Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 36

Editor: Mứt Chanh

"Không!! Không! Ta không có! Ta trong sạch! Ta không đi Đại Lý Tự! Không đi Đại Lý Tự!!"

Tuy rằng phu nhân Phủ Doãn điên cuồng kêu, không ngừng chiến đấu nhưng cuối cùng vẫn bị xoay người đưa đi, áp đến Đại Lý Tự.

Tô Hoài Cẩn nhướng mày, toàn bộ hành trình đều không nói một chữ, nhưng tựa như thu hoạch cũng không tệ lắm.

Tiết Trường Du thấy phu nhân Phủ Doãn bị áp đi thì vội vàng nói: "Mau, về Tô phủ, đi kêu ngự y chờ ở Tô phủ."

Mọi người vội vàng xoay quanh, Tiết Trường Du nhanh chóng đưa Tô Hoài Cẩn lên xe ngựa, sau đó trở về Tô phủ cực nhanh.

Tiến đến Tô phủ, ngự y đợi đã lâu, Tô Hoài Cẩn cần phải đi thay một bộ quần áo khô ráo trước, sau đó lại để ngự y xem bệnh.

Còn Tiết Trường Du cũng toàn thân ướt đẫm, dù sao vừa rồi hắn nhảy vào trong hồ cứu Tô Hoài Cẩn lên, hiện tại hết sức chật vật.

Nói như thế nào, Tiết Trường Du cũng là người có công lớn đưa phu nhân Phủ Doãn vào Đại Lý Tự, Tô Hoài Cẩn nói: "Vương gia trên người ẩm ướt, hiện giờ là thời tiết rét đậm, chỉ sợ Vương gia cảm nhiễm phong hàn.Nếu không ghét bỏ thì mời Vương gia vào trong thay một bộ quần áo sạch sẽ."

Đương nhiên Tiết Trường Du cầu mà không được, Tô Hoài Cẩn để cho Tô Thần Tô Ngọ dẫn Tiết Trường Du đi vào phòng cho khách thay quần áo.

Trong nhà tất nhiên không có quần áo mới của đàn ông, nhưng anh cả của Tô Hoài Cẩn là Tô Hoài Chẩn hàng năm không ở nhà vậy mà có rất nhiều quần áo, vừa lúc vóc dáng hai người xấp xỉ nhau, Tiết Trường Du cũng không ghét bỏ, sau đó cảm ơn rồi thay đồ.

Chờ đến lúc Tiết Trường Du thay xong quần áo đi ra, ngự y đã khám xong cho Tô Hoài Cẩn, cũng không có trở ngại gì, chỉ là hơi bị cảm lạnh và giật mình, điều dưỡng hai ngày uống vài chén thuốc thì tốt rồi.

Tô Hoài Cẩn không biết bản thân có phải bị cảm lạnh hay không, dù sao cũng chằng hề giật mình, nhiều lắm là bị bánh bao thịt và Tiết Trường Du chọc tức hai lần mà thôi.

Tô Hoài Cẩn nói: "Đa tạ đại nhân, mời đại nhân giúp ta xem cho Vương gia, không biết cánh tay của Vương gia có vấn đề gì không."

Mới vừa rồi Tiết Trường Du trực tiếp nhảy vào trong hồ đi cứu Tô Hoài Cẩn, cánh tay hắn vốn nên được băng bó, hiện tại tất nhiên đã không còn băng vải, hắn đã sớm cởi ra rồi.

Cách lúc Tiết Trường Du bị thương cũng chẳng có bao nhiêu thời gian, cánh tay gãy xương còn chưa hồi phục như cũ, sẽ hơi đau đớn, cũng không biết bây giờ sao rồi, có phải sưng lên hay không.

Tiết Trường Du không quá để ý, dù sao hàng năm hắn cũng ra chiến trường, những vết thương nhỏ kia đều là chuyện nhỏ. Nhưng vừa nghe Tô Hoài Cẩn quan tâm mình, vậy mà hắn đã vui đến nỗi có thể bay lên trời.

Ngự y cung kính nói vâng, vừa xoay người sang lại suýt nữa bị dọa nhảy dựng, Yến Vương điện hạ thế mà đang cười......

Hơn nữa cười vô cùng quỷ dị rợn người, làm cho người ta sởn gai óc, thật không thể hiểu được......

Tiết Trường Du lập tức cung kính không bằng tuân mệnh mà ngồi xuống, để ngự y xem bệnh.

Ngự y vừa xem, vừa thử nói: "Vương gia, chỗ này đau không? Ấn nhẹ như thế có đau không?"

Ngự y muốn nhìn xem xương của Tiết Trường Du có phải bị lệch rồi hay không, dù sao có hơi sưng đỏ, kết quả hỏi vài câu đều không đáp lời, ngẩng đầu nhìn lại hoảng sợ.

Thì ra Vương gia đang phân tâm, chỉ thấy Tiết Trường Du hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tô Hoài Cẩn đang ngồi ở một bên uống trà, ánh mắt kia quả thực là nhu tình như nước, hận không thể khiến người ta chết đuối.

Bởi vì Tiết Trường Du anh hùng cứu mỹ nhân nên ở lại nhà họ Tô rất lâu, vậy mà còn ăn cơm trưa, cảm giác đã đáng giá lạ thường, cuối cùng buổi chiều mới miễn cưỡng mới rời khỏi Tô phủ về phủ Yến Vương.

Sáng sớm hôm sau, Tô Hoài Cẩn rời khỏi giường, Lục Y nhanh chóng tới hầu hạ: "Tiểu thư, sắc trời còn sớm, hôm qua người cảm nhiễm phong hàn, hôm nay sao người lại dậy sớm như vậy? Lại nghỉ thêm một lát ạ!"Tô Hoài Cẩn cười cười, nói một cách khó hiểu: "Không được, hôm nay có chuyện quan trọng."

Lục Y kinh ngạc: "Chuyện quan trọng gì ạ?"

Không phải mùng một cũng không phải mười lăm, cũng chưa tới ngày lễ lớn của nước như Đông Chí, không biết tiểu thư nói chính là chuyện quan trọng gì.

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Tất nhiên là đến nhà tù, gặp phu nhân Phủ Doãn một lần."

Lục Y hoảng sợ, nhưng không còn cách nào khác đành phải gọi Tô Thần Tô Ngọ tới chuẩn bị xe ngựa, để cho bọn họ đi theo.

Tô Hoài Cẩn rửa mặt chải đầu ổn thỏa mới đi đến ngục. Hơn nữa, Tô Hoài Cẩn đã ngựa quen đường cũ, bởi vì phu nhân Phủ Doãn còn có bạn tù, trước đây Tô Hoài Cẩn đã thăm qua, tất nhiên là Tô Cẩm Nhi rồi.

Hiện giờ lại đến lao ngục, tất cả nhóm cai ngục đều quen Tô Hoài Cẩn.

Lần này không có Phương Thiên dặn dò, nhưng nhóm cai ngục cũng không dám chậm trễ, cười nói: "Tô cô nương! Tô cô nương đại giá quang lâm! Lần này lại tới thăm nghi phạm Tô Cẩm Nhi sao?"

Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Không phải, chuyện của Tô Cẩm Nhi còn phải chờ Hoàng Thượng xử lý, trong lúc này, làm phiền các vị đại ca chăm sóc Tô Cẩm Nhi thật tốt."

Nhóm cai ngục vừa mừng vừa lo, liên tục nói không dám, lại nói: "Cái này...... Thật ra vốn không tới phiên bọn tiểu nhân chăm sóc, còn có...... Yến Vương điện hạ, gần như mỗi ngày đều tới. Nếu chúng tiểu nhân lại hỗ trợ chăm sóc, chỉ sợ Tô Cẩm Nhi lại...... Lại đợi không được Hoàng Thượng xử lý."

