Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiết Trường Du muốn đưa Tô Hoài Cẩn về nhà, Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ nên nhanh chóng rút thuộc tính tâm hồn về, để tránh cho bản thân bị “chết chìm”.

Tô Hoài Cẩn ngồi trở lại trong xe ngựa, buông rèm xe xuống, Tiết Trường Du thì hộ giá hộ tống ở một bên, rất nhanh đã hộ tống Tô Hoài Cẩn tới cửa phủ Thừa tướng.

Tiết Trường Du tự mình vén màn xe lên, cười tủm tỉm nhìn Tô Hoài Cẩn: “Được rồi, có thể xuống xe, cẩn thận một chút.”

Tô Hoài Cẩn chậm rãi bước xuống xe, Tiết Trường Du còn vươn tay ra đỡ nàng, tựa như là một gã sai vặt, động tác thật cẩn thận nhưng trên mặt lại mang theo sự cưng chiều không tan vào đâu được.

Theo lý mà nói……

Tâm hồn sẽ không nói dối, cho dù một người có giảo hoạt đi chăng nữa thì tâm hồn cũng sẽ không nói dối, tâm hồn đọc ra được tâm tư, mười phần mười hẳn là sự thật.

Dù sao cho dù Tiết Trường Du thông minh đi chăng nữa cũng không có khả năng biết Tô Hoài Cẩn có được một hệ thống vòng hồng ngọc, mỗi lần đều vội vàng tìm đường chết, cho nên không có khả năng cố ý che giấu tiếng lòng của bản thân.

Cho nên theo lý mà nói, Tô Hoài Cẩn đọc được tiếng lòng đều là sự thật, như vậy cái loại mến mộ và cưng chiều này của Tiết Trường Du cũng nên là sự thật……

Điều này khiến Tô Hoài Cẩn vô cùng khó hiểu, dựa theo tính tình cao cao tại thượng lại hay nổi giận của Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, bản thân đưa Hoàng Thượng ra, cứng rắn lui hôn với hắn, Tứ hoàng tử nên nổi trận lôi đình mới phải, sao không thấy nổi điên lên mà lại còn càng ngày càng mến mộ mình ấy nhỉ?

Đây là cái đạo lý gì thế?

Tô Hoài Cẩn đau đầu, nói với Tiết Trường Du: “Vương gia, đưa đến nơi này là được rồi, làm phiền Vương gia, mời Vương gia trở về ạ.”

Tiết Trường Du nghe thấy, đây là hạ lệnh đuổi khách, bản thân còn chưa tiến vào phủ Thừa tướng cũng đã bị mời về rồi.

Hôm nay Tiết Trường Du được nghỉ hưu mộc, còn muốn tiến vào phủ Thừa tướng lân la làm quen với Tô Hoài Cẩn, nào biết……

Tiết Trường Du nghệch mặt cười gượng một tiếng: “Vậy…… Tiểu vương hơi khát nước, chẳng biết có được không…… Có thể vào trong nghỉ ngơi, uống một chén trà nhạt được không?”

Tô Hoài Cẩn: “……” Còn muốn đòi một chén trà nữa hả, thật không hiểu Yến Vương điện hạ da mặt làm bằng cái gì mà sao còn dày hơn góc tường thành thế này?

Thật ra Tiết Trường Du không phải muốn uống trà mà là không muốn đi thôi.

Tô Hoài Cẩn cũng mơ hồ hiểu chuyện này, càng là như vậy thì càng không muốn để Tiết Trường Du tiến vào, không muốn ở chung nhiều với Tiết Trường Du.

Dù sao đời trước hiểu lầm quá sâu, Tô Hoài Cẩn hận Tiết Trường Du tới cực điểm, nhưng mặc khác, đời trước cả đời của nàng cũng đều hiến cho Tiết Trường Du toàn bộ, không có một chút tư lợi ý nghĩ mờ ám. Thật không ngoa mà nói rằng Tô Hoài Cẩn đời trước thật sự mến mộ Tiết Trường Du, mến mộ đến mức không còn gì hơn.

Tô Hoài Cẩn đã hiểu rõ xu thế phát triển trong tương lai, tất nhiên không có khả năng “tự tìm đường chết”, nàng không thể giẫm lên vết xe đổ mến mộ Tiết Trường Du nữa.

Bởi vậy Tô Hoài Cẩn luôn là dáng vẻ không nóng không lạnh, muốn cách Tiết Trường Du ngàn dặm ngoài xa.

Tô Hoài Cẩn nhất thời không nói lời nào, Tiết Trường Du hơi sốt ruột, nói: “Cẩn Nhi……”

Hắn nói được đến đây, Tô Hoài Cẩn đã hít sâu một hơi, cảm giác bản thân không thể bởi vì nhìn trộm tâm hồn mà cảm xúc dao động nên thản nhiên nói: “Vương gia mời về cho, cha không ở trong phủ, sợ là không thể ở lâu với Vương gia, người ta bàn tán không đâu.”

Tiết Trường Du nghe đến đó đành phải thôi, đành chắp tay nói: “Vậy…… Vậy Cẩn Nhi nghỉ ngơi cho khỏe, tuyệt đối đừng để mệt mỏi, nàng bệnh nặng mới khỏi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Tiết Trường Du nói xong, lưu luyến mỗi bước đi nhưng không đi, Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: “Vương gia, nhanh về ạ.”

Tiết Trường Du gật đầu, nói: “Nàng đi vào trước, ta nhìn nàng đi vào, lúc này mới yên tâm rời đi.”

Tô Hoài Cẩn thực sự bất đắc dĩ, đã tới cổng lớn còn có cái gì mà không yên tâm hả? Bản thân lại không phải búp bê sứ, cho dù tìm đường chết cũng không chết được, còn có thể thế nào đây?

Tô Hoài Cẩn đành phải xoay người đi vào phủ Thừa tướng trước, nào biết lúc này, ông cha già Tô Chính đã trở lại, như vậy vừa khéo!

Tô Chính là đảng phái thân cận Yến Vương, nhìn thấy Yến Vương ở cửa thì lập tức hạ cỗ kiệu, bước đến chào hỏi và mỉm cười: “Vương gia! Vương gia! Ngài đại giá quang lâm, sao không đi vào ngồi ạ?”

Ông nói xong thì nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, lập tức trừng mắt nói: “Con gái ơi! Sao không hiểu quy củ như thế, Vương gia đều tới cửa rồi, nào có đạo lý lệnh khách quý trở về?”

Tô Hoài Cẩn thở dài một hơi thật sâu, nàng thật là bất đắc dĩ đến cực điểm, mình làm như vậy, hoàn toàn là vì cứu cha sau này, mà cha căn bản không biết. Bất luận là đời này hay là đời trước, tất cả đều rất thân cận với Tiết Trường Du, xem Tiết Trường Du như một báu vật trong lòng.

Tiết Trường Du cười nói: “Thừa tướng đừng trách tội Tô cô nương, mới vừa rồi tướng gia không ở đây, nếu tiểu vương đi vào thì có nhiều mạo phạm, khiến cho người ta bàn tán.”

