Nương Tử Cười

Chương 57

Cho nên, Tề đại thúc phải có chút ý tứ với Tịnh Thiền cô cô, chỉ có điều trong lòng vẫn nhớ An Dật Nhiên gì kia, cho nên không hiểu tâm tư lòng mình. Chờ thời gian, hoặc ngày nào đó cho chút kích thích, nói không chừng sẽ nghĩ thông suốt.

Rồi sau đó mấy ngày, Bạch phủ rõ ràng lại thật sự bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, đều nói việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, tuy không thể nói chuyện mừng rỡ này là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng người cả Bắc Đô đều biết rõ rồi. Mỹ nữ đệ nhất kiêm yêu nữ mười năm trước sắp xuất giá rồi, hơn nữa chính là người nhìn lén thân thể nàng, cũng coi như “Tu thành chính quả.”

Không tới hai ngày, hai vị Tề đại cô đột nhiên ăn mặc long trọng khác thường, còn mang theo mấy vị trưởng bối. Lúc này An Nhược Hảo mới biết, Tề đại thúc là con út Tề gia ở Bắc Đô, chỉ có điều hai mươi năm trước rời nhà trốn đi Tấn Bình, sau lại đi thẳng không chịu trở về. Lúc trước bởi vì Tề đại thúc vẫn vùi mình trong phòng, hai vị đại cô không có cơ hội đụng phải, cộng thêm chuyện trở về Bắc Đô bí ẩn, cho nên chờ đến lúc truyền ra tin đại hôn Tề gia mới biết.

Hai vị đại cô Tề Kỳ và Tề Á cũng chỉ xem như hạ nhân Tề gia, bởi vì nghe nói hiện nay ngồi ở sảnh chính là huynh trưởng và trưởng tỷ Tề gia, hai vị đại cô chỉ có thể đứng hầu hạ. Tề gia bây giờ buôn bán không nhỏ, hơn nữa trong nhà cũng có người làm việc trong triều, trưởng tỷ gả cho nhị thiếu gia Hoắc gia, phú quý của Tề gia đã không phải chỉ là Bạch gia mở một tửu lâu có thể so sánh. Mặc dù Tề Phỉ Dương lớn tuổi, nhưng thật sự ở rể rồi, mặt mũi Tề gia để đi đâu.

Nhưng hôm nay không biết Tề đại thúc bị Bạch Tịnh Thiền lừa gạt đến chỗ nào rồi, cho nên chính chủ không có ở đây, tuy Bạch tiên sinh là gia chủ Bạch gia, nhưng nhìn có vẻ cũng chỉ là tượng trưng tiếp đón.

Cho nên, hai vị Phật lớn ngồi đó, xụ mặt, hạ nhân phía dưới ngồi xem kịch vui. Tam thiếu gia Hoắc gia, thỉnh thoảng quay đầu sang sử dụng ánh mắt đùa giỡn nhìn An Nhược Hảo, thấy vậy Lăng Canh Tân định lên khoét mắt hắn, may mà lão Bạch ngăn lại.

“Bạch Linh, mặc dù xá đệ không tốt, hàng năm không ở nhà, hôm nay nhất định phải phụ trách Bạch cô nương, nhưng chuyện ở rể như vậy, ta không thể nào tiếp nhận.” Tề lão gia liếc nhìn tiên sinh vẫn nhàn nhã uống trà, cuối cùng mở miệng.

Bạch tiên sinh liếc nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục uống trà, Tịnh Thiền nói muốn hắn ở rể, Tề Phỉ Dương cũng đồng ý, hắn không có quyền phát biểu, chờ bọn hắn trở lại rồi nói.

“Đều nói trưởng tỷ như mẫu thân, ta đây làm tỷ tỷ không hoàn thành trách nhiệm, để cho hắn phiêu bạt bên ngoài, hôm nay hắn muốn thành gia lập nghiệp rồi, ta làm tỷ tỷ tuyệt đối không để cho người ta nhạo báng hắn.” Trưởng tỷ lau khóe mắt, rất đau xót.

“Bạch Linh, ngươi làm ca ca không thể tùy ý muội muội ngươi hồ đồ. Gia phụ gia mẫu mất sớm, nguyện vọng duy nhất khi còn sống chính là có thể thấy tiểu đệ về nhà, bây giờ ngươi cũng có hài tử, nên hiểu rõ tấm lòng làm phụ mãu. Chúng ta là con cái, luôn luôn thỏa mãn nguyện vọng của phụ mẫu.” Tề lão gia phát hiện Bạch Linh vẫn ít nói, nói chuyện với hắn thật mệt mỏi, nhìn xung quanh, “Sao Bạch tiểu thư còn chưa ra?”

“Nàng đi chơi rồi.” Bạch tiên sinh lạnh nhạt nói, “Cùng lệnh đệ.” Bạch tiên sinh cố ý cường điệu hai chữ “Lệnh đệ”.

Quả nhiên mặt Tề lão gia cứng đờ, không ngờ một đống lời hắn vừa nói đều vô ích, hơn nữa hôm nay có khả năng còn uổng công đến đây. Chẳng lẽ sớm có người mật báo cho Bạch gia? Hắn sớm biết đệ đệ kia, vốn muốn thuyết phục Bạch tiểu thư gả đi, coi nhưng tính tình bướng bỉnh chút cũng không có gì, chỉ cần về sau không bị người ta nhạo báng là tốt rồi. Nhưng hôm nay, hai người kia đều không có ở đây, Bạch Linh như người “Câm”, hắn thật sự tức muốn chết.

“Bạch Linh, coi như chúng ta quen biết đã lâu, ta không nói lời khách sáo với ngươi. Ta biết rõ ngươi thương yêu muội muội, nàng thích như thế nào, ngươi cũng sẽ không phản đối. Năm đó ngươi bị đuổi ra khỏi Hoắc gia, ta lại không vì ngươi nói chuyện là ta không đúng, ta nói xin lỗi ngươi. Hôm nay cũng mong ngươi nể mặt mũi Tề gia, Tề gia chúng ta không phải nghèo khó vất vả, để cho công tử ở rể nhà khác.” Tề lão gia nhìn Bạch Linh thấy hắn nghe nói chuyện cũ, đáy mắt hơi rung động, liền tiếp tục nói, “Mọi người chúng ta đều biết tính khí muội muội ngươi. Nhưng ta bảo đảm, nàng gả đi ta sẽ không bạc đãi nàng. Nàng ở Bạch gia được đối xử như thế nào, Tề gia chúng ta đối xử sẽ tốt hơn.”

“Ta sẽ không đi nhà các ngươi.” Giọng Bạch Tịnh Thiền vang lên ngoài cửa, nhưng giọng nói lạnh lùng chuyển thành nũng nịu trong nháy mắt, “Hơn nữa Dương Dương đã đồng ý ở rể Bạch gia.”

“Khụ khụ.” Tha cho bọn hắn là quen biết cũ, Tề lão gia và trưởng tỷ vẫn bị tương phản to lớn này làm sặc, hai vị đại cô Tề Kỳ, Tề Á vội vàng nhuận khí cho Tề trưởng tỷ.

“Dương Dương…” An Nhược Hảo không nhịn được đổ mồ hôi.

Sau đó nhìn vẻ mặt Tề đại thúc như ăn mật, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Ta đã đồng ý với Thiền Thiền ở rể Bạch gia, huynh trưởng trưởng tỷ cũng không cần quan tâm đến ta.”

“Thiền Thiền…” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân liếc mắt nhìn nhau, lạnh đến buồn nôn.

“Phỉ Dương, ta biết rõ ngươi có ám ảnh với sự kiện khi còn bé, nhưng Tề gia hôm nay đã không phải là Tề gia trước kia, ngươi cũng phải kiêng nề mặt mũi Tề gia đúng không?” Rốt cuộc trưởng tỷ thong thả lại sức, vừa nghe Tề Phỉ Dương mở miệng cũng biết là giả, người cho tới bây giờ vẫn tránh Bạch Tịnh Thiền như tránh rắn rết sao lại thân thiết như vậy?

“Ha ha, thể diện, mặt mũi Tề gia đã không còn từ hai mươi mấy năm trước, đừng tưởng rằng bây giờ có chút ít quyền thế là có thể muốn làm gì thì làm.” Tề Phỉ Dương nghe nàng ta nói chuyện cũ, mặt nhanh chóng kéo xuống. Mặt mo vốn bình thường cà lơ phất phơ lúc này lại mang theo mười phân cứng rắn, vẻ nam nhân mười phần.

“Phỉ Dương, mặc dù ngươi có lòng oán hận, nhưng bao nhiêu năm qua nếu không phải Tề gia che chở ngươi, ngươi đã sớm bị truy nã bao nhiêu lần. Hôm nay trở về Đại Lương, trở về đến Tề Gia coi như là nhất đao lưỡng đoạn *.” Tề lão gia nghiêm mặt ra lệnh.

(*) Nhất đao lưỡng đoạn: một nhát dao chém đứt thành hai đoạn, chỉ hành động dứt khoát, cắt đứt quan hệ

Lão Bạch thấy dáng vẻ này, vội vàng đuổi tất cả sai vặt nha hoàn ra ngoài, ngộ nhỡ có lời nói gì đáng ngại, cũng ít dính líu đến những tiểu nhân này.

“Đại Lương chưa bao giờ là cố quốc của ta, ta nói ta là người Tấn Bình, hơn nữa ta và Thiền Thiền đã bàn xong sau thành hôn sẽ đi Tấn Bình.”

“Ngươi!” Tề lão gia thật sự không hiểu đầu óc đệ đệ này của hắn trưởng thành như thế nào, “Hoàng thượng vẫn rất coi trọng ngươi, nếu ngươi có thể dốc sức vì triều đình, phụ mẫu dưới cửu tuyền cũng sẽ vui mừng.”

“Không cần nói phụ mẫu với ta, đến lúc chết bọn họ mới nghĩ đến ta, ha ha, còn muốn ta làm vẻ vang cho Tề gia? Nếu không phải bọn họ chết sớm, chỉ sợ ta không thoải mái như vậy.” Tề Phỉ Dương cười lạnh.

Bạch Tịnh Thiền vừa nhìn, tình thế hoàn toàn không đúng, vội vàng kéo cánh tay hắn: “Phỉ Dương, đừng như vậy.”

An Nhược Hảo thấy vậy cũng vội đứng bên cạnh Tề đại thúc: “Đai thúc, người chết lớn nhất, quá khứ có gì không hài lòng cuối cùng là phụ mẫu, không thể ăn nói không ý thức như vậy.”

“Một đại lão gia còn không hiểu chuyện bằng một cô nương nho nhỏ, bẽ mặt không!” Đột nhiên, một âm thanh sang sảng từ ngoài cửa truyền tới, nghe là một lão bà.

Ngay sau đó một gã sai vặt vội vàng hấp tấp nói: “Lão gia, An lão thái quân tới.”

Lão Bạch vừa nghe giọng, vội vàng tiến lên mở cửa nghênh đón: “An lão thái quân.”

An lão thái quân chống trượng tiến vào, thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi, được bảo dưỡng rất tốt, tuy tóc hơi trắng, nưhng tinh thần mạnh hơn người trẻ tuổi nhiều. Trên người bà mặc một áo dài màu tím, bên ngoài khoác áo màu mận chín, trên chân đeo giày thêu kim tuyến điểm trân châu, chỉ có điều phía trên hơi dính bùn, nhìn bộ dáng là mới từ ngoài trở về chạy vào đây.

“An lão thái quân.” Tề lão gia vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi.

“Tổ mẫu *.” Trưởng tỷ cũng đứng lên.

