20
Từ khi Thư tiên sinh và Lâm Trạch sợ chúng ta lén lút ăn hẹ sau lưng họ, họ liền yêu cầu ba chúng ta phải ăn chung với họ trong mỗi bữa cơm.
Ban đầu, Thạch ma ma cảm thấy không quen.
Nhưng ăn nhiều rồi, cũng thành thói quen.
Thạch Mài trong chuyện ăn uống rất cực đoan, đồ không ngon thì ăn rất ít, đồ ngon thì ăn không biết chán.
Thạch ma ma luôn giúp hắn xử lý những món khó ăn như cá, ta cũng chăm sóc hắn, giúp hắn xắn tay áo, gắp thức ăn ở xa.
Còn Thạch Mài, nếu ăn được món mình thích, gắp đũa đầu tiên cho bản thân, nhưng nếu thấy ta và Thạch ma ma vẫn chưa ăn, gắp thứ hai nhất định là cho Thạch ma ma, gắp thứ ba là cho ta.
Ba người chúng ta, nương tựa nhau, yêu thương nhau.
Hai người đối diện nhìn đến ngây người.
Ta không biết người nhà giàu ăn cơm thế nào.
Nhưng chắc chắn không giống ba chúng ta như vậy.
Ban đầu, họ kinh ngạc, sau đó cảm động, rồi không nhịn được mà hòa vào.
Thư tiên sinh dịch món ăn Thạch Mài thích đến trước mặt hắn, Lâm Trạch hoán đổi món trước mặt mình với món gần ta và Thạch ma ma, đảm bảo món nào chúng ta cũng có thể ăn được.
Không lâu sau, năm người chúng ta giống hệt một gia đình, vui vẻ hòa thuận.
*
Ta hay nói nhiều.
Thạch Mài thích nói chuyện khi ăn.
Thạch ma ma cũng thỉnh thoảng lên tiếng.
Lâm Trạch và Thư tiên sinh ít nói, nhưng thích nghe chúng ta nói.
Hôm ấy, Thạch Mài cảm thán: "Món ngon nhiều như vậy, nhưng ngon nhất vẫn là khoai nướng của tỷ tỷ."
Thạch ma ma cười: "Con nướng cũng ngon lắm rồi, chỉ là chưa nắm chuẩn lửa."
Nói thì vô tình, người nghe lại để bụng.
Sau bữa tối, ta liền bị Lâm Trạch ra lệnh phải nướng vài củ khoai để ăn thêm.
Nướng xong, mỗi người một củ, ai nấy đều ăn rất hài lòng.
Không khí vừa thả lỏng, câu chuyện cũng nhiều lên.
Thư tiên sinh hỏi Thạch Mài: "Sau này ngươi muốn làm gì?"
Thạch Mài đáp: "Làm gì cũng được, chỉ cần luôn được ở bên Thạch ma ma và tỷ tỷ là đủ."
Thư tiên sinh nghe vậy, có chút bất ngờ.
Lâm Trạch lại hỏi: "Nhưng tỷ tỷ của ngươi sau này phải lấy chồng, ngươi lớn lên cũng phải lấy vợ sinh con, làm sao có thể mãi ở bên nhau?"
Thạch Mài suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Vậy thì để tỷ tỷ đợi ta lớn đã, đến khi ta lớn rồi, ta sẽ cưới tỷ tỷ, như thế cả hai chúng ta đều có thể ở bên Thạch ma ma."
Thạch ma ma nghe xong cười lớn.
Bà nói: "Tỷ tỷ con sắp mười sáu rồi, con còn nhỏ quá, không được đâu."
Lâm Trạch hừ lạnh: "Mơ đẹp nhỉ."
Thư tiên sinh lại thấy đầu óc Thạch Mài rất nhanh nhạy, bèn hỏi hắn có muốn đi học không.
Thạch Mì lắc đầu, ta vội ấn đầu hắn gật xuống.
Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ!
Thư tiên sinh đồng ý mỗi ngày dành chút thời gian dạy Thạch Mài, còn nói với Thạch ma ma không lấy bạc, Thạch ma ma lập tức vui như mở hội, kéo Thạch Mài dập đầu tạ ơn.
Thư tiên sinh quay sang hỏi ta: "Còn cô, có nguyện vọng gì không?"
Hắn hỏi không phải vì tò mò, mà là hỏi cho Lâm Trạch nghe.
Lâm Trạch ngồi thẳng lên, chăm chú lắng nghe.
Ta đáp: "Giống Thạch Mài."
Thạch Mài lập tức quay sang nhìn ta, mắt sáng rực.
Nhưng ngay sau đó, ta lại cảm thấy mình đã lớn rồi, không thể chỉ có ước mơ đơn giản như hắn, nên bổ sung thêm:
"Ta hy vọng có một chốn đào nguyên, ở đó người già có nơi nương tựa, trẻ con có chỗ chăm sóc, mọi người vui vẻ sống bên nhau."
Thư tiên sinh sững người, sau đó nói: "Là một suy nghĩ rất tốt."
Lâm Trạch lại hừ một tiếng: "Nằm mơ cũng dám lớn vậy sao."
Thạch Mài lại vô cùng nghiêm túc: "Đệ nhất định sẽ giúp tỷ tỷ thực hiện ước mơ!"
Cả bàn cười vang.
*
Năm người chúng ta đã có một quãng thời gian vô cùng hòa hợp, vô cùng hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian ấy, không có chủ, không có tớ.
Chỉ có phân công: người học, người nấu ăn, người trưởng thành.
Mỗi tháng, Thôi Uyển Nhi lại đến một lần.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta luôn báo cáo trung thực:
- "Lâm thiếu gia đang bàn luận với Thư tiên sinh."
- "Lâm thiếu gia đang viết bài Thư tiên sinh giao."
- "Lâm thiếu gia đang nghe Thư tiên sinh giảng bài."
Tháng nào cũng giống tháng nào.
Thôi Uyển Nhi cảm thấy chán ngán.
Còn về sở thích của Lâm Trạch, thích ăn gì, thích mặc gì, thích đọc sách gì, lúc nào dễ nổi nóng…
Nàng ta nghe nhưng không chú tâm.
Nàng ta chỉ quan tâm có nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh Lâm Trạch không, và Lâm Trạch có từng hỏi đến nàng ta không.
Ta nhận ra, Thôi Uyển Nhi không thực sự yêu Lâm Trạch.
Điều nàng ta cần, chỉ là Lâm Trạch yêu mình.
Nàng ta muốn một tình yêu một chiều, yêu cầu đối phương phải chạy về phía mình.
Thạch ma ma nói: "Loại người như nàng ta, tuyệt đối không thể chịu được kẻ khác xen vào. Không thể sống dưới tay nàng ta."
Ta đáp: "Nhưng phu nhân cũng không tệ mà?"
Thạch ma ma bĩu môi.
Ta im lặng.
*
Sau khi được Thư tiên sinh đồng ý, ta và Thạch ma ma mở rộng vườn rau thêm một chút.
Mỗi lần Thôi Uyển Nhi đến, không tìm thấy ta bên cạnh Lâm Trạch, nàng ta liền đến vườn rau hoặc phòng bếp.
Nàng ta trách ta không ở cạnh Lâm Trạch, nhưng nhìn thấy ta luôn giữ khoảng cách xa, lại cảm thấy hài lòng.