Tô Chính vừa nghe thấy thì vội vàng nói: “Sẽ không sẽ không, tới tới, mời vào, Vương gia mời.”

Tiết Trường Du cười cười nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ tướng gia.”

“Nói lời gì thế này, nói gì thế này? Mời vào, mời!”

Tiết Trường Du từ bên ngoài đi vào, Tô Chính liên tục nháy mắt ra hiệu với Tô Hoài Cẩn nhưng Tô Hoài Cẩn làm bộ không nhìn thấy.

Tô Chính nói: “Con gái à, cha đi trước thay quần áo, con dẫn Vương gia đi dạo một vòng nhé.”

Ông ta nói xong thì lập tức đi về phía trước mà không cho Tô Hoài Cẩn cơ hội đáp ứng.

Tô Hoài Cẩn càng bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du lẫn vào trong phủ, lập tức vui như điên rồi, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tô Hoài Cẩn: “Cẩn Nhi, chúng ta đi sảnh ngoài ngồi nhé?”

Tô Hoài Cẩn hơi mỉm cười, vô cùng cung kính nói: “Vương gia, Hoài Cẩn hơi mệt nhọc, muốn trở về phòng nghỉ tạm, Vương gia xin cứ tự nhiên.”

Tiết Trường Du lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không trách tội Tô Hoài Cẩn mà là quan tâm: “Có phải mệt nhọc vì đi xe ngựa, mệt người hay không? Mau mau, Lục Y, đỡ tiểu thư đi nghỉ ngơi, không cần phải để ý đến ta, ta không quấy rầy.”

Tô Hoài Cẩn cười, còn tưởng rằng Tiết Trường Du phải rời khỏi, vừa muốn lệnh Tô Thần Tô Ngọ đi tiễn khách thì đã nghe Tiết Trường Du nói: “Vậy ta mượn nhà bếp một chút.”

“Nhà bếp?!”

Tô Hoài Cẩn cảm thấy tướng mạo và giọng nói của bản thân bây giờ hẳn là đều rất kinh ngạc, bởi vì nàng thật sự không nghe lầm, là nhà bếp.

Tô Thần Tô Ngọ, thậm chí Lục Y đều cười vô cùng thản nhiên, vẻ mặt thấy nhiều không trách, Lục Y cười nói: “Đúng ạ! Nhà bếp, Vương gia nhất định lại muốn làm món điểm tâm nhỏ nào đó cho tiểu thư rồi ấy nhỉ?”

Tiết Trường Du thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Lục Y cười nói: “Lục Y đỡ tiểu thư đi nghỉ ngơi, Tô Thần Tô Ngọ dẫn Vương gia đến nhà bếp đi!”

Tô Thần Tô Ngọ cũng ngựa quen đường cũ, rất tự nhiên dẫn Tiết Trường Du đi vào trong, để lại Tô Hoài Cẩn với vẻ mặt kinh ngạc.

Lục Y cười tủm tỉm: “Tiểu thư, làm cái gì kinh ngạc như vậy? Lại không phải lần đầu tiên, lần trước Vương gia không phải cũng ở lại làm canh gà ác cho người sao? Người yên tâm đi, Vương gia và những người sau bếp, nhóm đầu bếp có quan hệ vô cùng tốt, mọi người đều không ngừng khen Vương gia đẹp trai, hơn nữa còn không hề kiểu cách nhà quan nữa đó!”

Mí mắt Tô Hoài Cẩn nhảy hai lần, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi. Tiết Trường Du vì bản thân nhảy vực, nấu cơm, thậm chí ở thời điểm bản thân bị thương còn đỏ mắt, tâm hồn cũng đọc ra được tràn đầy cưng chiều và mến mộ.

Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đó thì càng đau đầu không thôi, vội vàng nói: “Lục Y, mau đỡ ta trở về phòng, ta hơi đau đầu.”

Lục Y hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Tô Hoài Cẩn vào nhà, để Tô Hoài Cẩn nghỉ ngơi.

Sau khi Tô Hoài Cẩn trở về thì nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nàng không phải giả đau đầu mà thật sự đau đầu không thôi. Đó không phải là cơn đau nhức nhối, mà là cơn đau nghi ngờ và bực bội.

Nói thật ra, nàng “sợ hãi” Tiết Trường Du mến mộ và cưng chiều như vậy, cũng như Tiết Trường Du không tiếc xuống nhà bếp trả giá vô điều kiện.

Bởi vì Tiết Trường Du như vậy……

Lại cực kỳ giống bản thân đời trước.

Cực kỳ giống……

Trong lòng Tô Hoài Cẩn đột nhiên dấy lên ngàn con sóng không thể nào nguôi ngoai, không còn coi là gợn sóng mà là sóng to gió lớn ập đến, vỗ vào trái tim mình, luôn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì rất có thể khơi dậy tình yêu đời trước của mình với Tiết Trường Du.

Nhưng nàng lại không thể, dù sao nhà họ Tô và Tiết Trường Du có lẽ còn có huyết hải thâm thù……

Thật ra Tô Hoài Cẩn không biết sau khi chuyện Tô Chính phản loạn được chứng thực, Tiết Trường Du cũng không động đến người nhà họ Tô. Tô Chính vào ngục nhưng không liên lụy đến bất luận những người khác, thậm chí Tô Hoài Chẩn vẫn là đại nguyên soái thiên binh vạn mã, vẫn cứ ở tiền tuyến chống lại nước Hình.

Tiết Trường Du thật sự muốn xử tử tên tặc phản quốc Tô Chính nhưng đáng tiếc là Tô Chính vô cùng giảo hoạt, vô ngục không bao lâu đã mua được cai ngục, lẻn ra ngoài, suốt đêm chạy ra khỏi nước Tiết đến nước Hình.

Tiết Trường Du sai người tróc nã Tô Chính nhưng vẫn luôn không có kết quả, cũng không giải quyết được gì. Tiết Trường Du cũng có chút tâm tư, hắn nhất thời giận chó đánh mèo, bức tử Cẩn Nhi mà bản thân yêu quý. Đáy lòng của Tiết Trường Du đều là hối hận, không biết là cố ý hay là vô tình, cuối cùng cũng không làm gì được Tô Chính, cho đến khi đất nước bị diệt vong……

Tô Hoài Cẩn cũng không biết điều này, đáy lòng nàng đều là mâu thuẫn và hoài nghi, thật sự không thể hiểu được. Đời này Tiết Trường Du đến cùng là uống bậy thuốc gì rồi, vì sao không tuân theo lẽ thường.

Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, nhưng vẫn luôn nghĩ đến chuyện Tiết Trường Du, trong lòng lại hết con sóng này đến con khác. Cuối cùng thật sự nàng không nhịn được, đôi mắt xoay chuyển, chuẩn bị mở thuộc tính tai thính và mắt sáng ra, nhìn xem Tiết Trường Du đang làm gì, có thể chỉ là vì mượn sức nhà họ Tô mà làm ra vẻ bề ngoài hay không.

