tận mũi, giọng cũng pha lẫn âm mũi rõ rệt.

“Không phải nói là về xử lý công việc sao?” Giọng điệu Thương Dục Hoành dịu đi đôi chút, nhưng vẫn đầy giận dữ.

Tang Vãn cắn môi, ngẩng đôi mắt ngân ngấn nước lên: “Dựa vào đâu mà người khác được nghỉ còn tôi phải làm việc? Tôi không về đâu!”

“Tang Vãn.” Anh lại nổi giận, trong mắt ánh lên tia đỏ mờ: “Một mình cô tới quán bar? Cô có bệnh à?”

“Tôi đã nói là không phải đi một mình rồi mà, bạn tôi cũng ở đó.” Tang Vãn đưa tay lau nước mắt nơi khóe má, bướng bỉnh đáp.

Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt vô thức liếc xuống một chút rồi lập tức thu về như nhận ra hành động đó không ổn, giọng ho nhẹ: “Vậy bạn cô đâu, sao không lo cho cô?”

Tang Vãn: “…”

Cô xoay người, mái tóc dài tung bay trong không khí, mùi dầu gội dịu nhẹ thoảng qua khiến chân mày Thương Dục Hoành đang nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra.

“Họ… vẫn còn ở bên trong, chắc sắp ra rồi, tôi xuống xem.” Nói xong, Tang Vãn định mở cửa xe bước xuống.

Nhưng cánh tay lại bị kéo mạnh từ phía sau, vai cũng bị ấn xuống: “Ngồi yên, còn lộn xộn nữa tôi g.i.ế.c cô đấy.”

Đây là lần đầu tiên Tang Vãn nghe Thương Dục Hoành dùng giọng điệu vừa nghiêm khắc vừa cộc cằn như thế với mình, cô nhíu mày khó chịu, vẫn cố kéo cửa xe: “Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Anh là gì của tôi? Tôi chẳng đã cảm ơn rồi sao, anh còn muốn gì nữa? Muốn tôi lấy thân báo đáp chắc? Thân phận cao quý như anh, sao mà coi trọng tôi được.” Cô cố tình nói khích để dụ anh vào bẫy.

“Tang Vãn!” Giọng nghiêm nghị vang lên bên tai, đôi mắt đen thẳm của Thương Dục Hoành lộ rõ vẻ cảnh cáo: “Hôm nay cô mà xảy ra chuyện gì, mất mặt chính là Mỹ Ích!”

Bàn tay đang đặt trên cửa xe của Tang Vãn khựng lại, từ lồng n.g.ự.c phát ra một tiếng cười nhạt rất khẽ. Thì ra anh cứu cô, chỉ vì cô là nhân viên công ty anh. Anh sợ cô gây tổn hại đến danh tiếng của công ty, sợ dư luận kéo Mỹ Ích vào vòng xoáy tai tiếng.

Thật quá nực cười. Cô lại còn ngu ngốc ôm một chút mong đợi khác.

“Thương tổng, anh cứ yên tâm. Nếu hôm nay tôi thật sự gặp chuyện không may, tôi tuyệt đối không nói mình là người của Mỹ Ích, không để mất mặt anh đâu, tôi chỉ tự làm mình mất mặt thôi.”

 

 

Tang Vãn cụp mắt xuống, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến người khác đau lòng.

Thương Dục Hoành nhìn bóng lưng cứng cỏi của cô, khẽ nhắm mắt lại, đưa tay day trán, không biết phải nói gì tiếp.

 

 

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang vọng trong xe. Tang Vãn hít một hơi trấn tĩnh lại, cầm máy lên nghe: “Alo?”

“Cô tổ của tôi ơi, cô đang ở đâu vậy?” Giọng sốt ruột của Thịnh Sơ vang lên từ đầu bên kia.

Cô hít hít mũi, liếc nhìn ra ngoài cửa xe, rồi cười đùa: “Tớ thấy cậu rồi, tớ qua chỗ cậu ngay đây.”

Nói xong, cô cúp máy, mở cửa xe xuống.

Thương Dục Hoành không nói lời nào nhưng vẫn bước xuống theo. Trong ánh đèn đường đêm, Tang Vãn trong chiếc váy trắng tinh khôi càng thêm dịu dàng. Anh đút một tay vào túi quần, khuôn mặt anh tuấn vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, cứ lặng lẽ đi phía sau bảo vệ cô.

Hai người một trước một sau bước đến cửa quán bar, Thịnh Sơ và Hạ Ly đã chờ sẵn. Hạ Ly say đến mức không còn tỉnh táo, Thịnh Sơ phải đỡ cô.

“Cậu đi đâu vậy hả, tớ và Ly Ly mới quay lưng đi đã không thấy cậu đâu, suýt nữa tớ còn gọi cảnh sát đấy!” Thịnh Sơ khó xử nói, Hạ Ly còn đang lẩm bẩm đòi uống thêm.

Tang Vãn mỉm cười, định bước lên thì bị một cánh tay rắn rỏi ngăn lại.

Thương Dục Hoành giơ tay chắn giữa họ, ánh mắt sắc như dao: “Cô ấy đi cùng các người à?”

“Đúng vậy.” Thịnh Sơ không nghĩ nhiều, trả lời ngay.

Tang Vãn sợ anh nói lung tung, định vùng vẫy tránh khỏi sự cản trở của anh. Nhưng cánh tay của Thương Dục Hoành quá khỏe, cô không tài nào nhúc nhích được.

“Các cậu trông người kiểu gì vậy?”

Anh đút một tay vào túi, tay kia vẫn chắn ngang người Tang Vãn, đúng tầm cổ cô, khiến cô càng bước tới càng cảm thấy nghẹt thở.

“Nếu nhân viên công ty tôi xảy ra chuyện, cậu chịu trách nhiệm được à?”

Thịnh Sơ: “?”

“Cậu sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao? Mau lại đây tớ xem nào.”

Nghe Tang Vãn suýt gặp chuyện, Thịnh Sơ hoảng hốt định bước tới.

Thương Dục Hoành cảm nhận được ý định ấy, rút tay khỏi túi, lập tức giơ ngang n.g.ự.c Thịnh Sơ chắn lại: “Tránh xa cô ấy ra.”

Thịnh Sơ: “?”

Tang Vãn khẽ cong khóe môi cười, quay sang Thịnh Sơ: “Cậu mau đưa Ly Ly về khách sạn đi, sáng mai cậu ấy còn bay, đừng để lỡ.”

“Thế còn cậu?” Thịnh Sơ không yên tâm để cô lại một mình.

Cô nháy mắt tinh nghịch: “Tớ sẽ về ngay.”

Dường như Thịnh Sơ đã hiểu, trong lòng dâng lên chút chua xót nhưng không tiện hỏi thêm, đành dặn đi dặn lại: “Vậy cậu nhớ cẩn thận, về đến nhà gọi cho tớ.”

“Yên tâm đi.” Tang Vãn gật đầu.

Thấy Thịnh Sơ rời đi, khóe môi Thương Dục Hoành bất chợt nhếch lên một nụ cười nhạt, sau đó cũng xoay người bỏ đi.

“Này, Thương tổng, hình như… anh rất lo cho tôi sao?” Tang Vãn bước nhanh đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment