Tối hôm đó, Thương Dục Hoành gọi điện cho giám đốc nhân sự, hỏi về thông tin các nhân viên nghỉ việc gần đây. Bên nhân sự không dám lơ là, lập tức gửi danh sách nghỉ việc vào hòm thư điện tử của anh.
Lúc hộp thư đang tải, anh vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng tất cả chỉ là suy đoán vớ vẩn. Nhưng khi con trỏ chuột lướt đến dòng tên Tang Vãn, trái tim anh vẫn không kiềm được mà run lên một chút.
Thương Dục Hoành rời tay khỏi chuột, ngẩng đầu, hít sâu một hơi.
Anh nhớ lại những lời Tang Vãn đã nói với mình đêm hôm đó, chỉ cảm thấy chính bản thân mới là kẻ nực cười nhất. Thôi thì, giữa anh và cô… Cũng đến lúc nên chấm dứt tất cả.
Tỉnh táo lại, Thương Dục Hoành lập tức viết một bản báo cáo công tác, yêu cầu điều chuyển về tổng bộ.
…
Trở lại Vân Thành, công việc của Tang Vãn không mấy thuận lợi. Ở một nơi nhỏ như Vân Thành, rất khó tìm được công ty có sự bao dung như Mỹ Ích. Dù có chút kinh nghiệm nhưng cô không quen với phong cách xử sự của ban lãnh đạo.
Công ty nhỏ ấy không hề công bằng trong việc cạnh tranh dự án, ai nịnh lãnh đạo giỏi thì người đó thắng. Tang Vãn bất lực, đành nộp đơn xin nghỉ việc.
Ngay lúc cô đang chuẩn bị tìm việc mới, một tin nhắn riêng trên Weibo bất ngờ bật lên. Cô tò mò mở ra xem.
Là một biên tập viên từ nhà xuất bản, hỏi cô có muốn ký bản quyền chuyển thể truyện tranh không. Với tâm lý thử xem sao, cô đã thêm liên lạc với biên tập.
Sự nhiệt tình của biên tập khiến Tang Vãn ngỡ ngàng. Và từ đó, cô bắt đầu dốc toàn bộ sức lực vào việc xuất bản bộ truyện tranh.
Mẹ Tang rất ủng hộ, bởi bà biết con gái mình từ nhỏ đã có suy nghĩ độc lập.
…
Từ đó về sau, Thương Dục Hoành và Tang Vãn như hai đường thẳng song song, không còn dính dáng đến nhau, mỗi người sống cuộc đời riêng.
Khi Tang Vãn 25 tuổi, nghe theo mẹ sắp xếp đi xem mắt. Cô gặp hết người này đến người khác nhưng chẳng ai khiến cô hài lòng, bởi trong thâm tâm, cô luôn âm thầm so sánh họ với Thương Dục Hoành.
Nhận ra bản thân vẫn chưa thể thật sự buông, Tang Vãn ngồi trước bàn làm việc, bàn tay cầm bút vẽ khựng lại giữa chừng. Cô mím môi, muốn gạt bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn ấy.
Để chuyển hướng chú ý, cô đồng ý hẹn hò với một người trong số các đối tượng đã xem mắt.
Người đó tên Dư Hào, từng từ Kinh Thị chuyển về Vân Thành làm việc. Hiện là nhân viên một xưởng nhỏ, lương cũng tạm ổn, đã mua được một căn nhà bằng tiền tiết kiệm.
…
Một ngày nọ, biên tập viên nhắn cho Tang Vãn rằng bộ truyện “Thuần Phục” của cô bán rất chạy nên nhà xuất bản dự định tổ chức một buổi ký tặng offline.
Tang Vãn ngồi ngây ra một lúc lâu, cảm thấy mọi thứ như đang mơ. Bất chợt, cô nhảy bật dậy, chạy vào bếp thông báo tin vui cho mẹ.
Tùy mẹ cô không hiểu rõ nhưng thấy con gái vui như vậy thì cũng vui lây.
…
Vào ngày tổ chức ký tặng, Dư Hào đặc biệt xin nghỉ một ngày, cầm theo một bó hồng đỏ đứng đợi ngoài hội trường.
Anh mặc sơ mi ca-rô, đeo kính gọng đen kiểu cũ, trông rất thư sinh.
Thịnh Sơ và Hạ Ly cũng đến cổ vũ, còn tranh thủ chụp cả đống ảnh đăng vào group chat ba người. Nhưng khi Thịnh Sơ nhìn thấy Dư Hào, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Anh cảm thấy người này nhìn chắc chắn không hiền như vẻ ngoài, thậm chí còn thua xa Thương Dục Hoành. Ít nhất thì Thương Dục Hoành vừa đẹp trai, vừa có tiền.
Còn người này?