“Đinh ——”

 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 

 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 

Cảnh trước mắt Tô Hoài Cẩn nhoáng lên, đã không phải cảnh nhà cửa, bốn phía có thật nhiều người, đều ăn mặc quần áo đầu bếp, tới tới lui lui, vô cùng vội vàng bởi vì rất nhanh đã gần đến giữa trưa  nên nhóm đầu bếp lúc này đã túi bụi.

Một người đàn ông mặc bạch sam, dáng người cao lớn rắn rỏi, quả thực chính là hạc trong bầy gà. Hắn xuyên qua nhóm đầu bếp, không ngừng bận rộn, tựa như đang ở trước mắt, cũng không biết hắn muốn làm cái gì, còn cười nói với nhóm đầu bếp bên cạnh, vô cùng thân thiện tựa như Lục Y nói, một chút kiểu cách nhà quan cũng không có.

Đúng là Tiết Trường Du!

Tiết Trường Du cười nói: “Đúng vậy, thêm một chút gia vị này vào, tiểu thư nhà mấy người rất thích ăn cái này.”

Đầu bếp nói: “Cảm ơn Vương gia nhiều, bọn tiểu nhân làm đầu bếp cũng không biết tiểu thư thích ăn cái này, nếu không phải Vương gia nói, chỉ e cả đời tiểu nhân cũng không biết.”

Tiết Trường Du lại chỉ vào con cá bên cạnh: “Làm chua ngọt đi, chiên nhiều dầu thành da giòn, không cần hấp.”

Tiết Trường Du vừa đối diện, vừa giao lưu tâm đắc với nhóm đầu bếp. Hiện giờ tuy rằng trời đã rét đậm nhưng nhà bếp có vẻ rất nóng. Dù sao cũng nhiều lửa như vậy nên trên trán Tiết Trường Du lập tức đổ mồ hôi xuống, nhưng hắn cũng không so đo điều này, chỉ nới olo3ng cổ áo mình rồi sau đó lại tiếp tục làm việc.

Đầu bếp nói: “Vương gia, ngài đang làm gì vậy? Chúng tiểu nhân giúp ngài!”

Tiết Trường Du còn cười nói: “Không sao, các người cứ bận đi, một lát ta làm một ít bánh bao.”

Cái này không cần phải nói, tất nhiên là cho Bánh Bao Thịt ăn rồi. Muốn lấy lòng Tô Hoài Cẩn, bước đầu tiên chính là lấy lòng Bánh Bao Thịt trông cửa nhà Tô Hoài Cẩn!

Tiết Trường Du lại nói: “Lại làm thêm bánh bông lan nhân hạt thông đi.”

Mọi người cười nói vô cùng bận rộn

Mọi người cười nói, vô cùng bận rộn.

Tô Hoài Cẩn càng nhìn càng thấy kỳ quái, Yến Vương điện hạ lại thân thiện như vậy hả? Thật là tự mình làm đồ ăn.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn không biết là mùi vị gì nữa, bởi vì nàng đều đã trải qua. Bây giờ Tiết Trường Du trải qua hết thảy, trả giá hết thảy, đều là những gì mà Tô Hoài Cẩn chính xác trải qua đời trước……

Trong lòng Tô Hoài Cẩn rất loạn, sau khi rút về tai thính và mắt sáng thì muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lúc này Lục Y lại chạy tới quấy rối.

Lục Y ríu ra ríu rít như chim, cười nói: “Tiểu thư! Tiểu thư! Người có biết ai tới không? Mau đến sảnh ngoài nhìn xem ạ! Bảo đảm tiểu thư nhất định sẽ vui!”

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ hỏi: “Ai?”

Ngay lúc này, Tô Thần Tô Ngọ cũng chạy băng băng đến sau bếp, hô to liên tục: “Vương gia! Vương gia! Việc lớn không tốt!”

Tiết Trường Du đang làm bánh bông lan, thơm ngọt ngon miệng, lại còn có dưỡng khí dưỡng nhan, vừa lúc thích hợp cho Tô Hoài Cẩn ăn.

Vẻ mặt Tô Thần Tô Ngọ như trời sập đất lún, Tiết Trường Du cũng chưa buông việc trong tay, nói: “Như thế nào?”

Tô Thần vội vàng nói: “Vương gia, việc lớn không tốt! Có người tới bái phỏng tiểu thư!”

Tô Ngọ nói: “Đúng vậy! Vương gia!”

Tiết Trường Du nói: “Ai tới bái phỏng tiểu thư nhà các ngươi? Vì sao không tốt?”

Tô Thần nói: “Là kình địch của Vương gia ngài!”

Tiết Trường Du nhíu mày nói: “Kình địch?”

Tô Ngọ gật đầu nói: “Đúng ạ đúng ạ!”

Hai người ngay sau đó trăm miệng một lời nói: “Là thanh mai trúc mã của tiểu thư, Thuỷ công tử Thủy Tu Bạch!”

Bánh bông lan nhân hạt thông trong tay Tiết Trường Du thiếu chút nữa đã rơi xuống đất ngay lập tức, hắn phản ứng lại tức thì, quả nhiên quả nhiên, thật là kình địch.

Tiết Trường Du vội vàng đặt lên trên bàn, sau đó nhanh chóng cất bước chạy, trực tiếp lao ra khỏi phòng ăn, chạy ra sảnh trước.

Tô Thần cả kinh, hô to liên tục: “Vương gia! Vương gia từ từ!”

Tô Ngọ cũng hét lên, luống cuống tay chân khoa tay múa chân, nói: “Vương gia! Trên mặt ngài dính bột mì ạ! Dính……”

Chỉ là Tiết Trường Du chân dài chạy nhảy lại biết võ công, biến mất quá nhanh, lập tức đã không thấy tăm hơi đâu nữa, căn bản Tô Thần Tô Ngọ nói gì cũng không nghe thấy.

Dính bột mì đi gặp tình địch, ván thứ nhất này, tuyệt đối hoàn toàn bị đánh bại……

“Đi đi đi! Nhanh chóng đuổi theo!”

Tô Thần Tô Ngọ nhanh chóng chạy về trước, đuổi theo Tiết Trường Du.

Tô Hoài Cẩn đã tới sảnh trước, vô cùng ngạc nhiên, Thủy Tu Bạch đã thực sự vào kinh.

Nàng đi tới sảnh trước, quả nhiên nhìn thấy Thủy Tu Bạch ngồi ở trong sảnh đang uống trà.

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng chào hỏi, cười nói: “Thủy đại ca.”

Thủy Tu Bạch vội vàng buông ly trà trong tay, đứng lên, đánh giá Tô Hoài Cẩn rồi cười nói: “Ta nghe nói con nhóc muội bị thương, trong lòng còn lo lắng, không nghĩ tới con nhóc muội không có tiều tụy, ngược lại còn hấp dẫn thêm một tí ấy chứ?”

Tô Hoài Cẩn vừa nghe thấy thì lập tức cười nói: “Thủy đại ca lại biết cười nhạo Hoài Cẩn.”

Thủy Tu Bạch cười cười, nói: “Như thế nào là cười nhạo? Thật sự mà, trông con bé này khí sắc không tồi.”

Bọn họ gặp mặt mới nói hai câu, kết quả một bóng trắng đột nhiên vọt vào sảnh trước, suýt nữa khiến Tô Hoài Cẩn hoảng sợ.

Tô Hoài Cẩn mở to hai mắt, bình tĩnh nhìn lại thế nhưng là Yến Vương điện hạ!

Tiết Trường Du vội vã vọt vào sảnh trước, vừa mới đứng vững, mục đích của bản thần là muốn đọ sức với “kình địch”, nào biết Tô Hoài Cẩn nhìn thấy hắn thì lập tức “Haha” một tiếng, lại bật cười.

Tô Hoài Cẩn rất ít khi cười với hắn, đôi khi là nụ cười xa cách nhưng tuyệt đối không có quá nhiều nụ cười buông khúc mắc như vậy.

Tô Hoài Cẩn cười như vậy, suýt nữa làm chói mắt Tiết Trường Du. Tiết Trường Du nhất thời cảm thấy tim mình đập loạn xạ, trái tim hận không thể thoát ra khỏi lồng ngực, từ cổ họng nhảy vọt ra ngoài.

Tô Hoài Cẩn đang cười, lại nghe “Đinh ——” một tiếng.

 Hệ thống: Quyến rũ cấp chín, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn: “……”

Quả nhiên, ánh mắt của Tứ hoàng tử lại trừng trừng khiến Tô Hoài Cẩn cảm giác áp lực không nhỏ, phía sau lưng đều sởn cả gai ốc.

Tô Hoài Cẩn thu lại nụ cười, ho khan một tiếng, vẫn là Thủy Tu Bạch có lòng tốt nói: “Vương gia, trên mặt người……”

Tiết Trường Du kinh ngạc, không biết trên mặt mình làm sao vậy?

Nhưng hắn nhanh chóng buông ống tay áo được cuốn lên trước, lại phủi phủi quần áo mình, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng nhưng trên mặt còn dính bột mì.

Tô Hoài Cẩn thật sự vừa muốn cười, nhưng sợ thuộc tính quyến rũ của hệ thống lại phun bậy, đành phải chịu đựng, nhịn đến bụng cũng đau.

Tô Thần Tô Ngọ lúc này mới đuổi theo, nhỏ giọng nhắc nhở Tiết Trường Du: “Vương gia, trên mặt ngài dính bột mì, mau lau lau!”

Tiết Trường Du lập tức đau đầu không thôi, bản thân vội vã tới so kè với tình địch, kết quả bây giờ thì hay rồi, với bộ dạng trên mặt này vốn không có phong độ nhẹ nhàng như Thủy Tu Bạch, trách không được Cẩn Nhi sẽ cười “chân thành” như vậy.

Thì ra thật sự rất buồn cười……

Tiết Trường Du hối hận không thôi, vội vàng giơ tay lau đi. Nhưng vừa rồi hắn ra ngoài không có rửa tay, trên tay vốn có bột mì nên vừa lau thế kia, bột mì càng nhiều hơn, còn chưa lau sạch nữa. Hơn nữa trên đầu hắn có mồ hôi, thiếu chút nữa đã biến thành “Cục bột nhỏ”!

Tô Hoài Cẩn thấy hắn chân tay vụng về thì mí mắt nhảy loạn, thật sự chịu không nỗi nữa mới nói: “Vương gia, ở đây này, bên này còn nè.”

Tô Hoài Cẩn nói, giơ tay khoa tay múa chân lên mặt mình.

Tiết Trường Du giơ tay lau đi nhưng vẫn không lau đến, trông chân tay vụng về mà nói: “Còn nữa không, lau như vậy được chưa?”

Tô Hoài Cẩn chỉ huy một hồi lâu đều không thấy Tiết Trường Du lau sạch, nói đến cùng Tô Hoài Cẩn cũng là một người dễ quạu, nhìn thấy Tiết Trường Du chân tay vụng về thì suýt nữa đã bị nội thương rồi.

Cuối cùng thật sự nhịn không được mới lấy ra khăn của mình, giơ tay lên lau bột mì trên mặt Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du lập tức nhếch khóe miệng, còn không dấu vết mà cười về phía Thủy Tu Bạch, tươi cười rất là khiêu khích.

Thủy Tu Bạch thấy Tô Hoài Cẩn lau mặt cho Tiết Trường Du, lại nhìn thấy vẻ mặt của Tiết Trường Du thì không khỏi cười bất đắc dĩ.

Tuy rằng hai người kia có lẽ không phát giác nhưng Thủy Tu Bạch là người ngoài cuộc, có thể nói là thấy rõ ràng, hình thức ở chung của hai người kia có thể càng “thân mật” hơn nhiều so với lúc ở Thuỷ trấn.

Chẳng qua Tô Hoài Cẩn từ đầu đến cuối đều không cảm thấy, lại còn mang vẻ mặt thiếu kiên nhẫn lau bột mì trên mặt Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du còn nhân cơ hội chấm mút: “Này, này, bên này còn nữa không, ta cảm thấy bên này có hơi ngứa, có phải còn có bột mì hay không?”

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ lại lau hai cái: “Thật sự không còn.”

Tiết Trường Du hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ: “Thật sự không còn hả? Nhưng còn hơi ngứa, tuyệt đối còn có bột mì, giúp ta cẩn thận lau nữa đi.”

Lục Y Tô Thần Tô Ngọ cũng xem ở trong mắt, lập tức đều bật cười “haha”. Bọn họ cười, Tô Hoài Cẩn mới nhận ra mình có lẽ đã bị lừa, vội vàng rút tay mình về, khăn tay suýt nữa đã rơi xuống đất.

Tiết Trường Du bắt được khăn tay, gấp lại thật cẩn thận, cười nói: “Đa tạ Cẩn Nhi, ta mang khăn này về giặt sạch sẽ, ngày khác lại đưa tới.”

Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng, nói: “Không cần đâu, chẳng qua là một cái khăn, Hoài Cẩn còn có rất nhiều, Vương gia không cần để bụng như thế đâu.”

Nào ngờ Tiết Trường Du biết nghe lời đã nói: “Một khi đã như vậy thì hãy đưa cho ta chiếc khăn này nhé.”

Tô Hoài Cẩn: “……” Vương gia giống tên lượm ve chai……

Thủy Tu Bạch nhìn ở một bên, mỉm cười không thôi, nói: “Xem ra hôm nay con nhóc muội tương đối bận rộn, hôm khác ta sẽ đến bái phỏng.”

Tiết Trường Du là người đầu tiên dùng sức gật đầu còn Tô Hoài Cẩn thì vội vàng nói: “Thủy đại ca muội không bận mà, muội đây rất nhàn nhã, cũng không bận chút nào.”

