Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 1

Phu nhân nhà họ Lâm muốn chọn thông phòng cho thiếu gia.  

 

Đám nha hoàn xinh đẹp ai nấy đều háo hức chờ đợi.  

 

Ta cầm cây củi cháy dở, hỏi Thạch ma ma: "Có thể nướng củ khoai được không?"  

 

Thạch ma ma đáp: "Con có thể có chút tiền đồ được không hả?"  

 

01

 

Ta vào Lâm phủ làm nha hoàn năm mười tuổi, chuyên nhóm lửa cho Thạch ma ma trong bếp.  

 

Cứ thế đốt lửa suốt năm năm, giữa ta và Thạch ma ma cũng dần có tình cảm sâu đậm.  

 

Ban đầu, bà chê ta vụng về, tay chân lóng ngóng.  

 

Sau lại phát hiện ta không hề vụng, chỉ là cần thời gian. Đến khi thời cơ chín muồi, ta có thể kiểm soát lửa một cách hoàn hảo.  

 

Bà xào rau, hầm canh, hấp bánh…  

Còn ta, lửa ta nhóm lúc nào cũng vừa vặn thích hợp.  

 

Nhờ vậy, Thạch ma ma vững chắc giữ được vị trí bếp chính.  

 

Nhưng rồi bà bắt đầu lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ rời đi.  

 

Sợ ta sẽ như những nha hoàn khác, tìm cách vào nội viện hầu hạ nữ chủ nhân.  

Hoặc leo lên giường của nam chủ nhân, phấn đấu làm thiếp thất.  

 

Ta bảo bà rằng ta không có ý định đó.  

 

Bà không tin.  

 

Lo lắng suốt năm năm, cuối cùng bà cũng không lo nữa.  

 

Bà bắt đầu mắng ta là đồ chỉ biết ru rú trong xó bếp, làm nha hoàn mà chẳng có chút dã tâm nào.  

 

Ta cười, hỏi: "Ai nói con không có dã tâm?"  

 

Thạch ma ma chỉ vào củ khoai lang và trái bắp ta vừa lôi ra từ trong đống than hồng, lạnh nhạt hỏi: "Dã tâm của ngươi chính là cái này à?"  

 

Ta nhẹ nhàng bóc lớp vỏ cháy đen của củ khoai, hương thơm lập tức tỏa ra nức mũi.  

 

Cắn một miếng khoai nướng nóng hổi, vừa mềm vừa thơm, ta nhắm mắt lại, lộ ra biểu cảm đầy hưởng thụ.  

 

Thạch ma ma liếc ta một cái, hừ khẽ: "Cho ta nửa miếng."  

 

Ta lập tức cười toe toét, ngoan ngoãn bẻ một nửa đưa cho bà.  

 

Bà cũng thích ăn thứ này.  

 

Ăn xong, Thạch ma ma trầm giọng nói: “Con là đứa con gái có tâm tư đơn thuần nhất mà ta từng gặp. Con không nên mãi ở trong bếp thế này."  

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta cười đáp: "Thạch ma ma, nhưng con cam tâm tình nguyện mà."  

 

Bà bật cười: "Giỏi giang thật!"  

 

Nhóm lửa thì có gì không tốt?  

 

Lâm phủ giàu có, củi lửa dùng toàn gỗ tốt và than gỗ, than hoa cũng cực kỳ dễ bắt lửa.  

 

Năm năm rồi, ta vẫn chưa từng thấy chán công việc nhóm lửa.  

 

Nơi này chẳng ai thèm đến, người ta tiếp xúc nhiều nhất chỉ có mỗi Thạch ma ma.  

 

Ta không cần nhìn sắc mặt ai, dù thân phận là nô tỳ nhưng chẳng phải khúm núm luồn cúi trước kẻ khác.  

 

Huống hồ, lại có một Thạch ma ma tốt như vậy.  

