Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua

Chương 85

Lời vừa dứt, Tang Vãn lập tức từ trên giường ngã lăn xuống đất, xương cụt suýt nữa thì nứt ra. Cô ngồi bệt trên sàn, vừa xoa m.ô.n.g vừa nhăn mặt kêu đau, giọng mềm mại: “Anh bị bệnh hả?!”

Cô thật sự tức giận, người đàn ông trước mặt này quá thất thường rồi.

Thương Dục Hoành ngồi dậy, chân dài khẽ co, đưa tay ra về phía cô.

Nhưng Tang Vãn không thèm nhận, hừ một tiếng, tự mình vịn mép giường định đứng dậy nhưng phần m.ô.n.g đau đến nỗi khiến cô không tài nào đứng nổi.

Thương Dục Hoành nhìn cô vùng vẫy mà không nén được nụ cười, đúng là vừa rồi dùng hơi quá sức, không ngờ cô lại yếu đến vậy.

Anh đặt hai tay lên eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô dậy, rồi lại đặt ngồi lên đùi mình. Những đầu ngón tay thô ráp bắt đầu xoa nắn vùng cô bị đau.

“Đau thật à?” Giọng điệu của anh rõ ràng như đang xem kịch, khoé môi còn cong cong.

 

 

Tang Vãn giận dữ hất tay anh ra: “Anh còn cười được sao!”

“Xin lỗi, là anh sai.” Lần này anh thành khẩn xin lỗi khiến cơn giận của Tang Vãn cũng dịu đi ít nhiều.

Cô ngẩng đôi mắt to long lanh nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Anh đã biết từ lâu rồi đúng không? Việc em vào công ty, tiếp cận anh là có mục đích đúng không?”

“Ừm.” Giọng anh lạnh nhạt, tay vẫn chưa dừng lại.

Chỉ cách một lớp vải mỏng, Tang Vãn cũng có thể cảm nhận được hơi nóng từ lồng n.g.ự.c anh khiến cô theo phản xạ rụt vai lại: “Vậy tại sao anh vẫn giúp em?”

“Anh nợ cha em một ân tình.” Trong đáy mắt anh ánh lên tia cười nhàn nhạt, chậm rãi nói.

Tang Vãn nheo mắt nhìn anh đầy tò mò, hai tay kéo tai anh lại, giọng như tra khảo: “Ân tình gì?”

Lần này Thương Dục Hoành không trả lời ngay. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Sau này em sẽ biết.”

Tối nay, Tang Vãn cuối cùng cũng trút bỏ được khúc mắc bao năm. Quần áo trên người hơi ẩm, để tránh bị cảm, cô đành vào phòng tắm tắm qua và thay đồ ngủ.

Khi cô bước ra, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, phần mái hai bên được rẽ gọn gàng, đôi mắt màu hổ phách sáng rực đầy mê hoặc.

Lúc này Thương Dục Hoành đang tựa đầu vào thành giường, ánh mắt say đắm đến muốn tràn ra.

Tang Vãn biết rõ anh không có ý tốt nhưng cũng mặc kệ. Cô xếp quần áo ngủ gọn gàng, định rời đi.

Thương Dục Hoành không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng ho vài tiếng khi cô vừa đặt tay lên tay nắm cửa.

Cánh cửa vốn đã khép lại từ bên ngoài, lại bị cô đẩy ra lần nữa. Tang Vãn do dự vài giây rồi quyết định quay lại, ai bảo anh ấy đang sốt, lại đang một mình.

Cô rót cho anh một ly nước ấm, rồi thúc giục anh đi tắm thay đồ: “Mau đi tắm đi.”

“Không được lén rời đi.” Giọng anh không mang theo sự thương lượng, đầy tính uy hiếp.

Tang Vãn trợn mắt: “Ừm.”

Nghe vậy, Thương Dục Hoành liền vội vã chạy vào phòng tắm, chỉ mất vài phút đã ra ngoài.

Tang Vãn lúc này đã cuộn mình trong chăn, nhưng bất chợt nghĩ ra điều gì, cô vén chăn định rời khỏi giường thì mắt cá chân bị ai đó giữ lại.

“Không được đi.” Vẫn là giọng điệu cứng rắn của anh.