Nàng lại nói: “Sao Thủy đại ca tới kinh thành thế? Là trong kinh thành có việc làm ăn sao?”

Thủy Tu Bạch gật đầu, cười nói: “Đúng rồi, tới đây làm buôn bán.”

Tiết Trường Du ngồi ở một bên, lén lút nhìn chằm chằm Thủy Tu Bạch, vẻ mặt dáng vẻ rất không yên lòng.

Thủy Tu Bạch lại lấy ra một quyển sổ đưa cho Tô Hoài Cẩn, cười nói: “Còn có, đây là sản nghiệp nhà cũ nhà họ Tô mà trước đó muội nhờ ta trông coi, mạch ngọc có rất nhiều người mua tới đàm phán, ta chọn một người tốt nhất. Mặt khác còn có một ít cửa hàng mà chúng ta hợp tác, đây là những thứ giao đến cho con nhóc muội, đều được ghi chép trong danh sách cả, ngày mai ta gọi người đưa bạc lại đây cho muội.”

Tô Hoài Cẩn mở quyển sổ ra nhìn, không khỏi nhướng mày, cho dù không nói tới mạch ngọc, thì mấy món béo bở khác cũng không ít.

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Lần này Thủy đại ca tới kinh thành, muốn ở lại bao lâu? Nếu không có chỗ đặt chân, không ngại thì ở lại nơi này của muội nha.”

Tiết Trường Du vừa nghe qua, chuông cảnh báo trong lòng reng thật mạnh, lập tức đoạt lấy, vẻ mặt ân cần nói: “Ở chỗ này của Cẩn Nhi có rất nhiều bất tiện, không bằng ở nơi đó của ta, ở chỗ tiểu vương còn rất nhiều phòng trống, cũng vô cùng tiện.”

Thủy Tu Bạch cười một tiếng, nói: “Đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng……”

Thủy Tu Bạch dừng một chút, lại nói: “Ta đã đặt mua một chỗ dinh thự ở kinh thành, chỉ là hàng năm không ai xử lý, hiện giờ vừa lúc dừng chân.”

Tiết Trường Du nhẹ nhàng thở ra, nhưng còn chưa thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy Thủy Tu Bạch lại nói: “Có lẽ sẽ phải ở lại khoảng ba tháng.”

“Ba tháng?!”

Tiết Trường Du giật mình thiếu chút nữa hét lên.

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, Tiết Trường Du vội vàng che giấu nét mặt của mình, vô cùng thân thiện cười nói: “Đúng rồi, ba tháng, vậy…… Nhất định phải để tiểu vương tận tình làm hết lễ nghĩa của chủ nhà mới được.”

Dứt lời, còn cười gượng vài tiếng……

Nước Tiết và Thương Dương sắp khai chiến, nước Hình đã đáp ứng không chen vào chiến sự hai nước. Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc chủ động xin chiến, xuất chinh thảo phạt Thương Dương.

Càng ngoài ý muốn hơn là Tô Cẩm Nhi ở trong ngục đã sợ tội tự sát, thừa nhận chuyện bản thân cấu kết với Thương Dương.

Lục Y kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người nghe nói gì chưa? Chính là chuyện trước đó không lâu.”

Tô Hoài Cẩn tất nhiên rõ ràng, này e là thủ đoạn của Tiết Trường Du, quả nhiên Tô Cẩm Nhi đã chết, hơn nữa chết lặng yên không một tiếng động.

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, Tiết Trường Du thật sự có thể xuống tay với Tô Cẩm Nhi, hơn nữa không hề lưu luyến.

Nhưng……

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Thế cũng không liên quan tới chúng ta, đi ra ngoài thôi.”

Hôm nay Tô Hoài Cẩn đồng ý với quận chúa Vân An cùng nhau đi ra ngoài chọn trang sức. Quận chúa Vân An và Phùng Bắc đầu xuân sẽ phải thành hôn, hết thảy đều khua chiêng gõ mõ chuẩn bị, nhưng quận chúa Vân An ở bên này không có người nhà mẹ đẻ. Tuy Lữ Ngạn là anh ruột của quận chúa Vân An nhưng lại không thể nói rõ với người ngoài cho nên Tô Hoài Cẩn đã đồng ý giúp đỡ.

Hôm nay thời tiết không tồi, hơi ấm áp, xuân về hoa nở rộ, Tô Hoài Cẩn đã hẹn với quận chúa Vân An nên bước lên xe ngựa, chuẩn bị gặp mặt nhau ở cửa hàng.

Xe ngựa tới nơi thì ngừng lại, Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy quận chúa Vân An. Quận chúa Vân An đã đợi sẵn rồi, hai người vừa nói vừa cười bước vào cửa hàng.

Quận chúa Vân An trông khí sắc không tồi, vừa thấy mặt đã quan tâm: “Tô cô nương, sức khoẻ có khá hơn không?”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Đều đã lâu như vậy, tất nhiên là khoẻ rồi, đã không có trở ngại gì cả.”

Hai người nắm tay vào cửa hàng, một người là đích nữ phủ Thừa tướng, một người là quận chúa nước Hình, danh tiếng cực cao nên bà chủ cửa hàng vội vàng ra đón, đánh lên hàng ngàn sự ân cần chiêu đãi.

“Mời vào mời vào, trà thất đã chuẩn bị xong, Tô cô nương và quận chúa có thể yên tâm chọn lựa, sẽ không có người quấy rầy……”

……

Bà chủ còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng “Cẩn Nhi, thật trùng hợp”……

Mọi người nghiêng đầu nhìn sang, Tiết Trường Du thật sự giục ngựa đi qua cửa hàng, liếc mắt một cái đã thấy được bọn họ, ngay sau đó động tác nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, nhanh chóng bước vào cửa hàng, cười nói: “Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Cẩn Nhi.”

Không nghĩ tới……

Tô Hoài Cẩn lại không tin cái gì mà không nghĩ tới.

Cho dù không cần thuộc tính tâm hồn, Tô Hoài Cẩn cũng nhất quyết không tin, dù sao Yến Vương điện hạ đã là kẻ tái phạm “thật trùng hợp”.

Thật ra Tiết Trường Du thật sự không phải tình cờ gặp, hắn đã sớm có chuẩn bị.

Hôm nay quận chúa Vân An muốn đi đặt trang sức cưới, Phùng Bắc tất nhiên biết. Tiết Trường Du tìm hiểu ở chỗ Phùng Bắc, sớm làm tốt chuẩn bị và “mai phục”, chỉ chờ trùng hợp gặp Tô Hoài Cẩn mà thôi.

Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không thể dỗ dành, mọi người đành phải cùng nhau vào trà thất, chọn lựa trang sức.

Bà chủ ân cần lấy ra rất nhiều, thấy quận chúa Vân An vẫn luôn chọn lựa nhưng Tô Hoài Cẩn lại không chọn lựa, sao đành buông tha cho con cá lớn này đây?