Tô Hoài Cẩn nghe thấy thì lập tức nhớ tới, ngày ấy nàng nhìn thấy Tiết Trường Du thẩm vấn Tô Cẩm Nhi, hoàn toàn không có một chút cảm giác niệm tình cũ nào.

Tuy rằng trong lòng Tô Hoài Cẩn có điều nghi ngờ, chẳng lẽ Tiết Trường Du một chút cũng chẳng thích gặp lại Tô Cẩm Nhi ư?

Nhưng lại cảm thấy là như thế, dù sao Tiết Trường Du bị nội thương, bị gãy cánh tay, thù mới hận cũ lại thêm lên, rất có thể lỡ mất ngôi vị hoàng đế, sao Tiết Trường Du còn có thể thích gặp lại Tô Cẩm Nhi?

Cai ngục nói: "Không biết hôm nay Tô cô nương muốn tới thăm ai? Để chúng tiểu nhân dẫn đường cho Tô cô nương."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Là phu nhân Phủ Doãn."

Nhóm cai ngục đều vâng, vội vàng nhường Tô Hoài Cẩn vào trong, dẫn Tô Hoài Cẩn đi đến ngục giam giữ phu nhân Phủ Doãn.

Phu nhân Phủ Doãn cuộn tròn bên trong nhà giam, hơi run bần bật, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt. Bà ta nghe thấy có tiếng bước chân thì lập tức hét to: "Ta bị oan uổng! Ta bị oan uổng! Ta muốn gặp Phủ Doãn Thuận Thiên! Đám lâu la các ngươi vậy mà đối xử với ta như vậy, các ngươi biết ta là ai không!? Ta là đích phu nhân của Phủ Doãn Thuận Thiên! Các ngươi cũng dám đối xử với ta như thế! Ta để Phủ Doãn chém đầu của các ngươi!"

Phu nhân Phủ Doãn khàn giọng kêu to, giọng nói đột nhiên đứt đoạn, mở to hai mắt, dáng vẻ không dám tin tưởng, đã nghe thấy tiếng "sột soạt", Tô Hoài Cẩn chậm rãi đi vào trong tầm mắt của phu nhân Phủ Doãn.

Phu nhân Phủ Doãn sửng sốt một chút, ngay sau đó tiến lên, cách cánh cửa nhà giam vỗ điên cuồng, gào thét lớn: "Là ngươi!! Ngươi hãm hại ta!! Ta muốn liều mạng với ngươi!"

"Điêu phụ! Làm cái gì!"

Nhóm cai ngục nhanh chóng che chở, tuy rằng phu nhân Phủ Doãn ở trong nhà giam cũng chạy không thoát, nhưng nhóm cai ngục vẫn phải làm đầy đủ tới lấy lòng Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn hoàn toản bất động, mí mắt cũng chẳng nhấc lên, tựa như cũng không sợ hãi, chỉ là cười cười rồi nói: "Các vị đại ca, ta hơi chuyện riêng tư muốn nói hai câu với phu nhân Phủ Doãn, dám mời các vị đại ca né tránh một lát."

Những cai ngục kia vội vàng cười nói: "Dạ dạ, mời Tô cô nương. Chúng tiểu nhân ở bên ngoà, nếu có việc gì thì chỉ cần kêu chúng tiểu nhân tới ạ."

Tô Hoài Cẩn gật đầu, nhóm cai ngục nhanh chóng lui ra ngoài. Tô Thần Tô Ngọ bên cạnh Tô Hoài Cẩn cũng lui ra, trong nháy mắt, trong ngục giam chỉ còn lại có phu nhân Phủ Doãn, ngoài cửa lao chỉ còn lại Tô Hoài Cẩn, hai người đứng đối diện nhau.

Phu nhân Phủ Doãn thét chói tai: "Ngươi!! Ngươi tiện nhân này! Ngươi hãm hại ta!! Vốn dĩ ta không có đẩy ngươi xuống nước, là tự ngươi nhảy xuống! Ngươi còn hạ độc vào ly của mình, vu hãm ta! Rõ đầu rõ đuôi vu hãm ta!!"

Tô Hoài Cẩn cười, tựa như cũng chẳng để tấm đến vấn đề, thản nhiên nói: "Nếu ngươi không có tâm hại ta thì ta làm sao có thể thuận nước đẩy thuyền hãm hại ngươi?"

Phu nhân Phủ Doãn nghe thấy thì sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó hét to: "Quả nhiên là ngươi!! Là ngươi vu hãm ta! Ta trong sạch! Ta bị oan uổng!! Ngươi thật ác độc!"

Tô Hoài Cẩn nhún vai, nói: "Trong sạch? Phu nhân Phủ Doãn, người thích hợp với từ này à? Đừng nói dễ nghe như thế, ngươi với Phủ Thừa Thuận Thiên đang mưu đồ bí mật gì, khinh ta không biết sao?"

"Không không......"

Phu nhân Phủ Doãn nói liên tục: "Sao ngươi có thể biết, lúc ấy đều không có người thứ ba ở đây...... Không đúng, không phải, ta không có! Ta không có mưu đồ bí mật!"

Phu nhân Phủ Doãn giật mình lỡ lời, nhanh chóng thề thốt phủ nhận, Tô Hoài Cẩn lại không thèm để ý bà phủ nhận, nói: "Hôm nay ta tới đây không phải tới nghiên cứu thảo luận vấn đề trong sạch hay không trong sạch của phu nhân, ta là tới...... Cứu giúp phu nhân Phủ Doãn."

Phu nhân Phủ Doãn nghi ngờ nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn cười, đi dạo hai bước ở trước cửa phòng giam mới nói: "Nếu phu nhân có thể đại nghĩa diệt thân, dùng sổ đen của Phủ Thừa Thuận Thiên và Thái Tử tới trao đổi, ta tin tưởng phu nhân Phủ Doãn rất nhanh là có thể ra khỏi Đại Lý Tự."

Phu nhân Phủ Doãn sửng sốt một chút, ngay sau đó gào thét lớn nói: "Ta biết rồi! Ta biết rồi! Ngươi là vì chuyện đồng tri thành Dương phủ vào 5 năm trước!"

Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Đúng thế."

Tô Hoài Cẩn cười lại nói: "Chỉ cần phu nhân Phủ Doãn có thể đưa ra bằng chứng Phủ Thừa tham ô và chứng cứ vu hãm, lại lấy ra chứng cứ chuyện nàycó liên quan đến Thái Tử, ta lập tức bẩm báo Đại Lý Tự chuyện rơi xuống nước vốn là hiểu lầm, phu nhân Phủ Doãn lập tức có thể ra khỏi ngục giam, như thế nào?"

Sau khi Phu nhân Phủ Doãn nghe xong, tức giận đến độ cả người run rẩy, nói: "Ngươi...... Ngươi cái yêu nữ này!! Ngươi thật ác độc! Ngươi vậy mà hãm hại ta, vì để ta tố giác cháu ruột của ta!!"

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Cháu ruột? Cháu ruột đáng giá cái gì? Có thể so với mệnh phu nhân Phủ Doãn cao quý à?"

Phu nhân Phủ Doãn tức muốn hộc máu, nhưng tròng mắt đảo quanh hai lần mới nói: "Tô Hoài Cẩn! Ngươi ác độc như thế, chẳng lẽ sẽ không sợ Yến Vương điện hạ biết?! Nếu Yến Vương điện hạ biết là tự ngươi nhảy vào trong nước, hơn nữa tự mình hạ độc mình thì ngươi nói xem Yến Vương điện hạ còn có thể thích ngươi hay không, có thể che chở ngươi hay không!?"