 

Bà ngoài mặt lạnh lùng, nhưng bụng dạ lại rất tốt. Món nào bà nấu ngon, lúc nào cũng cố tình "vô ý" chừa lại một ít cho ta.  

 

Nói thật, ta còn ăn ngon hơn cả những chủ tử trong phủ.  

 

Món ăn vừa nấu xong, người đầu tiên được nếm thử là ta.  

 

Khi ấy hương vị mới là thuần nhất.  

 

Trên đời này, thử hỏi còn có công việc nào tốt hơn thế?  

 

Xuyên đến thế giới này, mục tiêu duy nhất của ta chính là giữ vững công việc nhóm lửa trong Lâm phủ, cứ thế sống yên ổn đến già.  

 

Ta sờ tay xuống một cái hốc nhỏ bên dưới bếp lò, nơi đó có số bạc ta âm thầm tích góp mỗi tháng.  

 

Không bị chửi mắng, có đồ ngon để ăn, lại còn dành dụm được bạc—  

Còn có công việc nào có thể tốt hơn nhóm lửa chứ?

 

02

 

Thiếu gia Lâm Trạch của Lâm phủ đã đính hôn với tiểu thư đích nữ của nhà họ Thôi—Thôi Uyển Nhi.  

 

Chỉ đợi đến lễ cập kê của Thôi Uyển Nhi là sẽ thành thân.  

 

Nhưng ai ngờ, trời có lúc mưa gió bất ngờ.  

 

Trước ngày cập kê một hôm, Thôi phu nhân bỗng kêu đau ngực, đau vai, đau đến mồ hôi đầm đìa, mời đại phu giỏi nhất trong thành cũng không cứu nổi, quằn quại ba canh giờ rồi qua đời.  

 

Nhồi m.á.u cơ tim!  

 

Nghe triệu chứng là ta lập tức đoán ra ngay.  

 

Ở thời cổ đại không cứu được.  

 

Cần phải dùng thuốc tiêu huyết khối, sau đó đặt stent vào động mạch, đây là kỹ thuật hiện đại, chứ ở thời này chỉ có thể dùng thảo dược cầm cự, khó mà cứu nổi.  

 

Thạch ma ma nghe xong, vẫn ung dung dùng vá lớn khuấy cháo.  

 

Bà nói: "Mẫu thân qua đời, theo luật pháp, tiểu thư Thôi gia phải chịu tang ba năm, Lâm phủ chắc sẽ có động thái."  

 

Ta nghĩ rằng chắc sẽ từ hôn, dù sao Lâm thiếu gia cũng đã mười tám.  

 

Nam nhân thời cổ mà đến tuổi này còn chưa thành thân, quả thực không nhiều.  

 

Lâm phu nhân và Thôi phu nhân là khuê trung mật hữu, từ nhiều năm trước đã định sẵn mối hôn sự này cho con cái.  

 

Bà rất yêu thích Thôi Uyển Nhi nhỏ hơn con trai mình ba tuổi, thương nàng chẳng khác nào con ruột.  

 

Vì muốn con trai thật lòng với Thôi Uyển Nhi, bà luôn tạo điều kiện cho hai người gặp gỡ, hơn nữa còn nhất quyết không cho nữ nhân nào hầu hạ con trai, chỉ mong đôi trẻ có thể bên nhau trọn đời, ân ân ái ái.  

 

Nhưng Thôi phu nhân vừa qua đời, Lâm phu nhân bỗng trở nên tinh ranh.  

 

Bà nghĩ, Thôi phu nhân thương con gái như tròng mắt, vì muốn lo cho lễ cập kê của con mà dốc hết tâm sức, lo toan mọi việc.  

 

Cuối cùng lại c.h.ế.t ngay trước ngày cập kê.  

 

Bà thầm nghĩ, chẳng lẽ Thôi Uyển Nhi khắc mẹ?  

Bình Luận (0)
Comment