Cho nên ân cần nói: “Tô đại tiểu thư! Ngài xem vòng ngọc này, thật là xứng với ngài! Nếu ngài đeo lên, toàn bộ cô gái trong kinh thành lập tức đều không so được đâu!”

Bà chủ ân cần như thế, Tiết Trường Du cũng muốn mua vài thứ khiến Tô Hoài Cẩn vui, hắn xưa nay biết con gái thich những thứ này.

Tiết Trường Du cười nói: “Cẩn Nhi, nàng xem cái này, thích không?”

Tô Hoài Cẩn cũng không hứng thú, nàng không có quá nhiều hứng thú với mấy thứ này nên thuận miệng nói: “Ta có vòng tay, đặt mua quá nhiều cũng không mang hết.”

Nàng nói xong, còn vô thức chạm vào chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay mình.

Tiết Trường Du cúi đầu xuống nhìn, chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay Tô Hoài Cẩn cùng với chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái mình chính là một đôi “Mỹ đức”, được làm từ một khối ngọc.

Tiết Trường Du cũng không biết “hệ thống tìm đường chết” là gì nên lập tức hiểu sai ý, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn không nỡ lòng nào tháo chiếc vòng hồng ngọc xuống là có tình với mình, trong lòng lập tức vui mừng thiếu chút nữa đã nở hoa.

Tô Hoài Cẩn lập tức nheo mắt, không vì cái gì khác, chỉ cảm thấy Yến Vương điện hạ có phải hơi không ổn rồi hay không? Cười rộ lên khiến lông tơ người ta dựng ngược……

Đầu xuân nước Tiết và nước Thương Dương chính thức giao chiến, trong vòng một tháng, Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc đưa tới rất nhiều quân báo từ tiền tuyến, đều là tin vui. Nước Tiết liên tục đại thắng, Thương Dương liên tục bại trận, như thể đại thắng đã thành kết cục đã định.

Trong kinh thành, hôn sự của Phùng Bắc và quận chúa Vân An cũng cử hành đúng hạn.

Tiết Trường Du giúp đỡ Phùng Bắc đặt mua phủ đệ, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp. Hôn lễ không tính là vô cùng long trọng, Hoàng Thượng cũng sẽ không đích thân tới, nhưng bài trí cũng không nhỏ. Rất nhiều quan viên muốn thân cận với Tiết Trường Du hoặc là cường hào địa phương đều tới tham gia, cho đủ mặt mũi.

Tô Hoài Cẩn hôm nay cũng sẽ đi dự tiệc, sớm mặc chỉnh tề, trang điểm thỏa đáng, ngồi xe ngựa đi vào phủ đệ của Phùng Bắc.

Sớm có quản gia trong nhà Phùng Bắc chờ ở cửa, cười nói: “Tô cô nương, ngài đã tới, mau mau, cho mời.”

Tô Hoài Cẩn cười cười, đặt quà lên, ngay sau đó đi vào phủ đệ.

Nàng đi vào đã nghe thấy tiếng ríu rít còn hăng hái hơn Lục Y, không cần đoán cũng biết nhất định là công chúa Hàm Bình, còn có thể là ai nữa đây?

Quả nhiên chính là công chúa Hàm Bình.

Công chúa Hàm Bình sớm đã đến, nàng ấy thích náo nhiệt, yến hội như thế sao công chúa Hàm Bình có thể bỏ lỡ.

Công chúa Hàm Bình thấy Tô Hoài Cẩn tới thì lập tức chào hỏi rồi cười nói: “Tô tỷ tỷ!”

Tô Hoài Cẩn hành lễ với công chúa Hàm Bình: “Công chúa tới sớm như vậy?”

Công chúa Hàm Bình lôi kéo nàng, cười nói: “Đã không còn sớm, ta cũng tới một lát rồi, Tô tỷ tỷ, quận chúa đã trang điểm gần xong rồi, ta dẫn tỷ đi xem, xinh đẹp lắm á!”

Tô Hoài Cẩn cười cười, bị công chúa Hàm Bình nhiệt tình lôi kéo đi vào trong. Xem ra công chúa Hàm Bình đã quen cửa quen nẻo, hai người cùng nhau bước vào trong.

Bởi vì quận chúa Vân An không có người nhà mẹ đẻ tham gia, cũng không cần đón đưa từ nhà mẹ đẻ, bởi vậy trực tiếp ở tại trong phủ Phùng Bắc, lát nữa sẽ trang điểm ở chỗ này.

Công chúa Hàm Bình đẩy cửa ra một tiếng “kẽo kẹt”, cười nói: “Tô tỷ tỷ, mau xem nè!”

Quận chúa Vân An đã trang điểm xong, ngồi ngay ngắn ở phía trước gương, nhìn thấy các nàng tới thì cười cười rồi hành lễ: “Công chúa, Tô cô nương.”

Công chúa Hàm Bình giữ chặt tay quận chúa Vân An: “Đừng hành lễ, hôm nay tỷ là tân nương tử, sao có thể hành lễ?”

Nàng ấy nói xong thì hâm mộ: “Quận chúa hôm nay trang điểm thật xinh đẹp, ta hâm mộ chết mất.”

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ cười cười, công chúa Hàm Bình không có tâm cơ gì cả, có cái gì thì nói cái đó, vẫn luôn nghĩ sao nói vậy. Nói ra như thế cũng không thấy thẹn thùng.

Tô Hoài Cẩn hỏi: “Công chúa hâm mộ cái gì?”

Công chúa Hàm Bình quả nhiên ăn nói ngay thẳng: “Hâm mộ quận chúa phải xuất giá, không giống như mẫu hậu, luôn giới thiệu cho ta một ít không đáng tin cậy.”

Tuổi công chúa Hàm Bình hiện giờ cũng không nhỏ, luôn luôn phải xem xét, còn phải đưa ra lựa chọn, cứ như vậy sẽ lãng phí không ít thời gian, tất nhiên là đi xem sớm sẽ tốt. Bởi vậy Hoàng Hậu nương nương đã xuống tay xem xét nhà chồng cho Hàm Bình.

Nhưng không có ai lọt vào mắt xanh của công chúa Hàm Bình, nàng ấy bĩu môi.

Tô Hoài Cẩn và quận chúa Vân An thấy dáng vẻ này của công chúa Hàm Bình thì đều lập tức muốn trêu nàng ấy.

Tô Hoài Cẩn nói: “Ồ? Ta nghe nói hôm cháu trai của đại học sĩ Văn Uyên tiến đến bái phỏng công chúa, Hoàng Hậu nương nương còn cố ý tác hợp, như thế nào? Công chúa không nhìn trúng sao?”

Vừa nói tới cái này, công chúa Hàm Bình đã phiền lòng cực kỳ, thở dài nói: “Đừng nói nữa.”

Quận chúa Vân An bị “dáng nhỏ nhắn” bất đắc dĩ của nàng ấy làm cho tức cười mới hỏi: “Làm sao vậy công chúa?”

Công chúa Hàm Bình không nhịn được năn nỉ của các nàng nên nói thẳng ra. Thì ra ngày ấy Hoàng Hậu nương nương cố ý tác hợp cho nàng ấy với cháu trai của đại học sĩ Văn Uyên. Nghe nói đối phương là kim khoa thứ 14, tuy rằng không phải Trạng Nguyên lang lại còn có mười tên ở trên nhưng suy cho cùng vốn liếng nhiều, này cũng không có gì, sau này thăng chức rất nhanh, sẽ sớm thôi.

Hơn nữa nghe nói môi hồng răng trắng, tướng mạo Phan An, bộ dạng cũng không thể nói gì hơn, đầu mối chính là dòng độc đinh trong nhà, nhân phẩm và tướng mạo đều tốt nhất.

Tuy công chúa Hàm Bình không muốn gặp nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải đi thôi.

Công chúa Hàm Bình bĩu môi, nói: “Nào biết…… Ngày ấy vừa lúc có con sâu rơi trên cổ áo ta, hay thật, các người đoán xem thế nào?”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Thế nào?”

Công chúa Hàm Bình bất đắc dĩ nói: “Ta còn muốn xin y giúp ta lượm con sâu xuống, kết quả, cháu trai của đại học sĩ kêu to ‘a a ‘, hận không thể kêu xa mười dặm đều có thể nghe thấy, chạy với một chuỗi tiếng kêu thảm, gần như bị một con trùng dọa sợ rồi.”

Tô Hoài Cẩn và quận chúa Vân An không nhịn nữa, tất cả đều cười, cười đau cả bụng.

Công chúa Hàm Bình xé khăn tay của mình, bất đắc dĩ nhìn các nàng cười.

Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng, nói: “Vậy…… Công chúa đến cùng thích dáng vẻ gì thế? Nói thẳng với Hoàng Hậu nương nương không phải được rồi sao?”

Ánh mắt của công chúa Hàm Bình sáng lên, cười nói: “Ta sao? Ta thích…… tướng mạo tốt, vóc người cao, ngày thường còn có thể chơi với ta, nói chuyện dịu dàng…… Ừn, tựa như Phương Thiên vậy đó!”

Nàng ấy vừa nói như vậy, Tô Hoài Cẩn không bị sốc nhưng quận chúa Vân An lại kinh ngạc, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.

Phương Thiên?

Đó không phải……

Đó không phải Xưởng công hai xưởng sao?!

Công chúa Hàm Bình lại nói: “Ta nói với mẫu hậu, mẫu hậu lại mắng ta hồ đồ, còn cấm túc ta ba ngày, nhưng ta nói thật thôi mà.”

Trán Tô Hoài Cẩn nhảy dựng, Hoàng Hậu nương nương lệnh cấm túc nàng ấy ba ngày đã thật là nhân từ. Dù sao Phương Thiên ở trong mắt mọi người chính là hoạn quan, cho dù dáng vẻ hắn có ổn đi chăng nữa, dáng người lại cao lớn, hiền lành thì Hoàng Hậu nương nương tuyệt đối cũng sẽ không để Phương Thiên tới làm phò mã của công chúa Hàm Bình.

Hơn nữa……

Cho dù Hoàng Hậu nương nương biết Phương Thiên không phải nội giám thật, chỉ sợ……

Chỉ sợ chuyện sẽ càng không ổn.

Tiệc cưới sắp bắt đầu, Tiết Trường Du bận xong công vụ mới chạy lại đây. Tiết Trường Du vừa đến, lập tức thành tiêu điểm bốn phía, tất cả mọi người đều lại đây bắt chuyện.

Còn có một ít quan lại nhà buôn lớn mang theo con gái mình lại đây chắp nối.

Tô Hoài Cẩn ngồi trên ghế nhìn Tiết Trường Du giao thiệp xã giao từ phía xa, còn Tô Chính lại sốt ruột, thấp giọng nói: “Con gái, con nhìn một cái xem bên cạnh Yến Vương điện hạ vây quanh nhiều cô gái như vậy, con phải biết sốt ruột chứ!”

Tô Hoài Cẩn thả nhiên nói: “Vì sao con phải sốt ruột?”

Tô Chính nói: “Con không biết à? Những người đó đều là vì vị trí Vương phi! Con không sốt ruột thì vị trí Vương phi sẽ chắp tay nhường cho người khác! Đến lúc đó sẽ hối hận.”

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Hối hận có lẽ không phải là con gái, là cha mới phải.”

Tô Chính vừa nghe vậy, “hừ” một tiếng, nói: ” Con cái đứa nhỏ này! Sao không nghe lời vậy? Nào! Đứng dậy, đi kính rượu Yến Vương.”

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ đành phải bưng ly rượu đứng lên, nhưng lúc này vừa lúc có người lại đây bắt chuyện với Tô Chính, Tô Hoài Cẩn nhân cơ hội xoay người chuồn đi.

Tô Chính nhìn lướt qua đã không tìm thấy bóng dáng Tô Hoài Cẩn đâu.

Tô Hoài Cẩn cười cười, chuồn khỏi yến hội. Bên cạnh có nhiều người không ngừng kính rượu, Tô Hoài Cẩn đã chán muốn chết, vừa lúc thừa dịp này mà tản ra.

Chẳng qua nàng mới vừa đi hai bước, đã thấy một bóng người từ phía xéo “vèo” ra, động tác nhanh nhẹn sắc bén, không hiểu rõ còn tưởng rằng là Bánh Bao Thịt nữa cơ!

“Cẩn Nhi, thật trùng hợp.”

Tô Hoài Cẩn: “……”

Đã không cần dùng mắt nhìn nữa, người có thể nói ra lời này tuyệt đối là Yến Vương điện hạ, Tiết Trường Du không thể nghi ngờ!

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn Tiết Trường Du vụt qua từ phía xéo.

Vừa rồi tuy rằng Tiết Trường Du đang xã giao nhưng hắn vẫn luôn tập trung lên người Tô Hoài Cẩn. Tô Hoài Cẩn vừa rời khỏi yến hội, Tiết Trường Du lập tức đuổi kịp, tới một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Tiết Trường Du nghiêm trang nói: “Ta ra ngoài tản bộ, ngồi trên ghế quá buồn, thật khéo, Cẩn Nhi cũng ra ngoài tản mát hả?”

Tô Hoài Cẩn gật đầu, trong lòng tự nhủ, thật trùng hợp.

Tiết Trường Du cười nói: “Đi qua đó đi, bên đó thanh tịnh.”

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Vương gia vẫn trở về đi, miễn cho những thiên kim tiểu thư kia, một khắc không thấy được Vương gia lại phải canh cánh trong lòng.”

Tiết Trường Du sửng sốt một chút, ngay sau đó lại bật cười, tựa như nghe thấy điều gì đó thú vị mà nhìn Tô Hoài Cẩn, cười cong cả mắt. Hắn vô cùng đẹp trai, chỉ là ngày thường không mấy khi cười, hiện giờ cười như vậy, có một sức hấp dẫn khó tả.

Tô Hoài Cẩn nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Tiết Trường Du cười nói: “Cẩn Nhi, nàng không biết…… Mới vừa rồi nàng nói, giống như là đang ghen vậy đó?”

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, đôi mắt xoay chuyển, tựa như đang hồi tưởng lại lời vừa rồi của bản thân, lập tức trái tim càng đập loạn nhịp, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đi về trước.

Tiết Trường Du đuổi theo hai bước, rèn sắt khi còn nóng, xáp lại gần nói: “Phía trước có hoa, Cẩn Nhi nhìn qua chưa?”

Tô Hoài Cẩn không nói chuyện chỉ đi về trước. Nàng muốn thoát khỏi Tiết Trường Du chuyên môn trùng hợp, nhưng Tiết Trường Du chân dài, đi rất nhanh, vẫn luôn đi theo sát.

Giây lát hai người đã chạy tới hoa viên bên cạnh đình, Tô Hoài Cẩn nheo mắt, xa xa thấy trong đình hình như có người.

Bởi vì Hoàng Thượng không muốn tham dự tiệc cưới lần này, nhưng quận chúa Vân An tốt xấu gì cũng là quận chúa nước Hình, danh tiếng còn ở đấy, bởi vậy Hoàng Thượng lệnh Phương Thiên mang quà đến, nói là bản thân công vụ bận rộn, bởi vậy không thể dự tiệc.

Phương Thiên đại biểu cho Hoàng Thượng, hơn nữa hắn là Xưởng công hai xưởng, vừa đến nơi thì được vây quanh, bị rót rất nhiều rượu.

Nhưng mấy ngày nay, Phương Thiên hơi bận rộn, nghỉ ngơi còn chưa đủ, tất nhiên không muốn ứng phó những người nịnh bợ lại đây. Bởi vậy cũng uống lên hai ly rồi lấy cớ trốn, đi vào trong đình để nghỉ ngơi.

Phương Thiên ngồi tựa lưng vào đình, ngửa đầu lên lan can của đình, nhắm mắt nghỉ ngơi hình như đã ngủ rồi. Bên cạnh có một gốc cây hoa lê, những cánh hoa be bé bị gió thổi qua, tung bay lên tóc và áo choàng thượng của Phương Thiên.

Ngoại trừ Phương Thiên, trong đình lại còn có một người, chính là công chúa Hàm Bình.

Công chúa Hàm Bình nhìn thấy Phương Thiên ngủ ở trong đình nên tay chân nhẹ nhàng đi tới, tựa như muốn hù dọa hắn.

Chẳng qua công chúa Hàm Bình đi đến trước mặt, Phương Thiên ngủ chân thật như thế, lại thấy đáy mắt hắn đều là vẻ mệt mỏi nên hơi không đành lòng hù dọa, muốn cho Phương Thiên ngủ tiếp một hồi.

Công chúa Hàm Bình hơi rối rắm, thật cẩn thận ngồi xuống ngay bên cạnh Phương Thiên, không đánh thức Phương Thiên.

Nàng ấy ngồi một lát, thật sự nhàm chán nên nghiêng đầu sang nhìn Phương Thiên ngủ say, ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà lập tức nở nụ cười, trên má còn hơi ửng đỏ. Sau đó nàng ấy nhanh chóng cúi đầu, thực sự hôn một cái cực nhanh trên mặt Phương Thiên.

Công chúa Hàm Bình hôn xong, vội vàng ngồi dậy, vội vàng nhảy ra hai bước, kéo ra khoảng cách với Phương Thiên, vẻ mặt bản thân cái gì cũng không có làm nhưng gò má đỏ bừng, khóe miệng thiếu chút nữa đã nhếch tới mang tai.

Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du đương nhiên nhìn thấy, đều hoảng sợ, dù sao bọn họ vừa mới tận mắt nhìn thấy công chúa Hàm Bình thừa dịp Phương Thiên ngủ say, thực sự “chọc ghẹo” Phương Thiên……

Tô Hoài Cẩn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó không xác định nói khẽ với Tiết Trường Du bên cạnh: “Người nói…… Phương Thiên thật sự ngủ rồi hả?”

Tiết Trường Du chắp tay sau lưng, vẻ mặt chắc chắn gật đầu, Tô Hoài Cẩn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng vỗ vỗ vào ngực mình.

Chỉ nghe Tiết Trường Du thở dài: “Sao có thể là sự thật?”

Tô Hoài Cẩn: “……”

Tiết Trường Du lại nhỏ giọng nói: “Phương Thiên có võ công không yếu, cho dù ngủ rồi nhưng lúc con nhóc Hàm Bình kia đi qua, hắn hẳn là đã tỉnh…… Ngay cả nàng nói chuyện, e là hắn cũng có thể nghe rõ ràng.”

Tô Hoài Cẩn lập tức đau đầu không thôi, thật là thay công chúa Hàm Bình xấu hổ, vội vàng xoa trán mình.

Đúng lúc này, thình lình nghe thấy tiếng bước chân tới rất gấp gáp, cùng với giọng nói dồn dập của Phùng Bắc: “Vương gia! Cấp báo! Biên quan cấp báo!”

Phùng Bắc là tân lang hôm nay, hắn còn mặc một thân hỉ phục màu đỏ cũng đã vội vàng tới, thoạt nhìn tình thế rất gấp.

Chỉ trong nháy mắt, Phương Thiên quả nhiên mở hai mắt, hai mắt vô cùng sáng, dọa công chúa Hàm Bình nhảy dựng, trái tim thiếu chút nữa đã bay ra.

Nhưng Phương Thiên chỉ nhìn thoáng qua công chúa Hàm Bình, coi như cái gì bản thân cũng không biết, vội vàng bước ra khỏi đình.

Tiết Trường Du nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Phùng Bắc hơi ảm đạm mới nói: “Vương gia, cấp tốc, tiền tuyến có quân báo, Thái Tử chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, hơn nữa bất hoà với chủ tướng lại từ chối tiếp viện. Chủ tướng dẫn dắt ba vạn đại quân bị mắc kẹt trên đảo, ít nhất tổn hại hơn phân nửa binh! Vẫn là giáo úy trong quân liều chết đưa ra quân báo, lén trở lại kinh thành, Hoàng Thượng mới biết được tình huống tiền tuyến!”

Phùng Bắc lại nói: “Hoàng Thượng tức giận, đã triệu tập các khanh tiến cung thảo luận suốt đêm, lúc này mới gấp rút triệu Vương gia!”

Tô Hoài Cẩn nheo mắt, trong lòng thầm nói đã không có Kỳ Bái làm chiến thần nước Thương Dương, xem ra đời này, Thái Tử cũng vẫn chịu thiệt ở chuyện này.

Sắc mặt Tiết Trường Du u ám, nhưng chỉ khàn khàn nói: “Bổn vương đã biết.”
Bình Luận (0)
Comment