Sắc mặt Tô Hoài Cẩn không thay đổi, cho người ta dáng vẻ bình tĩnh, vẻ mặt thành thạo điêu luyện, nói: "Người khác thích thế nào thì cứ thế đấy, có quan hệ gì tới ta?"

Tô Hoài Cẩn nói xong thì xoay người lại, cười lạnh một tiếng, nói: "Phu nhân Phủ Doãn vẫn nên quan tâm bản thân đi, kiên nhẫn của ta không tốt lắm đâu."

Nàng nói xong thì nâng bước đi ra ngoài, phu nhân Phủ Doãn hô to: "Từ từ! Chờ một chút!!"

Tô Hoài Cẩn cười một tiếng, quay đầu tới: "Sao nào? Phu nhân Phủ Doãn chuẩn bị đại nghĩa diệt thân, thay đổi chủ ý ư?"

Phu nhân Phủ Doãn nắm lấy hàng rào cửa ngục, toàn thân run bần bật nói: "Nếu ta tố giác, thật sự ngươi buông tha cho ta sao!?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Tất nhiên là thật sự."

Phu nhân Phủ Doãn vẻ mặt dữ tợn với dáng vẻ rối rắm, lẩm bẩm tự nói: "Ta...... Ta không muốn chết, ta còn có vinh hoa phú quý chưa hưởng xong, ta...... Ta không thể cứ như vậy mà ngồi tù......"

Phu nhân Phủ Doãn nói tới đây, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, nói: "Ta nói!! Ta nói! Ta nói cho ngươi, tất cả ta đều nói!"

Tô Hoài Cẩn cười gật đầu.

Tô Hoài Cẩn thuận lợi bắt được nhược điểm của Phủ Thừa Thuận Thiên và Thái Tử rồi từ trong phòng giam đi ra.

Kết quả vừa bước ra, bên ngoài chờ không chỉ là Tô Thần Tô Ngọ và nhóm cai ngục mà còn nhiều hơn một người. Người nọ ăn mặc áo ngoài màu đen, thân hình cao lớn, đứng thẳng người nắm lấy bàn tay, chính là đương kim Yến Thân Vương, Tiết Trường Du!

Trong lòng Tô Hoài Cẩn đột nhiên nhảy dựng, tuy rằng mọi người đều chờ ở bên ngoài ngục giam nhưng mới vừa rồi phu nhân Phủ Doãn gào lên rất lớn, không biết rốt cuộc Tiết Trường Du nghe được bao nhiêu......

Dù sao Tiết Trường Du cũng là người tập võ, tai thính mắt tinh, nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hoài Cẩn thì lập tức quay đầu sang.

Hắn nhìn thấy Tô Hoài Cẩn đi ra, vội vàng đi nhanh thêm hai bước đón nhận để đón nàng, hơi khẩn trương nói: "Cẩn Nhi? Sao một mình nàng lại đi vào, nếu có nguy hiểm thì phải làm sao đây?"

Tô Hoài Cẩn cẩn thận đánh giá biểu hiện của Tiết Trường Du, giống như không có gì khác, tựa như không nghe đoạn đối thoại giữa mình và phu nhân Phủ Doãn.

Tô Hoài Cẩn cười cười, cung kính nói: "Vương gia lo lắng, Hoài Cẩn vô cùng cảm kích."

Tô Hoài Cẩn lại nói: "Vương gia, phu nhân Phủ Doãn nhận tội, lần này chỉ sợ là có thu hoạch lớn."

Tiết Trường Du nói: "Nhận tội gì?"

Phu nhân Phủ Doãn chính là dì của Phủ Thừa Thuận Thiên, hai người có mối quan hệ rất thân thiết, bởi vậy rất nhiều chuyện của Phủ Thừa Thuận Thiên, phu nhân Phủ Doãn đều biết đến.

Tô Hoài Cẩn uy hiếp phu nhân Phủ Doãn tố giác Phủ Thừa Thuận Thiên, không nghĩ tới phu nhân Phủ Doãn thật sự tàn bạo, hơn nữa thật mãnh liệt.

Trong nhà của Phủ Thừa Thuận Thiên có một quyển sổ, phía trên ghi chú lại danh sách bản thân hối lộ từ nhiều năm trước tới nay, rõ ràng từng khoảng một, vì chuyện gì, hối lộ bao nhiêu, giao thiệp giao tiếp với người nào... tất cả đều ghi chú trogn quyển sổ đó.

Đây là vì một ngày nào đó sự việc bị bại lộ mà dùng để giữ mạng.

Nhưng chuyện lần này, Thái Tử đã đi tìm Phủ Thừa Thuận Thiên, cho ông ta tiền quan tài, còn dùng chuyện người nhà uy hiếp Phủ Thừa Thuận Thiên, bởi vậy Phủ Thừa Thuận Thiên không dám lấy quyển sổ này ra.

Nếu bọn họ có quyển sổ này, án của đồng tri thành Dương phủ tất nhiên sẽ được tra ra manh mối ngay lập tức, Phủ Thừa Thuận Thiên chắc chắn sẽ ngã ngựa. Tuy Thái Tử không thể bị vặn ngã, nhưng cũng sẽ bị thương nặng, khi đó có thể giải oan cho Kỳ lão cửu rồi.

Tiết Trường Du nghe xong thì trong lòng vừa vui vừa ưu sầu.

Niềm vui chính là quả nhiên Tô Hoài Cẩn lợi hại, bản thân cũng không nhìn lầm, tuy là cô gái mảnh mai nhu nhược nhưng tùy tiện mở miệng đã giải quyết được án của đồng tri thành Dương phủ, chỉ sợ là đàn ông cũng không theo kịp tâm tư của Tô Hoài Cẩn.

Ưu sầu chính là Tô Hoài Cẩn lại quá quan tâm lo lắng chuyện của Kỳ lão cửu đến thế. Theo lý mà nói, Kỳ lão cửu và Tiết Trường Du chính là kẻ địch kiếp trước, hiện giờ Tô Hoài Cẩn quan tâm Kỳ lão cửu như vậy, Tiết Trường Du lại bắt đầu uống giấm, một lu nối tiếp một lu!

Tiết Trường Du ho khan một tiếng, áp xuống ghen tuông đang tràn ngập trong lòng mình mới cười nói: "Hiện giờ chỉ cần lấy được quyển sổ kia thì mọi chuyện đều dễ làm."

Lúc này Tô Hoài Cẩn lại nhíu mày, khẽ thở dài, tiếng thở dài tựa như là chiếc đuôi của mèo con, từng chút từng chút lướt qua đáy lòng của Tiết Trường Du, vo ve và hơi ngứa.

Tiết Trường Du lại ho khan một tiếng, nói: "Cớ sao Cẩn Nhi lại thở dài?"

Tô Hoài Cẩn hơi phiền não nói: "Hiện tại tuy trong nhà Phủ Thừa có quyển sổ này, có thể tố giác bản án năm đó, nhưng...... Sao mới có thể làm Phủ Thừa giao ra quyển sổ này đây? Ông ta nhất định sẽ không tự mình lấy ra đâu, chẳng lẽ chúng ta phải xét nhà ông ta? Nhưng nếu không có ý chỉ của Hoàng Thượng, ai có thể xét nhà Phủ Thừa đây? Dù sao Phủ Thừa Thuận Thiên là mệnh quan triều đình Chính Tứ Phẩm."

Tiết Trường Du nghe đến đó thì nheo mắt lại, nở nụ cười: "Thì ra Cẩn Nhi vì chuyện này nhọc lòng? Đừng lo lắng cái gì cả."

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn về phía Tiết Trường Du, Tiết Trường Du thấy nàng ngửa đầu, ánh mắt hơi mê mang sâu lắng nhìn chăm chú vào mình thì trong lòng lập tức nhảy loạn, lại ho khan một tiếng, áp xuống khác thường của bản thân.Tô Hoài Cẩn lại nói: "Vương gia cảm nhiễm phong hàn, vẫn luôn ho khan, sợ là hôm qua xuống nước mới cảm phải không ạ?"

Tiết Trường Du nhanh chóng nói: "Không sao đâu không sao đâu, không sao."

Hắn nói xong lại nói tiếp: "Muốn xét Phủ Thừa gia, còn có thể tiền trảm hậu tấu, cũng không phải chuyện không có khả năng, giữa triều đình này có một người chuyên môn làm chuyện như vậy."

Tô Hoài Cẩn nghe xong thì ánh mắt hơi loé lên, tựa như nhớ tới cái gì.

Tiết Trường Du cười nói: "Đúng rồi, Phương Thiên."

Phương Thiên là Xưởng công hai xưởng, được Hoàng Thượng trực tiếp bổ nhiệm, không cần giao cho người khác nếu có việc cần làm, trực tiếp nhận lệnh của Hoàng Thượng, quyền thế to lớn chính là vì để Phương Thiên giám sát toàn bộ triều đình, một khi gió thổi cỏ lay thì trực tiếp hội báo cho Hoàng Thượng.

Phương Thiên thật sự có được quyền lợi tiền trảm hậu tấu, miễn là có thể tìm thấy quyển sổ trong phủ của Phủ Thừa, Phương Thiên sẽ không có bất luận lỗi gì, ngược lại Hoàng Thượng còn phải khen thưởng hắn đấy.

Cặp mắt Tô Hoài Cẩn đột nhiên tỏa sáng, lập tức vui lên, cười nói: "Sao ta lại quên mất? Vậy bây giờ Hoài Cẩn sẽ đi bái phỏng Xưởng công đại nhân......"

Tô Hoài Cẩn nói thế, lập tức xoay người rời đi, Tiết Trường Du lập tức hơi đau đầu. Miệng của mình sao lại nói bậy như thế, đẩy Cẩn Nhi về tên thái giám giả Phương Thiên kia?

Tiết Trường Du nhanh chóng sải bước, ỷ vào vóc người cao và đôi chân dàicủa bản thân, một bước ngăn trước mặt Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn đi quá nhanh, suýt nữa ngã vào vòng tay của Tiết Trường Du, vội vàng lui một bước.

Tiết Trường Du đầy mặt tươi cười, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Cẩn Nhi hà tất phải đi tìm Phương Thiên? Ta đi là được, vừa lúc ta còn có một chuyện công muốn nói với Phương Thiên, cùng nhau giải quyết cũng tốt."

Tô Hoài Cẩn hơi nghi ngờ nhìn về phía Tiết Trường Du, nàng cũng không biết trong lòng Tiết Trường Du tđang quanh co. Dù sao Tô Hoài Cẩn cũng chẳng có ý gì với Phương Thiên, Phương Thiên cũng chỉ muốn mượn sức người tâm phúc Tô Hoài Cẩn mà thôi.

Nhưng Tiết Trường Du là cái lu giấm, không lý do cũng có thể uống hai bình, tất nhiên không muốn Tô Hoài Cẩn tiếp xúc nhiều với Phương Thiên.

Cuối cùng Tô Hoài Cẩn vẫn gật đầu, Tiết Trường Du nói: "Hôm qua nàng rơi xuống nước, mau về phủ nghỉ ngơi một chút, chuyện này cứ giao cho ta."

Tô Hoài Cẩn đành phải trở về phủ, trong lòng còn nhớ mong chuyện này. Sáng sớm hôm sau thức dậy đã sai Lục Y kêu người đi hỏi thăm, hỏi một chút Tứ hoàng tử có ở trong phủ không.

Người hỏi thăm rất nhanh đã trở lại đáp lời, Lục Y nói: "Tiểu thư, Vương gia không ở trong phủ."

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: "Không ở? Vương gia mấy ngày nay không phải nghỉ tắm gội ở nhà à?"

Lục Y cũng hơi kỳ quái, nói: "Là nghỉ tắm gội, nhưng đứa bé giữ cửa ở phủ Yến Vương nói sáng sớm Vương gia đã đi ra ngoài, ăn mặc chỉnh tề, vương bào vương mũ, tựa như là tiến cung."

Tô Hoài Cẩn thở dài, không biết chuyện cụ thể thế nào nữa, nhưng Tiết Trường Du không ở trong phủ, nàng cũng không hỏi thăm được.

Đợi một hồi, gần giữa trưa, Tô Chính từ trong cung hạ triều trở về, Tô Hoài Cẩn ở cửa đón.

Tô Chính nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, trên mặt hơi ưu sầu, Tô Hoài Cẩn thấy lạ mới hỏi: "Cha, có chuyện gì phiền lòng sao?"

Tô Chính xua tay nói: "Không có, không phải chuyện của chúng ta, là sớm hôm nay, lúc lâm triều, Hoàng Thượng vô cùng tức giận!"

Tức giận?

Không đợi Tô Hoài Cẩn đặt câu hỏi, Tô Chính đã nhỏ giọng nói: "Sợ là Thái Tử gia phải rơi đài rồi!"

Tô Hoài Cẩn càng kinh ngạc: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Tô Chính nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng lệnh Thái Tử chủ trì án tham ô 5 năm trước, kết quả không nghĩ tới, cuối cùng tra tới tra lui, lúc lâm triều, Phương Thiên lấy ra một quyển sổ chỉ chứng Thái Tử ăn hối lộ trái pháp luật, hơn nữa nhân chứng vật chứng đều ở đó. Bây giờ, Thái Tử chủ trì vụ án bị lật tẩy chính là người hưởng lợi lớn nhất trong vụ án tham ô, Hoàng Thượng có thể không tức giận được sao?"

Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong thì lập tức hiểu rõ, thì ra động tác của Tiết Trường Du nhanh nhẹn như vậy, Phương Thiên đã xét ra quyển sổ rồi.

Đúng rồi, đương nhiên phải nhanh nhẹn rồi, bởi vì chuyện này là có lợi cho Tiết Trường Du. Tô Hoài Cẩn hiểu Tiết Trường Du, thoạt nhìn không có dã tâm gì, an phận thủ thường nhưng thực chất Tiết Trường Du là kẻ có dã tâm không hơn không kém, hắn đã sớm nhìn trộm ngôi vị Thái Tử.

Lần này có thể trọng thương Thái Tử, Tiết Trường Du cớ sao mà không làm?

Tô Chính cảm thán: "Haizz —— may mắn, nhà chúng ta không có dựa vào Thái Tử, bằng không lần này xúi quẩy, xem ra ánh mắt của cha không tồi, về sau vẫn là thân cận với Yến Vương nhiều hơn, đây mới phải."

Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ mới nói: "Vậy Thái Tử hiện tại như thế nào? Hoàng Thượng có phạt gì hay không?"

Tô Chính nói: "Hoàng Thượng đã lệnh cấm túc Thái Tử ở Đông Cung, không được ra ngoài, không chỉ như vậy, lại còn hạ ý chỉ, lệnh Đại Tông Chính Viện gọi đến hỏi ý! Lần này cho dù Thái Tử không ngã, ước chừng cũng bị trọng thương."

Đại tông chính viện!

Tô Hoài Cẩn vừa nghe đến bốn chữ Đại Tông Chính Viện thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, không vì cái gì khác, Đại Tông Chính Viện cơ quan tra xét hoàng tộc, thật ra mấy năm sau, Đại Tông Chính Viện sẽ chính thức thay tên là Tông Nhân Phủ, chuyên môn phụ trách hết thảy công việc hoàng gia.

Quan đứng đầu Đại Tông Chính Viện là Tông Nhân Lệnh, xưa nay là Thân Vương hoàng thất đảm nhiệm, ghi chép các loại thưởng phạt ưu khuyết điểm của hoàng thất, Hoàng Thượng lần này lệnh Đại Tông Chính Viện tự mình tra xét, xem ra quả nhiên là đặc biệt tức giận.

Tô Chính không biết rốt cuộc con gái suy nghĩ đến cái gì, còn đang nói: "Con gái à, con gần gũi với Tứ hoàng tử nhiều hơn, cha thấy Tứ hoàng tử còn có ý tứ với con. Nếu Thái Tử lúc này thật sự đổ, theo ý của cha thì Tứ hoàng tử tất nhiên sẽ được sắc phong Thái Tử, đến lúc đó nếu con có thể làm Thái Tử Phi thì nhà họ Tô chúng ta cũng có thể càng củng cố thêm một ít."

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì hơi bất đắc dĩ, bản thân cũng từ hôn, hơn nữa là chủ động từ hôn, không biết cha còn đang suy nghĩ cái gì, làm Thái Tử Phi? Này chẳng phải là lời nói vô căn cứ à?

Hơn nữa cho dù đời này của Tiết Trường Du thật sự chuyển biến một chút, nhưng đáy lòng Tô Hoài Cẩn cũng có "vết sẹo bỏng". Nếu vết sẹo này không lành thì Tô Hoài Cẩn tuyệt đối sẽ không buông bỏ khúc mắc với Tiết Trường Du, nhiều nhất là cùng có lợi thôi, sao có thể gả cho Tiết Trường Du nữa?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Tô Thần lại đây thông báo: "Lão gia, Yến Vương điện hạ tới bái phỏng!"

Tô Chính vừa nghe thì lập tức vui mừng: "Mau mau, mau mời!"

Ông nói xong, lại nói với Tô Hoài Cẩn: "Con gái, mau đi thay quần áo đẹp tí, lại trang điểm kỹ càng."

Tô Hoài Cẩn không muốn đi mới nói: "Cha, lại không phải tiến cung diện thánh, lại không phải Đông Chí hạ chí, trang điểm làm cái gì? Còn phải mang những đồ bỏ đó."

Tô Chính vội vàng nói: "Ôi, con nhóc này! Sao không nghe lời thế hả, con nhìn xem cây trâm trên đầu con, quá đơn giản, để Vương gia nhìn sao không biết xấu hổ hả?"

Tô Hoài Cẩn không muốn đi, ngay lúc giằng co, Tiết Trường Du đã bước vào, cười nói: "Tiểu vương lại cảm thấy, Tô cô nương trời sinh động lòng người, không trang điểm đều tươi đẹp hơn người, những thứ đồ bỏ ngoài thân, sao có thể làm bẩn Tô cô nương thoát trần?"

Tiết Trường Du nói rồi cười tủm tỉm đi vào.

Tô Chính vừa nhìn thấy thì nhanh chóng chào đón, cười nói: "Đúng rồi đúng rồi, lão thần tuổi lớn, đối với sự vật khó tránh khỏi có ý kiến bất đồng, vẫn là Vương gia nói phải."

Tiết Trường Du cũng không ưa Tô Chính, nếu không phải bởi vì Tô Chính chính là cha ruột của Tô Hoài Cẩn thì đời này việc đầu tiên Tiết Trường Du nhìn thấy Tô Chính là muốn đánh ông thật mạnh.

Tiết Trường Du ngoài cười nhưng trong không cười: "Tướng gia, tiểu vương có nói mấy câu, muốn đơn độc nói với Tô cô nương nói, chẳng biết có được không?"

"Tự nhiên tự nhiên! Vương gia mời, mời."

Tô Chính ước gì hai người kia thân mật nên vội vàng mang theo hạ nhân, tất cả đều lui xuống.

Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống, cũng mời Tiết Trường Du ngồi xuống.

Tiết Trường Du lại không ngại, cười nói: "Nói vậy nàng cũng nghe nói đến chuyện lâm triêu hôm nay."

Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Đúng vậy, đa tạ Vương gia."

Tiết Trường Du xua tay nói: "Không cần, Hoàng Thượng đã hạ lệnh giao vụ án của Kỳ Bái cho ta tới xử lý, ta sẽ yêu cầu Đại Lý Tự soạn công văn đưa đến Hình Bộ phúc thẩm. Sau khi thẩm tra là có thể thông báo thiên hạ trả lại trong sạch cho Kỳ Bái."

Tô Hoài Cẩn lập tức nở nụ cười: "Thật muốn đa tạ Vương gia."

Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn cười xinh đẹp với mình thì lập tức trong lòng muốn nở hoa, chỉ là......

Tiết Trường Du lại làm một chén giấm già, bởi vì nụ cười xinh đẹp này là cười vì Kỳ lão cửu. Trong lòng Tiết Trường Du có thể không chua sao?

Nhưng Tiết Trường Du phải giả làm một thiếu gia công tử dịu dàng không quan tâm, rõ ràng trong lòng ghen muốn chết nhưng trên mặt lại cười vô cùng ấm áp: "Này không tính là gì cả, chỉ cần Cẩn Nhi vui, làm cái gì...... Ta cũng vui vẻ sẵn lòng."

Tiết Trường Du còn chưa ngồi xuống bao lâu, không thể ăn ké cơm trưa thì Phùng Bắc vội vã tiến vào: "Vương gia, Đại Lý Tự cho người tới mời Vương gia."

Tiết Trường Du vừa nghe xong, Đại Lý Tự làm việc nhanh nhẹn nhưng lại không chọn đúng lúc, Tiết Trường Du vốn tính toán dùng cơm trưa rồi mới đi.

Hiện giờ như vậy, hắn cũng không còn cách nào dùng cơm trưa, dù sao Tô Hoài Cẩn rất quan tâm đến chuyện này, Tiết Trường Du cũng cảm thấy kéo dài quá lâu cũng không tốt.

Vì thế mới đứng lên, rất nhanh đã cáo từ.

Tâm trạng Tô Hoài Cẩn không tồi, sau khi dùng cơm trưa, ngẩn người ở nhà cũng nhàm chán nên muốn ra ngoài vừa đi, vừa lúc giải sầu.

Tính nết Lục Y cũng không chịu ngồi yên, tất nhiên là vô cùng tán đồng, vội vàng tìm Tô Thần Tô Ngọ chuẩn bị.

Dùng xong cơm trưa, vừa lúc ra ngoài đi dạo. Hôm nay ánh mặt trời vừa lúc, tuy là rét đậm, nhưng cũng không phải cực kỳ lạnh.

Tô Hoài Cẩn ra khỏi Phủ Thừa tướng, cũng không ngồi xe ngựa, cứa như vậy nhàn nhã dạo chơi trong sân vắng, nào biết đi chưa được mấy bước vậy mà gặp người quen.

Chính là Phương Thiên từ trong cung ra, nhưng Phương Thiên không mặc quan phục Xưởng Công mà đã thay một thân thường phục.