Tang Vãn tung chân đạp vào n.g.ự.c anh: “Cha em vẫn đang đợi em ngoài kia, tối nay em không thể ở lại đây được.”

“Bác ấy về nhà rồi.” Thương Dục Hoành khẽ dùng sức, kéo cô nằm dưới thân mình. Tay anh chậm rãi lau đi những giọt nước còn đọng trên tóc, giọng nhàn nhạt nói.

Tang Vãn hơi bất ngờ: “Sao anh biết? Không lẽ... Cha em đã...”

 

 

Cô dùng tay làm đủ động tác chỉ trỏ nhưng mãi chẳng nói nên lời.

Chẳng lẽ cha cô biết được chuyện giữa cô và Thương Dục Hoành rồi?

“Rồi bác ấy cũng sẽ biết thôi.” Anh vẫn nhẹ nhàng như không.

Tang Vãn tránh né cử chỉ thân mật của anh, da đầu căng ra: “Nhưng mà... Chúng ta đã kết thúc rồi.”

Lông mày Thương Dục Hoành nhíu lại, thái dương gân xanh giật giật: “Kết thúc?”

“Chẳng phải đã kết thúc rồi sao, em sắp kết hôn rồi, không thể tiếp tục dây dưa với bạn trai cũ được...” Câu nói chưa xong đã bị một nụ hôn mạnh mẽ chặn lại.

Nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn cả khi nãy, như đang âm thầm giành lại quyền sở hữu.

Hôn xong, cả hai đều thở hổn hển, Thương Dục Hoành giật dây áo choàng, áp người lên.

“Tắt đèn đi!” Tang Vãn giật mình vì thể lực của anh. Đang sốt mà vẫn sung sức thế này?!

Thương Dục Hoành nhướn mày, sau đó kéo chăn trùm lên.

Trong bóng tối, anh bóp cằm cô, nửa cười nửa không: “Còn muốn kết thúc nữa không?”

Trong căn phòng vắng lặng không có tiếng trả lời. Anh vô thức siết tay lại.

Tang Vãn hít một hơi lạnh, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không... Không kết thúc nữa...”

Sáng hôm sau

Thương Dục Hoành tỉnh dậy trước Tang Vãn, cả đêm gần như anh không ngủ. Trong lòng ôm một “cục mềm mềm” khiến anh không nhịn được cười.

Tang Vãn toàn thân mỏi nhừ, đầu rúc vào n.g.ự.c anh, tay chân quấn lấy người như đang ôm gối ôm.

Anh vươn tay bóp nhẹ mũi cô: “Dậy thôi.”

Tang Vãn khẽ rên mấy tiếng rồi ngủ tiếp, mặt cô áp vào n.g.ự.c anh, ngủ rất yên bình.

Cốc cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên. Thương Dục Hoành rời giường, thu dọn quần áo vương vãi rồi khoác áo choàng ra mở cửa.

Cửa mở ra, ngoài đó là Tang Cảnh Tư, mẹ Tang Vãn và Tang Kim Sâm.

Anh nhướng mày lười biếng: “Tang tổng tìm cháu có chuyện gì không ạ?”

“Vãn Vãn hôm qua không về nhà, chỉ nhắn tin bảo ngủ lại nhà bạn, từ đó không liên lạc được. Tôi muốn hỏi cậu có gặp con bé không.”

Tang Cảnh Tư đại khái cũng đoán được vài phần nhưng kể từ lúc nhận tin nhắn lúc nửa đêm, ông vẫn không yên lòng.

Chỉ mong không phải như ông nghĩ.

“Là ai thế, sáng sớm còn không cho người ta ngủ hả?” Tang Vãn bị làm phiền, dùng gối trùm lên đầu bực bội hét lên.

Tang Cảnh Tư cau mày, đẩy cửa bước vào.

Mẹ Tang Vãn cũng không vui vẻ gì, lập tức theo sau.

“Vãn Vãn! Con…” Tang Cảnh Tư hận không thể dạy dỗ lại con gái, ánh mắt quét một vòng trong phòng liền hiểu ra tất cả, ông từng trải mà.

Nghe giọng cha, Tang Vãn bừng tỉnh, nhanh chóng bật dậy, ánh mắt chạm phải ánh nhìn nghiêm nghị của cha.

Bình Luận (0)
Comment