Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua

Chương 91

“Ưm...” Tang Vãn khẽ rên một tiếng, rồi từ từ mở mắt.

Thương Dục Hoành đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, nét mặt cũng chẳng biểu cảm gì.

“Đến rồi à?” Cô vươn vai, giọng nói mang theo chút lười biếng sau giấc ngủ.

“Ừm.” Anh có vẻ đang mang tâm sự.

Tang Vãn tháo dây an toàn, cầm theo túi xách, chuẩn bị mở cửa xe xuống thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm thấp và do dự vang lên bên tai: “Vãn Vãn.”

Cô hơi sững lại, quay đầu lại nhìn anh, ánh sáng lờ mờ trong xe ôm lấy gương mặt dịu dàng của cô: “Sao vậy?”

Thương Dục Hoành cụp mắt xuống, trầm mặc hồi lâu: “Không có gì, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừm.” Tuy cô không hiểu nhưng cũng không gặng hỏi thêm.

Về đến nhà, cô thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng. Thay dép xong, cô thấy Tang Cảnh Tư và mẹ vẫn ngồi trên sofa.

“Về rồi à?” Giọng cha cô mang đầy ý tứ dò xét.

Mẹ cô vẫn cười dịu dàng, tựa vào vai chồng: “Ai đưa con về thế?”

“Con... Bạn con.” Tang Vãn né tránh ánh mắt họ, quăng túi xách lên ghế sofa: “Muộn rồi, con đi tắm rồi ngủ đây.”

“Vãn Vãn, lại đây.” Tang Cảnh Tư gọi, giọng không rõ là vui hay giận.

Tang Vãn cắn môi quay lại, cô biết không thể giấu được.

“Con có biết tình hình gia đình của Thương Dục Hoành không?” Ông giơ tay ý bảo con gái ngồi xuống.

Cô rụt rè gật đầu: “Dạ biết.”

“Mẹ cậu ấy... Qua đời rồi.” Ông thở dài, trong giọng nói đầy sự xót xa.

Thật ra ông cũng rất thương cảm cho Thương Dục Hoành, một mình gây dựng sự nghiệp, không được cha mẹ ủng hộ, thậm chí còn bị cản trở.

Tang Vãn sững người, ánh mắt như mất đi tiêu cự.

Không lạ... Từ bữa tối nay, cô đã cảm thấy anh có gì đó khác thường. Anh không còn vui vẻ như ban ngày, ban đầu cô còn tưởng anh mệt.

Nghĩ đến lần trước mẹ Thương Dục Hoành nói chuyện với cô trong bệnh viện, tim cô như bị ai bóp chặt.

Thương Dục Hoành giờ chắc đang rất buồn...

“Vãn Vãn, tuy cha vẫn phản đối con với nó, nhưng lần này, cha cho phép con đến Giang Minh tìm nó.”

Tang Cảnh Tư chân thành nói. Mấy năm tha hương, để trả ơn Thương Dục Hoành cưu mang, ông từng giả làm hộ lý để chăm sóc mẹ anh. Thói quen ấy vẫn còn đến tận bây giờ.

Hôm nay nhớ ra đã lâu không gọi điện, vừa gọi thì nhận tin dữ...

“Cha! Sao cha không nói sớm!” Tang Vãn chưa kịp thay giày đã mở cửa chạy ra ngoài. Cô thầm cầu mong Thương Dục Hoành chưa đi xa.

Ra khỏi nhà, đường phố vắng tanh, cô như kiến bò trên chảo nóng.

Gọi điện thì thấy máy bận, đặt xe thì vẫn đang chờ, cô đành vừa đi vừa nhìn quanh.

May sao đến ngã rẽ thấy một chiếc taxi đang bật đèn dừng bên lề, cô vội chui vào:

“Đi Giang Minh.”

“Tôi không chạy xa đêm nay đâu.” Bác tài ái ngại, vốn định về nghỉ.

Tang Vãn thở hắt: “Tôi trả gấp đôi.”

Tiền ai chẳng cần, bác tài miễn cưỡng đồng ý. Đến khi lên cao tốc, Thương Dục Hoành mới gọi lại.

“Có chuyện gì?” Giọng anh mệt mỏi lạ thường.

 

 

Tang Vãn run run cầm điện thoại: “Anh tới đâu rồi?”

Im lặng vài giây, rồi anh cẩn trọng hỏi: “Em biết cả rồi?”

“Ừm, em đang trên cao tốc, em đi cùng anh đến bệnh viện.” Cô nghẹn ngào, nhẹ giọng an ủi.

Anh cười khẽ, giọng bình thản: “Được.”

Một tay anh cầm điện thoại, mắt nhìn xa xăm.

“Gửi biển số xe cho anh.” Anh dặn thêm.

Tang Vãn rũ mi, lông mi dài khẽ rung: “Thương Dục Hoành...”

“Hửm?” Anh vẫn lạnh nhạt.

“Đừng buồn.” Cô hít mũi, nhưng nước mắt lại rơi trước.

Nghe cô thút thít, anh chau mày, giọng dỗ dành: “Người c.h.ế.t đâu phải anh.”

“Thương Dục Hoành, anh thật đáng ghét!” Cô biết anh đang cố chọc cô cười nhưng vẫn không thể ngăn nước mắt.

 

 

Trước khi đi, cha cô đã kể rõ về thân thế anh. Cô mới hiểu vì sao anh không muốn kết hôn, thà mang tiếng tra nam còn hơn.

Thì ra không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái.

Chỉ mình cô là lớn lên trong một gia đình có tình yêu.

“Ngủ một chút đi, đến nơi nhắn anh.” Anh dặn thêm rồi mới cúp máy.

Cô không tài nào chợp mắt, trong lòng trĩu nặng lo lắng.

Ba giờ sáng, xe đến nơi. Cô thanh toán rồi một mình xuống xe.

Không khí đêm ở Giang Minh rất trong nhưng lại lạnh. Tang Vãn mặc mỏng, nhắn tin cho anh rồi tìm chỗ ngồi.

Bất chợt, một làn hơi ấm phủ lên cơ thể. Cô quay đầu lại, run rẩy trong khoảnh khắc được sưởi ấm.

“Đợi lâu chưa?” Anh hỏi.

Tang Vãn lắc đầu: “Vừa tới.” Rồi kéo tay anh: “Đi thôi.”

Anh khẽ “ừm” rồi rút chìa khóa từ túi, một tay ôm lấy vai cô.

Chiếc áo khoác rộng bao trọn lấy cô, nặng trĩu nhưng ấm áp.

Nhà xác - Bệnh viện trung tâm Giang Minh

Mẹ Thương Dục Hoành nằm yên trên chiếc giường cuối cùng, thân thể được phủ một lớp vải trắng. Những bức tường lạnh lẽo phảng phất mùi chia ly.

“Xin hỏi, anh chị là người nhà của Kỷ Giai phải không?” Y tá xác nhận lần cuối.

Thương Dục Hoành không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào góc phòng nơi mẹ mình đang nằm.

“Vâng.” Tang Vãn trả lời thay.

Y tá đánh dấu vào hồ sơ: “Mong anh chị sớm lo liệu hậu sự cho bà.”

“Vâng.” Cô nhẹ gật đầu.

Sau khi y tá rời đi, Thương Dục Hoành mới từ từ bước đến gần.

Mỗi bước chân anh như lạnh lẽo hơn, tiếng giày vang lên rành rọt trên nền nhà, nghe mà tê buốt.

Đứng trước t.h.i t.h.ể mẹ, anh không do dự kéo tấm vải trắng lên, bật cười một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment