Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta!

Chương 12 - Tận Hưởng

Trần Tuấn phẩy tay một cái, hóa Thất Lục Vương Đào trở thành môt dòng chất lỏng màu xanh, tống vào miệng hai nữ nhân kia.

Dịch xanh tràng vào, cơ thể đã ngay lập tức phát sinh biến hóa. Cả người hai người đều được bao phủ bởi một đạo lam quang nhen nhẹ. Lam quang đó sỡ hữu sức sống vô cùng mạnh mẽ, xươg cốt nứt toát, vô phương cứu chữa ngay lập tức liền lại, mấy vết thương khắc sâu vào trong da thịt, để lại sẹo vĩnh viễn cũng được lam quang bù đáp, trẻ lại nhan sắc trước kia.

Sinh cơ hồi phục, ý thức của hai nàng Katien và Roze cũng dần hồi phục lại.

Roze vốn là cao hơn Katien một bậc nhỏ, thế nên nàng tỉnh lại trước nàng ta.

Vừa lấy lại được ý thức, đã thấy một bóng người đứng thù lù ở đó khiến cho nàng ta theo ký ức phản xạ mà chấn kinh hét lớn:

- Đừng, đừng đánh ta. Ta không biết gì hết, đừng đừng đánh ta, đau, đau lắm!

Trần Tuấn quỳ xuống, đối diện với nàng, dùng một tông giọng trầm ấm mà nói:

- Không sao, không sao là ta đây.

Roze nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì lắp bắp nói:

- Đại nhân?

Như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng hối hả nói:

- Đại nhân mau mau chạy đi, giám đốc muốn giết ngài đấy. Đừng lo cho chúng tôi, báo lên sở trị an, với thân phận của ngài chắc chắn mấy tên kia không dám bênh vực cho giám đốc đâu.

Trần Tuấn nói:

- Không sao không sao, hai cái tên gì ma pháp sư gì đấy đã được ta giải quyết rồi. Cái tên giám đốc gì đấy ủa các người cũng được ta tiễn đi một đoạn rồi. Lần này ta đến đây cứu hai người chỉ là muốn biết một chút về số tiền năm trăm đồng vàng của ta chuyển đến chưa mà thôi. Cả tháng rồi đấy.

Rỡn sửng người, hỏi lại hắn:

- Đại nhân... Ngài thực sự hạ được hai Đại Pháp Sư cấp bậc Phi Thường hay sao?

Trần Tuấn bày ra một bộ mặt hiển nhiên, nói:

- Không thì sao? Chả lẽ ta lại thua kém cái tên quốc vương đó?

- Cái này...

Roze nghe đến đây đã tự biết mình thật ngốc. Không cần nói ai cũng biết là để quen được quốc vương chí ít đều có khả năng hơn người, nếu không hơn người thì cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình. Thế mà nàng lại kêu hắn chạy đi. Nếu nàng không ngốc, thì ai ngốc nữa đây.

Trần Tuấn nói đến đây bất giác gãi mặt, ấp úng như mới vừa làm chuyện gì sai mà nói:

- Chỉ có điều là có lẽ ngân hàng của mấy người sẽ phải tu bổ vài tháng rồi mới đi vào hoạt động lại được.

Nghe thế Roze cũng đoán chừng được mức độ thiệt hại của trận chiến giữa Thiên Hạ Đệ Nhất Sâu Kiến cùng với ma pháp sư trung cấp ở thế giới này là như thế nào rồi.

Ma pháp sư cùng với kiếm sĩ ở đây được phân thành hai bậc rất lớn, nhưng đều dùng chung một phân loại xếp hạng. Đầu tiên là ma pháp sư. Ma Pháp Sư được phân thành hai loại là ma pháp sư bình thường và Đại Ma Pháp Sư. Khác biệt ở chỗ hai cái tên gọi này là vì Ma Pháp Sư không biết sử dụng cấm chú như Đại Ma Pháp Sư.

Còn kiếm sĩ thì được phân thành hai cấp là Chiến Sĩ, cùng Dũng Sĩ. Khác biệt ở chỗ Chiến Sĩ chỉ có thể dùng kỹ thuật, cùng với cơ bắp của mình để mà đánh nhau, là loại hấp nhất trong các loại, còn xếp sau cả pháp sư chuyên việc hậu cần sản xuất, còn Dũng Sĩ thì có thể sử dụng được ma lực trong cơ thể mình, cùng với truyền vào vũ khí, từ đó mà phát huy ra tiềm năng lớn nhất của cơ thể người. Đa phần Dũng Sĩ trong Ma Pháp Thế Giới này đều thuộc hàng cao cấp, ít nhất khi đạt được đều có thể trở thành đội trưởng chỉ huy một đội gần năm chục người.

Còn cấp bậc được phân chia lần lượt theo thứ tự là Truyền Kỳ, Truyền Thuyết, Huyền Thoại, Tuyệt Thế, Phi Thường, cùng Phổ Thông. Những cấp bậc này tương đồng với các cấp bậc của mấy trò chơi nhập vai mà Trần Tuấn thường hay chơi, với cao nhất là Truyền Thuyết là màu đỏ, yếu nhất chính là phổ thông tương đương màu trắng, còn lại phân chia theo mấy màu cam, tím, lục, lam theo thứ tự từ mạnh đến yếu. Các cấp bậc lại phân chia thành sao, với mười sao là cấp cao nhất.

Xét theo hệ thống cấp bậc này, Đại Pháp Sư cấp Phi Thường Bảy Sao mà Trần Tuấn đối mặt được xem như là hàng trung cấp của thế giới này. Ở nhưng quốc gia nhỏ lẻ, không phải là đại quốc của Hoàng Bách cung có thể xưng bá một phương. Thế nên Roze mới hoảng hốt như vậy.

Roze biết được thực lực chân chính của Trần Tuấn, thì nói:

- Nếu đại nhân đã mạnh như thế thì ta không cần phải lo đám người kia sẽ báo thù nữa. Tiền của đại nhân từ lâu đã chuyển đến rồi, chỉ là cái lão Therry ấy đã đón đầu mà thu lấy hết về biệt thực của mình rồi, đại nhân đi về hướng đông vài dặm là tới.

Trần Tuấn nghe thế thì cười nói:

- Được đa tạ hai người. Chừng nào tôi lấy được tiền nhất định sẽ mời hai người đi ăn một bữa.

Nghe thế Roze bỗng nhiên đỏ mặt. Nàng ta quay đi tránh ánh mắt của Trần Tuấn, nói:

- Đại nhân sao có thể chứ. Mặc dù ta đến nay chưa từng nắm tay ai, ngài cũng vô cùng ưu tú, không những sỡ hữu khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn, lại còn sỡ hữu tài lực, cùng với sức mạnh khủng bố nữa. Nhưng mà chúng ta chỉ mới gặp nhau có hai lần mà thôi, ngài có cần sốt sắn vậy không?

Trần Tuấn khó hiểu nhìn nàng, nói:

- Chỉ là mời cô nương đi ăn một bữa chung vui thôi mà? Khó vậy sao?

Roze ấp úng nói:

- Đại nhân... Ta... Ta không có nói ta từ chối.

- À vậy thì tốt, đợi ta lấy được tiền rồi liền mời mọi người ăn một bữa.

Trần Tuấn vì không muốn tạo thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa, nên dùng Ẩn Thân Quyết để ẩn đi mình, tiến vào bên trong biệt thự của Therry lấy lại năm trăm đồng vàng.

Sau đấy hắn đi khắp làng, mua một đống đồ ăn, cùng gia vị, rồi luyện ra một cái vỉ nướng thật lớn, chuẩn bị cho một bữa tiệc thật thịnh soạn.

Đã hơn vạn năm rồi, mặc cho tài nghệ của Phạm Linh Nhi có siêu phàm như thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng chỉ có thể nấu quanh quẩn một màu hương vị phương đông mà thôi. Hắn thì lại muốn ăn đồ ăn phương tây. Bấy giờ lại xuyên qua Ma Pháp Thế Giới, nên Trần Tuấn muốn tận lực thử cảm giác làm môt buổi tiệc nướng ngoài trời của mấy người tây ba lô là như thế nào.

Lấy tiền mua đồ, chuẩn bị thịt ướp xong cả rồi Trần Tuấn lại như cũ, quay trở về thư viện.

Cùng lúc đó Beth cũng đang tìm kiếm hình bóng quen thuộc của hắn bên trong. Nên khi thấy hắn bước vào thì nàng rất hớn hớn mà đi đến, nói:

- Trần Tuấn, ngươi đi đâu nãy giờ mà ta không thấy vậy?

Trần Tuấn đáp:

- Bụng có hơi đau một chút, nên đi giải quyết mà thôi. À đúng rồi Beth, hôm nay ngươi có rảnh hay không? Ta định mời ngươi một bữa, ngươi thấy thế nào.

Nghe thấy thế, một Beth vốn có sẵn cảm tình với hắn thì cũng như Roze, ấp úng hỏi:

- Ngươi mời ta thực sau?

- Đương nhiên rồi, ngươi là một trong những người thường xuyên đến đây bầu bạn với ta mỗi khi thư viện này vắng mà. Không mời ngươi, ta cảm thấy ấy nấy lắm.

- Ta... Nhất định sẽ tới. Ở đâu thế?

- Cũng gần nhà trọ mà thôi.

- Ta nhất định sẽ tới!

Vừa dứt lời Beth ngại quá liền chạy thẳng một mạch về nhà, khiến cho Trần Tuấn phải ngỡ ngàng nói:

- Này... Ít nhất cũng phải ký giấy mượn sách cái đã Beth cô nương! Không ký giấy ta bị trừ tiền mất!

Beth dường như không nghe thấy, liền một mạch chạy thẳng vào nhà, bay lên phòng khóa cửa lại chuẩn bị đồ, cùng với lấy ra những đồ mỹ phẫm vô cùng đắt đỏ mà nàng phải tốt rất lâu để có thể tích lũy mà mua được, mà chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay.

Háo hức cả chiều, cuối cùng cũng đợi được đến lúc mặt trời lặng. Beth mặc trên người một chiếc vấy màu xanh dương đơn giản, nhưng lại ôm sát, vô cùng tôn lên dáng người thon thả của nàng. Cùng với một lớp trang điểm vô cùng tinh tế, đã biến nàng trở thành một con mười hoàn toàn khác, đến cả cha ruột của mình cũng không nhận ra con gái mà mình nuôi bấy lâu nay nữa.

Roze cũng như thế, bận rộn chuẩn bị hết cả một buổi chiều để có một cuộc hẹn riêng với Trần Tuấn.

Nhưng khi hai người đi đế chỗ hẹn đã thấy Katien đã chờ sẵn ở đó với đĩa thịt nướng trên tay, và mọt cái nĩa vẫn còn trong miệng.

Katien nói:

- Hai người đến rồi à? Cũng vừa hay đại nhân cũng mới nướng xong một lần đầu tiên, mọi người cùng vào ăn đi. Mà Roze này... Sao hôm nay ngươi mặc đồ kỳ quái như thế hả?

Nghe Katien nói như thế Roze cùng Beth ngượng chín cả mặt. Rốt cuộc chuẩn bị cả tiếng đồng hồ cuối cùng rước lại cũng chỉ là một người lạt loài mà thôi.

...

Trong khi Trần Tuấn đang tận hưởng buổi tiệc của mình thì bên ngoài có một đoàn gần năm người đang bị ma thú đuổi giết.

Ba người trong số đó trong lúc trốn chạy đã không may bị ma thú bắt lại được, nên bị xé xác. Còn mỗi hai người chiến sĩ cùng với một người cung thủ là nhanh chân chạy thoát được.

Kiếm sĩ sỡ hữu mái tóc cắt ngắn màu trắng kia không ai khác chính là cha của Alisha, White. Còn người cung thủ thì sỡ hữu một đôi tai nhọn hoắc, cùng với một mái tóc dài vàng mượt, không ai khác chính là một trong những tộc nổi tiếng nhất trong thế giới ma pháp đó chính là tộc Elf tên Meliel

Nguyên lai là vì White lúc trước nhận lệnh của công tước đi săn vài con ma thú để lấy tinh hạch bên trong người bọn chúng. Sau đấy vô tình gặp được một đám người dị nhân, nên cùng với bọn họ thành lập nên một đoàn.

Ai ngờ được khi săn gặp chuyện, chọc giận một con Đại Ma Thú cấp Tuyệt Thế Một Sao, nên mới phải chạy trốn như thế. Cũng thật may là trước khi bị nó cắn chết, thì ma pháp sư trong tổ đội đã kịp dùng trận phép để làm bị thương con ma thú này, khiến cho nó không thể đuổi theo hai người quá lâu được.

Nhưng White cùng Michel sau khi gặp nó cũng đã bị trọng thương. Tuy chạy thoát được nó, nhưng không đến được nơi có người, chỉ có ngất đi ở bìa rừng gần làng của Trần Tuấn đang ở mà thôi.

...

Cũng tại trong lúc đó Phạm Linh Nhi và Trinh Hoa Cốt đã thành công chiếm được cái hòn đảo mà Trần Tuấn dẫn hai nàng đi đến.

Hòn đảo này cũng thật không bình thường một chút nào. Nó nguyên lai chính là một cái ổ của một đám Siêu Cấp Ma Thú cấp bậc Huyền Thoại Mười Sao. Dù có là ma tộc hùng mạnh đi chăng nữa cũng không dám bén mảng đến chỗ này.

Thế nhưng chỉ bằng vào một kiếm Phá Thiên Diệt Địa của mình, Phạm Linh Nhi đã cùng lúc chém giết hai con ma thú cấp cao nhất trong ổ, khiến cho đám còn lại chấn kinh sợ hãi.

Nàng lại không theo lẽ thường để mà thu thập bọn chúng. Mà lại dùng đám ma thú này trở thành vật trút cơn giận xa Trần Tuấn của mình.

Tất thẩu ma thú ở đó đều in hằng cái hình ảnh kia. Một con quái vật hinh người bước tới, nhìn bọn nó với một đôi mắt trống rỗng tựa như một cái vực hư vô không đáy, tay thì vung ra nhanh như đạn pháo, từng quyền từng quyền giáng vào người bọn chúng, khiến cho từng cái xương trên nó đều nát thành cám, cả người chi chít toàn là lỗ thủng hình nắm đấm.

Bình Luận (0)
Comment