Nói không ngoa, dáng người Phương Thiên cao gầy, lại không hiện lên vẻ sáng sủa, bờ vai rất rộng, dáng người eo nhỏ tiêu chuẩn, tướng mạo trắng nõn lại xuất sắc, một đôi mắt hẹp dài luôn cười như không cười. Đi trên đường cái, thực sự có thể khiến các cô gái ghé mắt nhìn.

Nếu Phương Thiên là nội giám thì thật đúng là đáng tiếc.

Nhưng trong lòng Tô Hoài Cẩn hiểu, Phương Thiên cũng không phải là nội giám.

Phương Thiên mặc thường phục, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì cười, chắp tay nói: "Tô cô nương."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Xưởng công đại nhân hôm nay nhàn rỗi thế?"

Phương Thiên nói: "Đúng vậy, hôm nay vốn là ngày nghỉ tạm của nô tài, bởi vì lâm triều có một số việc nên mới đi vào cung một chuyến, hiện giờ đã rảnh rỗi."

Tô Hoài Cẩn biết chuyện hắn đang nói là chuyện xét nhà Phủ Thừa Thuận Thiên, dù sao lần này có thể bắt Phủ Thừa Thuận Thiên, Phương Thiên cũng không thiếu công lao.

Tất nhiên Tô Hoài Cẩn muốn cảm ơn hắn, không nghĩ tới đã đụng phải nên cười nói: "Nếu xưởng công đại nhân nhàn rỗi, không bằng Hoài Cẩn mời Xưởng Công đại nhân uống trà, như thế nào?"

Phương Thiên cười cười, nói: "Vậy...... Cung kính không bằng tuân mệnh."

Hai người đều rất sảng khoái, trực tiếp tìm một quán trà, đi vào yêu cầu một chỗ ngồi tao nhã bên cửa sổ, bình phong hai bên, lại ở lầu hai, thoạt nhìn cực kỳ thanh tịnh lịch sự tao nhã.

Hai người ngồi xuống, nhóm nha hoàn gã sai vặt đứng ở phía sau, Phương Thiên tự mình rót trà cho Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Nói vậy chuyện của Phủ Thừa Thuận Thiên, Tô cô nương đã nghe nói rồi ư."

Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Phải, đã nghe nói, còn phải đa tạ Xưởng công đại nhân."

Phương Thiên xua tay nói: "Không cần cảm tạ, này vốn là chuyện nô tài nên làm, chỉ là......"

Phương Thiên nói xong lại đột nhiên thở dài, Tô Hoài Cẩn thấy hắn không nói gì, cũng không tiện hỏi lại nhưng đáy lòng hơi tò mò.

Phương Thiên vì chuyện của Phủ Thừa Thuận Thiên mà sáng sớm đã tiến cung, lâm triều cũng bị giữ lại, nhưng ra khỏi cung còn chậm hơn Tô Chính và Tiết nhiều, nguyên nhân là bị người ngăn chặn.

Cái người chặn Phương Thiên tất nhiên là em gái ruột của Thái Tử, đích nữ của đương kim Hoàng Hậu công chúa Hàm Bình.

Thái Tử bị giam lỏng ở Đông Cung, Hoàng Thượng tức giận, lệnh Đại Tông Chính Viện tự mình tra xét. Hoàng Hậu sợ tới mức bị bệnh, muốn cầu tình cũng bị Hoàng Thượng cản ngoài cửa, tất nhiên công chúa Hàm Bình cũng nghe nói.

Nàng ấy không biết huynh trưởng xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nói là Phương Thiên ở trước mặt thánh thượng tố cáo, hơn nữa nghe rất là nghiêm trọng.

Lúc Phương Thiên muốn xuất cung đã bị công chúa Hàm Bình ngăn chặn, khăng khăng muốn hỏi về chuyện của Thái Tử.

Phương Thiên nghĩ đến đây lại thở dài, ngay sau đó nở nụ cười: " Để Tô cô nương chế giễu."

Tô Hoài Cẩn nhướng mày nói: "Xưởng công đại nhân, chính là có tâm sự sao?"

Phương Thiên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm mới nói: "Không sao."

Hai người tùy tiện trò chuyện, lại nói tới ngày Đông Chí vào mấy ngày sau. Từ trước đến này, ở Đại Tiết thì Đông Chí là ngày lễ lớn của nước, không chỉ như vậy, Đông Chí lần này chắc chắc long trọng hơn trước đây, nguyên nhân là......

Phương Thiên nói: "Sứ thần nước Hình đã khởi hành, mấy ngày nửa sẽ đến kinh thành."

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, bởi vì nàng nhớ lại một chút, trong trí nhớ thì sứ thần nước Hình hẳn là không phải lúc này tới bái phỏng, không biết có phải xảy ra cái gì lệch lạc hay không nữa.

Phương Thiên thấy vẻ mặt nàng nghi ngờ thì cười nói: "Thật ra lần này sứ thàn nước Hình tới bái phỏng cũng hơi liên quan đến nước Thương Dương."

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: "Nước Thương Dương ư?"

Phương Thiên gật đầu, thấp giọng nói: "Không biết Tô cô nương có nghe nói, Hoàng Thượng cố ý khai chiến với nước Thương Dương......"

Đúng rồi, đời trước Tô Hoài Cẩn một lòng giúp chồng, tất nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện của nước Thương Dương, hiện giờ trải qua sự can thiệp của Tô Hoài Cẩn, phỏng chừng trện chiến giữa nước Tiết và nước Thương Dương sợ là tới sớm.

Phương Thiên tiếp tục nói: "Nước Hình là muốn chia một miếng bánh, lần này sứ thần vào kinh sợ là muốn đưa ra phái binh, thảo phạt nước Thương Dương."

Tô Hoài Cẩn vừa nghe thì lập tức đã hiểu, nước Thương Dương chọc giận Hoàng Thượng, thái độ tấn công nước Thương Dương lần này của hoàng đế là rõ ràng. Mặc dù quan hệ giữa nước Hình và đại Tiết không phải rất tốt, nhưng cũng muốn tấn công cường quốc kinh tế này ở phía tây nam.

Chỉ cần có thể tiêu diệt được nước Thương Dương, như vậy những kỹ thuật luyện kim và các loại quặng mỏ của nước Thương Dương có thể được thu vào trong túi.

Nói cách khác, nếu ai thôn tính được nước Thương Dương thì người đó sẽ là cường quốc vũ khí số một.

Nước Hình sao có thể buông tha cơ hội rất tốt này chứ?

Tiết Trường Du đi một chuyến đến Đại Lý Tự, Đại Lý Tự làm việc rất nhanh nhẹn, công văn sửa lại án xử sai cho Kỳ rất nhanh đã xong. Tuy rằng mọi người đều không biết chuyến này có thể hoàn toàn vặn ngã Thái Tử hay không, dù sao căn cơ của Thái Tử cũng vững chắc, phía sau đông đảo đảng phái, Tiết Trường Du cũng không mong đợi có thể một phát diệt trừ vây cánh của Thái Tử.

Nhưng chuyện sửa lại án xử sai, là tất nhiên, bởi vậy Đại Lý Tự không hề băn khoăn đã nhanh chóng ra công văn.

Phải biết rằng Đại Lý Tự xét duyệt bản án, còn phải trình lên Hình Bộ thẩm tra lại một lần nữa, thẩm tra không sai mới có thể thông báo thiên hạ, đặc biệt là chuyện lật lại bản án như thế, trình tự càng nhiều hơn.

Tiết Trường Du nhìn công văn, sau khi cho phép thì Đại Lý Tự Khanh chuẩn bị tự mình đi một chuyến đưa công văn đến Hình Bộ.

Tiết Trường Du xong chuyện, đi từ Đại Lý Tự ra, chuẩn bị về phủ Yến Vương. Kết quả không nghĩ tới lúc đi ngang qua quán trà, ngẩng đầu lên nhìn vậy mà thấy được Tô Hoài Cẩn!

Không chỉ là Tô Hoài Cẩn, còn có một cái "miệng lưỡi trơn tru" Phương Thiên!

Hai người ngồi ở vị trí sát cửa sổ lầu hai của quán trà, trò chuyện với nhau thật vui, cũng không biết nói gì đó mà Tô Hoài Cẩn nở nụ cười. Lúc Phương Thiên châm trà cho Tô Hoài Cẩn, tựa hồ còn không cẩn thận đụng phải tay Tô Hoài Cẩn.

Trong lòng Tiết Trường Du kêu gào ghen tị, lập tức xoay người xuống ngựa, ném cương ngựa cho Phùng Bắc, sau đó bước nhanh, trực tiếp "bịch bịch bịch", hận không thể bốn bước Thái cực quyền đi nhanh lên lầu.

"Ôi, là Yến......"

Tiểu nhị sao có thể không quen biết Tiết Trường Du, vừa muốn ân cần chào đón thì Tiết Trường Du đã đi nhanh lướt qua, trực tiếp tới chỗ ngồi tao nhã bên cạnh, cười nói: "Cẩn Nhi, nàng cũng tới uống trà à, thật trùng hợp."

Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu lên, mí mắt không khỏi nhanh loạn, Yến Vương điện hạ sao lại tới nới đây uống trà? Ngày mùa đông, vậy mà ra chút mồ hôi, trên trán che một tầng mồ hôi mỏng, ngực còn hơi phập phồng, thoạt nhìn như là chạy sô!

Tô Hoài Cẩn cười gượng một tiếng, Tiết Trường Du trợn tròn mắt nói dối, ngượng ngùng nói: "Lúc này quán trà đã chật kín, nếu không ngại, tiểu vương có thể ngồi cùng hai vị không?"

Phương Thiên cười cười, vô cùng có tầm nhìn xa, đứng lên nói: "Nô tài vừa lúc nhớ tới còn có một chuyện quan trọng chưa làm, Vương gia mời ngồi, nô tài xin cáo từ."

Tiết Trường Du nhất thời thưởng cho Phương Thiên một ánh mắt tán thưởng, Phương Thiên chắp tay hành lễ xong, lúc này mới chậm rãi đi xuống lầu.

Tô Hoài Cẩn thấy Phương Thiên rời đi, lại nhìn Tiết Trường Du mang vẻ mặt ân cần, nhịn không được xoa trán mình.

Tiết Trường Du đã ngồi xuống, tiểu nhị thay mới chung trà, Tiết Trường Du cười nói: "Không biết Cẩn Nhi đang nói chuyện gì với Phương Thiên thế?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Đang nói về ngày Đông Chí."

Tiết Trường Du nghe xong......

Đông Chí!

Hắn đột nhiên nhớ tới tối ngày hôm đó, mình đã tập thoại rất nhiều lần với gường, muốn mời Tô Hoài Cẩn đi săn thú vào Đông Chí.

Thật ra Đông Chí mỗi năm, đều có hoạt động săn bắn ở Hoàng Gia, rất nhiều hoàng thân quốc thích, bất luận là con trai hay con gái đều sẽ tham gia. Nhưng cho tới nay, Tô Hoài Cẩn chưa bao giờ tham gia qua. Dù sao đời trước Tô Chính vẫn luôn dạy dỗ Tô Hoài Cẩn phải dịu dàng nhàn thục, cảm thấy con gái không nên tham gia hoạt động như vậy.

Tiết Trường Du muốn mời Tô Hoài Cẩn đi săn bắn, nhưng luyện tập rất nhiều lần mà không biết nói như thế nào mới ổn.

Tô Hoài Cẩn thấy hắn bắt đầu nói lắp thì lập tức cũng nghĩ tới, buối tối trước ngày phu nhân Phủ Doãn mời mình, Tô Hoài Cẩn muốn thanh thản nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, nào biết tai thính của hệ thống vẫn luôn có hiệu lực, Tô Hoài Cẩn nghe xong "góc tường" cả đêm, nghe Tiết Trường Du dùng 108 loại phương pháp hẹn mình đi săn thú......

Tiết Trường Du ho khan một tiếng, sờ cái mũi của mình, lại ho khan một tiếng, nhấm nhâp một miệng trà rồi lại ho khan một tiếng, xoa chiếc nhẫn ban chỉ hồng ngọc của mình, thoạt nhìn như cào xé tim gan, cân nhắc nên như thế nào mời Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn nhìn đến da đầu thẳng tê dại mới nói: "Vương gia, sắc trời không còn sớm, Hoài Cẩn nên trở về phủ rồi, thật sự là xin lỗi không tiếp được."

Tiết Trường Du vội vàng đứng lên, trực tiếp thanh toán, cười nói: "Cùng nhau đi thôi, chúng ta tiện đường, ta đưa nàng về."

Tiết Trường Du thật sự ân cần, Tô Hoài Cẩn lại không có cách nào trực tiếp cự tuyệt, lập tức hai người cùng nhau ra khỏi quán trà. Phùng Bắc còn đang dắt ngựa chờ, Tiết Trường Du vội vàng nháy mắt ra hiệu với hắn, Phùng Bắc rất thức thời xoay người lên ngựa, đi trước.

Tiết Trường Du đi theo Tô Hoài Cẩn, nhóm nha hoàn gã sai vặt đi theo đằng xa, Tô Hoài Cẩn luôn cảm thấy cảm giác hơi quái quái, quay đầu nhìn lại, Lục Y còn đang lén lút "cười gian", dáng vẻ không có ý tốt.

Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, nghĩ thầm trở về phải dạy dỗ Lục Y. Nghĩ như thế, nàng mới xoay người lại đã nhìn thấy ven đường có mấy cái người đàn ông quần áo tả tơi ngồi xổm trên mặt đất, nhưng cũng không phải ăn xin, những người đó lớn tiếng kêu to,

Ven đường chi một cái bàn nhỏ, những người này vây ở một chỗ, đang đánh cuộc xúc xắc.

Tô Hoài Cẩn cũng chẳng có hứng thú gì với mấy thứ đó, chỉ là liếc mắt một cái, vốn định thu hồi ánh mắt, kết quả đúng lúc này.

"Đinh ——"

【 hệ thống: Mắt sáng cấp một, có hiệu lực 】

Tô Hoài Cẩn không biết như thế nào, vậy mà hực sự nhìn thấy con xúc xắc dưới cái bát bị vỡ, một cái ba nút, hai cái 5 nút!

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, vội vàng xoa hai mắt của mình, sau đó lại nhìn thoáng qua, quả nhiên không phải bản thân hoa mắt.

Nàng thật sự có thể nhìn thấy viên xúc xắc dưới cái bát bị vỡ, rất rõ ràng.

"Mở! Mở! Mở!"

"A ——!! Xì! Vận may quá con mẹ nó kém!"

"Thắng! Ta lại thắng!"

Mấy người kia hưng phấn kêu to, nắp vỡ đột nhiên bị xốc lên, trong nháy mắt, Tô Hoài Cẩn nhìn rõ ràng, thật là một cái ba nút, hai cái 5 nút!

Tô Hoài Cẩn giật mình, Tiết Trường Du còn tưởng rằng nàng nheo mắt lại vì thứ gì bay vào mắt, vội vàng nói: "Cẩn Nhi, sao thế?"

Lúc này Tô Hoài Cẩn mới đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt hơi tỏa sáng, nghĩ thầm chẳng lẽ mắt sáng không phải xem được rất xa, vậy mà dùng cho cài này hả?

