Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua

Chương 98

Lần đầu tiên Kỷ Tô gặp Hàn Thanh Đại là vào một ngày mưa. Hôm ấy, cô mặc một chiếc váy dài hai dây màu trắng tinh khôi. Cô vừa hoàn thành một buổi trình diễn thời trang, đã hẹn bạn tới quán bar chơi giải khuây sau nhiều ngày làm việc mệt mỏi.

Vừa vào bar, cô đã tựa lưng vào ghế, không ngừng rót rượu cho mình.

Kỷ Tô khi đó vừa pha xong một ly cocktail tên “nhật ký thầm yêu hoa hồng”, không ngờ chính mình cũng rơi vào một mối tình thầm lặng chẳng có ngày tỏ bày.

Dưới ánh đèn mờ mờ trong quán, khuôn mặt nghiêng của cô trở nên kiều diễm mê người. Cả người Hàn Thanh Đại chìm trong bóng tối, thoáng hiện nét quyến rũ mơ hồ. Khi cô lơ đãng vén tóc, trái tim Kỷ Tô như cũng bị kéo theo.

Nhưng anh còn chưa kịp tiến đến xin phương thức liên lạc thì đã thấy Thương Dục Hoành đến đón cô đi mất.

Hàn Thanh Đại tửu lượng kém, uống không được bao nhiêu đã say mèm. Thương Dục Hoành chào qua loa với Kỷ Tô, rồi dìu cô rời đi.

Lúc đó Kỷ Tô còn chưa biết Hàn Thanh Đại chính là cô “em gái” mà Thương Dục Hoành từng nhắc đến, vì chuyện này mà anh buồn bã một thời gian dài.

Lần thứ hai gặp lại Hàn Thanh Đại, cô đã không còn vẻ rạng rỡ như trước. Cô tiều tụy, u ám và vô hồn.

Cô tựa đầu vào giường nhìn Kỷ Tô bận rộn dọn dẹp, nấu cơm cho mình, trong lòng có phần áy náy. Khi ấy quan hệ giữa họ chưa thân thiết, cô chỉ biết anh là bạn của anh trai.

Thời gian đó, Kỷ Tô như được tiếp thêm sức mạnh, sáng nào cũng đúng giờ mang bữa sáng đến nhà cô. Tuy tay nghề nấu ăn còn vụng về nhưng Hàn Thanh Đại không nỡ phá vỡ sự nhiệt tình của anh.

Một hôm, Kỷ Tô đặt hộp cơm xuống bàn, gãi đầu hỏi: “Cô Hàn, hôm nay muốn đi câu cá không?”

“Em không biết câu.” Cô từ chối vì sợ sẽ làm phiền anh.

Kỷ Tô cười tươi rói: “Không sao, anh biết, anh có thể dạy em.”

Ánh mắt cô thoáng dừng lại, nhìn người đàn ông luôn mang năng lượng mặt trời này, mím môi cười nhạt: “Thôi… Chắc em không đi đâu.”

Kỷ Tô nhanh nhảu: “Anh câu cá giỏi lắm, em không học cũng được, ngồi bên xem là được rồi.”

Cuối cùng cô không nỡ từ chối thêm.

Buổi hẹn đầu tiên, họ cùng đến bên hồ câu. Kỷ Tô chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, thậm chí mang theo ghế xếp riêng cho Hàn Thanh Đại, còn mình thì ngồi tạm trên một tảng đá.

“Anh ngồi đi, em chưa mệt.” Cô ngại ngùng vì cảm thấy mình như gánh nặng.

Kỷ Tô mặc áo khoác gió đen, tay cầm cần câu, vội xua tay: “Không sao đâu, em ngồi đi mà…”

Chưa dứt lời, cần câu trong tay anh trượt khỏi tay, lăn xuống bờ hồ khiến anh lảo đảo rồi ngã luôn xuống nước.

May mà Hàn Thanh Đại biết bơi, nhanh chóng kéo anh lên.

Ngồi bệt bên bờ, Kỷ Tô cúi đầu im lặng, cảm thấy xấu hổ c.h.ế.t đi được.

“Lau đi này.” Cuối cùng Hàn Thanh Đại bật cười, nụ cười đầu tiên suốt bao ngày qua.

Nghe thấy giọng cô, Kỷ Tô vội ngẩng đầu, lúng túng gãi mũi: “Để em chê cười rồi.”

“Anh như vậy… Cũng đáng yêu lắm.” Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh.

...

Lần đi du lịch ra biển, tâm trạng Hàn Thanh Đại cực kỳ sa sút. Sau cái c.h.ế.t của mẹ, cô nhiều năm liền bị cha dượng lạm dụng, không ai có thể giúp cô. Có lúc cô chỉ muốn đ.â.m đầu vào tường c.h.ế.t quách cho xong.

