Nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, bà dịu dàng hỏi ta:
"Thạch Đậu, ngươi có yêu cầu gì không?"
Mắt ta sáng lên.
Có thể đưa ra yêu cầu sao?
Sắc mặt bà hơi thay đổi, có vẻ không thích ta bỗng nhiên sinh ra dã tâm.
Bà đè nén cơn bực, tự mình nói:
"Nếu ngươi muốn được nâng lên làm thiếp, thì phải đợi…"
Ta lập tức cắt ngang, cúi người hành lễ rồi nói:
"Thưa phu nhân, điều Đậu Nhi muốn, là ba năm sau, xin phu nhân cho phép con đưa Thạch ma ma rời phủ."
Lâm phu nhân vốn bực mình vì bị cắt lời.
Nhưng nghe xong yêu cầu, bà sững sờ hồi lâu.
Rồi bà bật cười, một nụ cười chân thành.
"Ngoan lắm, đúng là đứa bé ngoan. Ta đồng ý, phu nhân ta đồng ý."
Ta vui vẻ quay về bếp.
Thạch ma ma nghe xong, kích động đến siết chặt ta không buông.
Ba năm.
Ba năm nữa thôi, là ta và bà có thể rời phủ, sống những ngày tốt đẹp.
Quyết định chọn ta làm thông phòng vừa được gửi sang Thôi phủ, Thôi Uyển Nhi vô cùng hài lòng.
Yên tâm thủ hiếu, ăn chay niệm Phật.
Lâm phủ xôn xao một hồi, ai cũng bất ngờ.
Hai cô gái vốn tưởng sẽ một bước lên mây, trở thành chủ nhân, lại càng đau lòng.
Nhưng lạ thay, chẳng ai ganh tị với ta.
Ngược lại, còn thấy ta đáng thương.
Một nha hoàn chỉ biết nhóm lửa?
Dù có thành thông phòng, cũng chẳng lọt nổi vào mắt thiếu gia.
Mà sau này, muốn lấy chồng lại càng khó.
Thạch ma ma nói:
"Dám xem thường Đậu Nhi nhà ta? Cứ chờ đến ngày chúng mở to mắt mà nhìn đi."
Ta chẳng để tâm, cười hì hì đưa cho bà một bắp ngô nướng.
Bà nhận lấy, hậm hực cắn.
Thơm quá.
05
Lâm Trạch bái sư Thư Bình Sơn.
Thư Bình Sơn là trạng nguyên khóa trước, nhưng từ quan về quê dạy học.
Tổ tiên từng làm quan, gia cảnh khá giả.
Thư tiên sinh yêu cầu Lâm Trạch chuyển đến ở cùng để tiện bề dạy dỗ.
Lâm phu nhân bảo hắn đưa ta theo để tiện chăm sóc.
Thế là ta theo Lâm Trạch đến đó.
Hắn không xem ta là thông phòng, chỉ coi như một nha hoàn bình thường mà mang theo.
Thư tiên sinh không hài lòng khi Lâm Trạch dẫn nha hoàn theo, nhưng sau khi liếc nhìn ta một cái sắc bén, hắn không nói gì nữa.
Ta lặng lẽ hầu hạ hai người họ.
Chẳng bao lâu sau, ánh mắt Thư tiên sinh nhìn ta cũng dịu đi nhiều.
Thạch ma ma nói không sai, một cô nương an phận như ta, ai lại không thích chứ?
Nhà họ Thư không có gia nhân, cả phủ chỉ có ba người chúng ta.
Ta cảm thấy Thư phủ không lớn bằng Lâm phủ, nhưng cũng không quá nhỏ.
Hai người họ giao bạc cho ta, để ta toàn quyền quản lý chi tiêu.
Chẳng mấy chốc, ta nuôi một đàn gà, loại gà không gáy ồn ào, chỉ biết đẻ trứng.
Lại trồng đủ loại rau nhỏ: hành, hẹ, cải bắp...
Kiếp trước ta tuy làm việc ở thành phố lớn nhưng xuất thân từ nông thôn.
Bởi vậy, ta có một niềm đam mê kỳ lạ với việc trồng trọt và chăn nuôi.
Thư tiên sinh yêu cầu mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, nói rằng con người không nên quá ham mê miếng ăn.
Lâm Trạch rất nghe lời.
Ta còn nghe lời hơn.
Dốc lòng làm hai bữa cơm thật ngon.
Ta vốn đã biết nấu ăn, lại theo Thạch ma ma suốt năm năm.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bữa sáng đơn giản, chủ yếu là trứng gà, màn thầu, cháo và dưa muối.
Buổi tối thì là thời gian để ta thỏa sức tung hoành, luân phiên nấu các món Đông Bắc, Sơn Đông, Vân Nam, Tứ Xuyên, Bắc Kinh... một tháng không lặp lại.
Dùng ít dầu muối nhưng vẫn rất thơm ngon, ta chú trọng thu thập các nguyên liệu tự nhiên có mùi vị đặc trưng để làm gia vị.
Mỗi khi ăn, Thư tiên sinh đều lộ ra vẻ tán thưởng.
Ta lặng lẽ hầu hạ, ít nói ít lời.
Thư tiên sinh rất hài lòng về ta.
Một ngày nọ, tay ta ngứa ngáy, làm một đĩa khoai tây xào chua cay.
Tự ăn giải thèm xong, ta thử mang lên cho họ.
Thư tiên sinh không giỏi ăn cay, nhưng sau khi nếm một miếng, mắt hắn sáng rực.
Không kìm được mà khen: "Nghe nói cô suốt năm năm không ra khỏi bếp, quả nhiên chuyên tâm một đường, tất có thành tựu. Tay nghề nấu nướng thế này, nguyên liệu bình thường cũng có thể làm thành mỹ vị."
Nghe Thư tiên sinh khen, Lâm Trạch cũng thấy hãnh diện, mặt mày rạng rỡ, còn mỉm cười với ta.
Là lần đầu tiên hắn tỏ thiện ý với ta.
Ta vội vàng mỉm cười đáp lễ.
Từ lúc biết ta là thông phòng của mình, hắn luôn tỏ thái độ bất mãn.
Không nhìn thẳng vào ta.
Ít nói với ta.
Mặt lạnh.
Nhưng ta chưa từng vội vàng hay buồn bực, cũng không xấu hổ hay tức giận.
Bất kể hắn có thế nào, ta vẫn như bông gòn, khiến hắn đánh vào cũng chẳng tạo nổi sóng gió.
Thật vô vị.
Cảm xúc tan đi, lý trí quay về.
Lâm Trạch dần dần nguôi giận.
Hắn nghĩ thông suốt, hai nha hoàn xinh đẹp kia bị loại, đâu liên quan gì đến ta – một kẻ chuyên nhóm lửa?
Ngược lại, vì chọn ta, Thôi Uyển Nhi mới hoàn toàn yên tâm.
Trước đây, nàng ta thường phái người theo dõi Lâm Trạch, nhưng từ khi ta được chọn, tất cả tay chân đều bị rút về.
Đối với Lâm Trạch, đây là một sự tự do hiếm có.