(*) Tổ mẫu: Bà nội

Người còn lại cũng vội cung kính mà đứng ngay ngắn, Hoắc tam thiếu vừa thấy tổ mẫu tới, vội vàng lặng lẽ chuyển đến một góc tầm thường, mắt cũng không dám nhìn loạn.

An lão thái quân bình tĩnh nhàn nhã ngồi xuống, nhìn lướt qua tất cả mọi người, đến chỗ An Nhược Hảo hơi dừng lại một chút, cười gật đầu một cái, mang theo tán thưởng. Nhưng cũng chỉ dừng trong chớp mắt, ánh mắt chuyển đến trên mặt Tề đại thúc: “Phỉ Dương, nhớ tới lúc ngươi còn nhỏ, ta còn ôm ngươi.”

“Ta không nhớ.” Tề Phỉ Dương trả lời, trong giọng nói có ít nhiều không phục.

“Thật là tiểu tử không biết đội ơn.” An lão thái quân lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngay sau đó nói với Tề lão gia, “Hôm nay ta đến đây chính là muốn tâm sự với bạn cũ. Phỉ Dương cũng trưởng thành rồi, sớm nói thành gia lập thất, hôm nay nếu Bạch tiểu thư nguyện ý, việc tốt này để cho nó thành. Tề gia là hộ lớn không sai, nhưng Bạch gia cũng không kém, nếu thật sự để ý, lão thân cho hai đứa nhỏ một tòa nhà, lão thân cho tiền làm mai, đón dâu. Như vậy không cần nói ở rể vẫn là gả nữ, hai bên đều lùi một bước. Như thế nào?”

“Lão thái quân mở miệng, vãn bối tự nhiên nghe theo.” Tề lão gia vừa nghe biện pháp kia có thể được, bảo vệ mặt mũi mình, còn tiết kiệm một khoản tiền.

“Ta không muốn ngài…” Tề Phỉ Dương còn muốn kiên cường, nhưng bị Bạch Tịnh Thiền kéo tay, An lão thái quân coi như là lão nhân có danh vọng và uy tín nhất thành Bắc Đô, hơn nữa Hoắc gia tự nguyện làm mai, sau khi nàng gả đi cũng không bị người ta nói là cưỡng ép nam nhân cưới nàng. Mặc dù trong lòng nàng rất cường đại, nhưng nói cho cùng vẫn còn tâm tư truyền thống.

“Tốt rồi, hai nhà kết thành quan hệ thông gia, chuyện còn lại mấy ngày nữa lại nói. Lão thân hôm nay, là muốn nhận cháu ngoại và nàng dâu của cháu ngoại về.” An lão thái quân nhìn lướt qua, cuối cùng dừng trên mặt Lăng Canh Tân, mắt chợt đỏ.

Bạch tiên sinh gật đầu với hai người An Nhược Hảo, An Nhược Hảo vội vàng kéo Lăng Canh Tân tiến lên quỳ xuống, tuy nói rằng nàng chưa bao giờ quỳ với bất kỳ ai, nhưng mà lão nhân này có một khí chất bẩm sinh, nàng quỳ tâm phục khẩu phục.

“Người là bà ngoại con?” Lăng Canh Tân quỳ xuống, sững sờ nói. Hắn vẫn cho rằng bà ngoại là lão thái nhỏ yếu, nhưng tinh thần lão nhân trước mắt còn tốt hơn hắn, đôi mắt giống như ưng. Hơn nữa giọng nói kia cứng rắn, người ở đây không ai dám phản bác nàng.

“Đứa nhỏ ngốc.” An lão thái quân nghe hắn nói vậy càng chua xót mà hỏi ra miệng, nhỏ nước mắt, “Đứa nhỏ ngốc, khó khăn cho ngươi. Từ khi ra đời đã không gặp ba fngoại, hôm nay ở trước mặt lại không dám nhận, là lỗi của ta, lỗi của ta.”
Bình Luận (0)
Comment