Chỉ là vừa già, vừa ít nói...
…
Ngoài hội trường, một người đàn ông mặc áo thun trắng, quần dài đơn giản, đội mũ lưỡi trai đen, tay đút túi quần, mặt lạnh như tiền.
Trước mặt anh là một cô gái ôm quyển truyện tranh, giọng lanh lảnh: “Cậu ơi, cậu đẹp trai thế sao cứ bày cái mặt lạnh tanh vậy chứ! Lát nữa gặp thần tượng của cháu thì đừng có vậy nha, không thì cháu giận đó!” Cô bé buộc tóc đuôi ngựa cao, làn da trắng mịn, mới học cấp ba.
Cô bé là con của họ hàng xa nhà Thương Dục Hoành, do cha mẹ bận ra nước ngoài nên nhờ anh đưa đi.
Thương Dục Hoành cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi ngẩng lên liếc qua hàng người dài dằng dặc phía trước, giọng nghiêm khắc:
“Lo mà về ôn thêm vài đề thi thì hơn.”
“Cậu!! Cậu đúng là…” Cô bé phồng má bực tức: “Cháu thích chị ấy lâu lắm rồi đó! Nghe nói nhân vật trong truyện có nguyên mẫu ngoài đời thật, mà cuối cùng chị ấy bỏ rơi gã đàn ông tệ bạc đó!”
Nghe đến đây, Thương Dục Hoành nheo mắt, nhìn quyển truyện trong tay cô bé. Trên bìa là một cô gái tóc ngắn, đeo kính trà, dịu dàng vuốt đầu một chú chó dữ tợn bên cạnh.
Con chó ấy trông rất dữ, còn có vẻ mặt… Cau có...
Cau có? Khoan đã...
“Cậu ơi, sao cháu thấy cậu giống con ch.ó trong truyện này quá vậy?” Cô bé nghiêng đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Thương Dục Hoành nghẹn lời, siết quai hàm: “Cháu mới giống chó!”
Rất nhanh đã đến lượt họ.
Thương Dục Hoành muốn rút điếu thuốc ra hút nhưng cảm thấy không hợp hoàn cảnh nên vội nhét lại.
“Chị ơi, chúc em thi đại học suôn sẻ nhé?” Cô bé ngượng ngùng, mắt lấp lánh nhìn Tang Vãn.
Tang Vãn vừa ký tên, vừa ngẩng đầu nhìn.
Bỗng dưng, đôi mắt hổ phách của cô phản chiếu một bóng hình quen thuộc - người đàn ông biến mất đã lâu. Tang Vãn khựng lại, bút trên tay rơi “cạch” xuống đất.
Cô thoáng hoảng hốt, nhẹ giọng nói với nhân viên bên cạnh: “Xin lỗi.” Rồi cúi xuống nhặt bút.
Khoảnh khắc ấy, tim Thương Dục Hoành đập loạn như đi trước cả ý thức, bởi trái tim anh đã nhận ra cô từ trước khi lý trí kịp phản ứng. Anh nắm chặt tay, môi mím thành đường thẳng.
“Chúc em… Thi đại học suôn sẻ, vạn sự như ý…” Tang Vãn lảng tránh ánh mắt, giọng run run.
…
Ra khỏi hội trường, Thương Dục Hoành lấy cớ hút thuốc để bảo cô bé đi trước. Cô bé cũng không nghi ngờ, cầm chìa khóa xe về trước.
Tang Vãn ôm mấy cuốn truyện bước ra từ cửa sau, Dư Hào, Thịnh Sơ và Hạ Ly đã đứng chờ.
Thấy cô, Dư Hào chạy lại đầu tiên, đưa bó hoa trong tay: “Tang Vãn, chúc em mỗi ngày đều vui vẻ...” Nói xong, hắn gãi đầu lúng túng.
Hắn vốn không giỏi ăn nói, lại không biết cách lấy lòng người khác nên trong công việc mãi chẳng được đề bạt.
“Cảm ơn.” Tang Vãn nở nụ cười nhẹ, đón lấy.
Thịnh Sơ thấy vậy liền vòng tay ôm vai cô, thấy cô lườm mình, anh cũng quay sang ôm luôn vai Hạ Ly.
“Cậu thực sự quyết định lấy anh ta à?” Thịnh Sơ dò hỏi.
Tang Vãn gật đầu: “Mẹ mình rất thích anh ấy.”
“Còn cậu thì sao? Vãn Vãn, cậu có thích anh ta không?” Nhận thấy giọng hơi lớn, Thịnh Sơ vội hạ thấp tiếng.
Tang Vãn mím môi, bỗng cảm thấy sau lưng có một luồng khí quen thuộc, mùi vị đàn ông lạnh lẽo ấy...
Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng: “Em sắp kết hôn rồi à?”