Sự thật vốn là thế.
Dù Lâm Trạch không đỗ đạt, chỉ cần giữ vững sản nghiệp gia tộc, hắn vẫn có thể sống sung túc cả đời.
Hắn còn có nhiều con đường khác để đi.
Lâm Trạch không đồng tình.
Hắn nói: "Mẫu thân ta, phu nhân nhà họ Thôi, Thôi Uyển Nhi đều mong ta thi đậu, có chức có quyền."
"Nhà họ Lâm giàu có, nhưng trong nhà không ai làm quan. Không có quan lại bảo hộ, sản nghiệp khó mà bền vững."
Hợp lý.
Ta im lặng.
Hắn nói: "Mai lại đến xoa bóp cho ta, đến khi khoa cử kết thúc."
Ta đáp: "Vâng."
Ta là nha hoàn của hắn, đây là bổn phận của ta.
12
Sau khi Thạch ma ma đến Thư phủ, bà ấy thích nghi rất nhanh.
Hai vị công tử đều rất tôn trọng bà.
Các món đậu hũ mà bà làm, vừa mềm vừa thơm, cực kỳ hợp khẩu vị của Thư Bình Sơn.
Thân thể hắn dần khỏe mạnh hơn.
Còn Lâm Trạch, vì ta đã giúp hắn giảm đau đầu, nên yêu ai yêu cả đường đi, đối với Thạch ma ma – người mà ta xem như mẫu thân, hắn cũng tôn trọng hơn hẳn.
Sự hiện diện của Thạch ma ma trong Thư phủ ngày càng lớn.
Lớn đến mức... bà ấy lại nhặt về một đứa bé rách rưới từ ngoài đường.
Lúc trước, khi ở Lâm phủ, bà ấy cầu xin Lâm lão phu nhân thu nhận ta.
Lần này, bà ấy trực tiếp đi tìm Thư Bình Sơn.
Thư phủ không thiếu một miệng ăn, Thư tiên sinh đồng ý ngay.
Đứa bé trông khoảng bốn, năm tuổi.
Ta và Thạch ma ma cùng nhau tắm rửa cho nó, mới lộ ra một khuôn mặt thanh tú.
Thạch ma ma suốt đêm sửa lại áo khoác cũ của ta lúc nhỏ, mặc cho cậu bé, rất vừa vặn.
Bà ấy tiếc nuối nói: "Vốn định giữ làm kỷ niệm, giờ lại cho Thạch Mài mặc mất rồi."
Bà ấy đặt tên cho cậu bé là Thạch Mài.
Ta nói: "Chỉ cần người giữ con lại, con đã cảm động lắm rồi. Giờ có thể cho Thạch Mài một bộ quần áo che thân, tránh rét, con vui còn không kịp ấy chứ."
Thạch Mài không nói chuyện.
Thạch ma ma nghi ngờ: "Có khi nào nó bị câm không?"
Ta nói không phải, vì mỗi khi nghe thấy âm thanh đột ngột, người Thạch Mài sẽ run lên.
Mười người câm thì chín người điếc, nhưng Thạch Mài có thể nghe thấy âm thanh, vậy hẳn không bị câm.
Ta và Thạch ma ma không ép nó phải nói.
Thạch ma ma dắt nó đi cho gà ăn, tưới nước trong vườn rau.
Hai người hòa hợp vô cùng, dưới sự yêu thương của Thạch ma ma, Thạch Mài đang dần trở thành một "phiên bản thứ hai" của ta.
Bà ấy luôn mang nó theo bên người.
Hôm nay, Thạch ma ma nói: "Đậu nhi, con nói xem, có phải Thạch Mài có vấn đề không?"
Ta hỏi bà ấy có chuyện gì.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bà ấy nói, mỗi khi Thư tiên sinh quở trách Lâm Trạch, Thạch Mài đều sợ đến run bần bật, mũi chun lại, mắt chớp liên hồi, còn hắng giọng "hừm hừm".