Nàng hơi nghi ngờ, đáy lòng còn chưa xác định, lập tức thấy được một cửa hàng ngọc bích bên cạnh, vội vàng nâng bước đi vào.

Tiết Trường Du hơi kỳ quái, thấy Tô Hoài Cẩn vào cửa hàng ngọc bích bên cạnh, còn tưởng rằng nàng muốn chọn lựa vật trang sức trên tóc, cũng đi theo vào, còn cười nói: "Cẩn Nhi thích cái gì, ta mua cho nàbg."

Hắn nói, trực tiếp ở đứng ở quầy của cửa hàng, thấy được một cây trâm ngọc, hoa đơn giản lại lộ ra ung dung cao quý điển nhã. Dù sao Tiết Trường Du cũng làm vợ chồng nhiều năm với Tô Hoài Cẩn nên biết Tô Hoài Cẩn thích cái gì đa dạng, lập tức cầm lên cười nói: "Này rất xứng với Cẩn Nhi."

Nhưng vốn dĩ Tô Hoài Cẩn không chú ý đến chuyện Tiết Trường Du lấy lòng, ánh mắt nàng vẫn nhìn vào vài tảng đá trên quầy.

Loại cửa hàng ngọc bích này, ít nhiều cũng sẽ có những đổ thạch, mấy khối ngọc thạch hình dáng bình thường đặt tại nơi đó, ngọc bội bị phong hóa một lớp, cho nên nhìn không rõ chút nào độ mịn bên trong, hoàn toàn không có chạm khắc. Nếu ai đó muốn thử vận may có thể đến mua trực tiếp và được chủ tiệm cắt ngay tại chỗ.

Loại chuyện này, hơn phân nửa chỉ lỗ chứ không kiếm lời, dù sao giá đổ thạch cũng không thấp, nhưng ngọc đẹp lại hiếm, người bình thường không thể phân biệt được ngọc này tốt hay xấu, muốn dựa vào đổ thạch làm giàu hiển nhiên càng khó hơn việc đổ xúc xắc.

Ánh mắt Tô Hoài Cẩn quét qua ngọc thạch có bao bọc bên ngoài, xoay hai vòng, ngay sau đó chỉ vào cái đầu tiên rồi nói: "Chưởng quầy, giúp ta mở cái này."

Tiết Trường Du hơi kinh ngạc, không nghĩ rằng Cẩn Nhi vậy mà thích cái loại này? Thế nhưng hắn hoàn toàn không biết.

Thật ra không phải Tô Hoài Cẩn thích thứ này, mà hệ thống của nàng lại có hiệu lực, mắt sáng cấp một rõ ràng thấy được ngoài lớp phong hóa là một khối bảo ngọc tuyệt đẹp.

Tô Hoài Cẩn kêu Tô Thần đưa bạc, chưởng quầy rất nhanh đã kêu thợ thủ công tới, trực tiếp cắt khối ngọc kia tại chỗ.

Xác ngoài đều được mở ra, thợ thủ công và chưởng quầy đang kêu ra một tiếng "ôi ——!!!", hít hà một hơi, đặc biệt là chưởng quầy đang ôm ngực,phảng phất muốn học ttheo phương Tây, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ra trước.

Tiết Trường Du cũng mở to hai mắt, ngay sau đó nở nụ cười: "Xem ra Cẩn Nhi hôm nay chỉ kiếm tiền thôi."

Đúng rồi, quả nhiên là một khối bảo ngọc tuyệt đẹp, không nói đến mạch ngọc của Tô Hoài Cẩn, nhưng khối bảo ngọc này, cũng đủ lấy thể diện ba gian lớn nhỏ của cửa hàng ngọc bích này.

Chưởng quầy ôm ngực chỉ là do đau lòng, một khối bảo ngọc tốt như vậy vẫn luôn đặt ở cửa hàng, vậy mà trở thành một cục đá vụn, có mắt không tròng bán rẻ!

Tâm trạng của Tô Hoài Cẩn rất tốt, bảo Tô Thần Tô Ngọ lấy ngọc thạch cho xong, đem về đi mời người cẩn thận tạo hình, dưới ánh mắt đau lòng của chưởng quầy thong thả ung dung đi ra khỏi cửa hàng ngọc bích.

Tô Hoài Cẩn cảm thấy chuyện thêm mắt sáng có hiệu quả không tồi, lại còn vô cùng thú vị. Nàng trở về Tô phủ, chạy nhanh về phòng đóng cửa lại, tự do thêm điểm của việc hệ trọng thứ còn chưa phân bố. Đối với công dụng của mắt sáng, tất nhiên Tô Hoài Cẩn phải cho mắt sáng nhiều hơn một ít điểm số.

Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ, đừng thêm quá nhiều, nếu không lại phải thất bại, vì thế trước thêm hai điểm cho mắt sáng hơn.

【 hệ thống: Mắt sáng cấp ba, đạt thành 】

Tô Hoài Cẩn vừa thấy thành công, vừa định tiếp tục gõ điểm số lên trên, không nghĩ đến lúc này thình lình nghe "Đinh ——" một tiếng, mắt sáng thêm vào vậy mà lại có hiệu lực.

【 hệ thống: Mắt sáng cấp ba, có hiệu lực 】

【 hệ thống: Tai thính cấp hai, có hiệu lực 】

Tô Hoài Cẩn chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, lúc này vậy mà không phải có thể nhìn thấu chén bể ngọc thạch linh tinh mà là rõ ràng ngồi trong phòng ở Phủ Thừa tướng thế nhưng thấy được nơi khác.

Trước mắt bài trí hơi quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải Phủ Thừa tướng, đặc biệt là lá bạch quả bay, Tô Hoài Cẩn vô cùng quen mắt.

Đây là......

Phủ Yến Vương!

Hơn nữa là phòng ngủ của Tiết Trường Du!

Tô Hoài Cẩn vừa mới phản ứng lại, đột nhiên nhìn thấy phía sau bình phong có bóng dáng lắc lư một chút, cùng với tiếng nước chảy "tí tách!".

Ngay sau đó một chàng trai với thân hình cao lớn từ sau bình phong ra tới, giọt nước lăn dài trên bờ vai vạm vỡ, mái tóc đen buông thẳng xuống, hơi che đi góc cạnh sắc bén lãnh khốc ngày thường, vậy mà có hai phần dịu dàng, càng tuấn tú vô cùng làm người ta kinh ngạc.

Tiết Trường Du!

Tiết Trường Du hẳn là vừa mới tắm ra, bởi vì trong phòng cũng không có người, cho nên bước ra trực tiếp từ thau tắm, động tác không nhanh không chậm, duỗi tay túm lấy khăn treo ở trên bình phong. Hắn vươn tay ra, cơ bắp trên cánh tay đột nhiên thả lỏng theo động tác, lộ ra vẻ hoang dại khó tả......

Sau khi Tiết Trường Du cầm khăn vải, vậy mà còn đi tới "phương hướng" Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn sợ tới mức kinh hãi, vội vàng nhắm hai mắt lại, dùng sức lắc đầu.

Lại mở mắt ra, hệ thống mắt sáng và tai thính thêm vào đã mất đi hiệu lực, thình lình lại là phòng ở Phủ Thừa tướng......

Tô Hoài Cẩn "vẫn chưa hết sợ hãi", đè xuống kinh hoàng trong ngực mình, nghĩ thầm, xem ra điểm số mắt sáng không cần thêm nữa, đã thêm quá nhiều rồi......

Chương 37
Bình Luận (0)
Comment