 

 

Nhưng cô không cam tâm! Vì sao kẻ xấu lại được sống sung sướng, còn người bị hại như cô phải tìm đến cái chết?

Cô bước vào đại học, điên cuồng làm thêm kiếm tiền chỉ để có một ngày đủ bản lĩnh vạch mặt gã đàn ông khốn nạn ấy. Không ngờ, cơ duyên lại đưa cô đến với làng người mẫu, nhanh chóng có chút tiếng tăm.

Cô từng có ý định tìm đến cha Thương để tố cáo nhưng sợ thân phận của mình bất tiện, không dám manh động.

Điều cô không ngờ nhất là tất cả những bóng tối trong tuổi thơ cô lại bị cha Thương ghi chép đầy đủ.

Lần ở biển đó, cô đã chuẩn bị sẵn hậu sự, không còn chút hy vọng nào với cuộc đời. Cô từng nghĩ sẽ báo cảnh sát nhưng ngại thân phận, ngại tai tiếng…

Đứng trước người đàn ông có trái tim ấm áp, lại chẳng giỏi giấu giếm tình cảm như Kỷ Tô, Hàn Thanh Đại lần đầu tiên nói ra những lời cay nghiệt nhất trong đời.

Sau này, Kỷ Tô từ Tây Tạng trở về thì nhận được một gói hàng. Trên bưu kiện ghi rõ: “Hãy nhớ yêu cuộc sống.”

Đó là gói hàng gửi từ Tây Tạng. Trong đó có vài món đặc sản địa phương, dưới cùng là một tấm bưu thiếp bị đè nhàu.

Chào anh Kỷ,

Em là Hàn Thanh Đại đây. Em đang ở bưu điện gửi bưu thiếp cho mọi người. Tây Tạng thật sự là nơi có thể tịnh hóa tâm hồn. Em nghĩ anh nhất định nên đến thử một lần.

 

 

À đúng rồi, lúc em quay về, anh có thể làm lại món cá vược hấp cho em ăn không?

Nhưng mà hiện tại em vẫn chưa nghĩ xong bao giờ sẽ quay về… Chắc cũng sớm thôi. Có thể lúc anh đọc tấm thiếp này thì em đã về rồi, mà cũng có thể chưa, vì em vốn luôn “thần xuất quỷ mạt” mà. ^^

Cuối cùng chúc anh mọi điều như ý, sớm tìm được bạn gái nhé! (Haha, nghe như đang giục cưới anh vậy.)

Hàn Thanh Đại

Ngày X tháng X năm X

Nét chữ đẹp đẽ, thanh tú. Cảm xúc của Kỷ Tô hoàn toàn sụp đổ. Anh ngồi xổm dưới đất, nước mắt rơi ướt cả tấm bưu thiếp. Một người đàn ông cao một mét tám như anh lại khóc thành đứa trẻ.

Anh cứ ngỡ mình có thể kiểm soát cảm xúc nhưng riêng với Hàn Thanh Đại, anh chưa bao giờ quên được.

Về sau, Thương Dục Hoành đứng ra làm chứng, tố cáo hành vi tội ác của cha mình khiến ông bị kết án, xem như lấy lại công bằng cho Hàn Thanh Đại.

Sinh nhật Hàn Thanh Đại, rất nhiều fan cũ đến nghĩa trang mừng sinh nhật cô.

Thương Dục Hoành, Tang Vãn và Kỷ Tô cũng đến. Nhìn thấy nhiều người vẫn nhớ đến cô, họ thấy lòng được an ủi phần nào.

Ngày hôm sau, Kỷ Tô lên chuyến tàu hỏa màu xanh trở lại Tây Tạng, xin l.à.m t.ì.n.h nguyện viên.

Khi tàu tiến vào đất Tây Tạng, anh nhìn ngắm phong cảnh dọc đường, không rõ đang nghĩ gì. Bất ngờ, một cô gái hoạt bát vui tươi bước đến, mặc áo len đỏ, đôi mắt cười cong cong: “Chào anh, chỗ này có người ngồi chưa?”

Kỷ Tô thoáng ngẩn người, dường như thấy lại dáng vẻ Hàn Thanh Đại năm ấy - lặng lẽ lên tàu hỏa một mình đến Tây Tạng.

Từ đó về sau, Kỷ Tô ở lại và sống một mình ở Tây Tạng

Khi Bánh Bao Nhỏ tổ chức tiệc đầy tháng, anh có quay về. Người anh gầy đi đen đi rất nhiều, chẳng rõ là đang chờ đợi điều gì.

Bình Luận (0)
Comment