Nghe vậy, ta liền đoán ngay—đây có lẽ là chứng lo âu.
Ta nói: "Người cho con chăm nó mấy ngày được không? Con muốn thử nuôi dạy nó theo cách ghi trong cổ thư."
Về mặt này, ta có kinh nghiệm.
Thạch ma ma đồng ý, bà ấy nói: "Vậy mấy ngày này, ta lo chuyện bếp núc. Con hãy ở bên nó nhiều hơn, đừng để nó thành đứa trẻ 'không bình thường'."
Ta dẫn Thạch Mài vào tàng thư các.
Ta đọc sách, nó ngồi im lặng bên cạnh.
Ta hỏi nó, có muốn ta đọc sách cho nghe không?
Mắt nó chớp vài cái, sau đó gật đầu.
Ta cầm cổ thư lên, kể cho nó nghe câu chuyện "Chú vịt con xấu xí".
Nó nghe rất nhập tâm.
Gương mặt không còn co giật nữa.
Ta dắt nó vào vườn.
Bày cho nó đào một cái hố nhỏ, nó đào vô cùng chuyên chú.
Ta lại đào một rãnh nước, dẫn nước chảy vào hố.
Nước tràn đầy, Thạch Mài ngẩng đầu nhìn ta, vui vẻ nở nụ cười.
Ta dẫn nó đi nhóm lửa với Thạch ma ma, nướng khoai.
Ta dạy nó bóc vỏ.
Miếng khoai nóng hổi vừa vào miệng, đôi mắt nó liền sáng lên.
Buổi tối, ta dẫn Thạch Mài đến gặp Lâm Trạch.
Trước đó, ta đã dặn Lâm Trạch đừng dọa đứa nhỏ.
Hắn đồng ý.
Trước mặt Lâm Trạch, ta ngày càng không giống nha hoàn, mà hắn cũng ngày càng không giống chủ tử.
Lúc nhìn thấy Lâm Trạch, Thạch Mài có hơi sợ hãi.
Nhưng thấy hắn không có ác ý, nó bình tĩnh lại.
Ngoan ngoãn ngồi xuống, lặng lẽ nhìn ta xoa bóp cho Lâm Trạch.
Tần suất đau đầu của hắn ngày càng ít.
Hắn nói: "Thạch Đậu, ta đã suy nghĩ kỹ về lời ngươi nói."
"Dù ta có xem trọng khoa cử hay không, thì khoa cử vẫn là khoa cử, nó không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của ta. Nhưng chính ta lại chịu ảnh hưởng rất lớn. Khi ta không còn đặt nặng nó nữa, cơn đau đầu cũng giảm đi nhiều."
Ta nói: "Đúng vậy, nên học thì vẫn phải học, chỉ là trong lòng phải đặt xuống."
Lâm Trạch nhìn ta chằm chằm.
Ta hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?"
Hắn lắc đầu, nói: "Ngươi..."
Hắn không tìm được từ thích hợp, bỗng trở nên bối rối.
Ta giúp hắn giải vây: "Có phải ngài muốn nói, ta không tính là mỹ nhân, nhưng khá ưa nhìn đúng không?"
Ta biết hắn muốn khen ta thông minh, có ngộ tính.
Nhưng ta thà để hắn khen ta xinh đẹp, cũng không muốn hắn nói ta có đầu óc.
Ở thế giới này, khen một nha hoàn thông minh, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ánh mắt hắn sáng rực, không chịu để ta đánh trống lảng.
Ta bắt đầu bất an.
Đang luống cuống, Thạch Mài bỗng bước đến, kéo tay ta nói: "Đi."
"Thạch Mài, đệ biết nói sao?" Ta kinh ngạc tột độ.
May mà lúc đó cũng đã xoa bóp xong, ta lập tức cáo từ Lâm Trạch.
Bế Thạch Mài chạy đi tìm Thạch ma ma.
Thạch Mài biết nói!
Đây là một chuyện đại hỷ!