Nương Tử Cười

Chương 75

Chung Hàn Lương từ trên chỗ ngồi, đứng bên cạnh An Dật Nhiên: “Dật Nhiên đừng khóc, bây giờ Tiếu Nhan cũng đã trở về, để cho chuyện này qua đi, trong lòng hắn cũng không dễ dàng.”

An Dật Nhiên thong thả điều hòa cảm xúc, mặc cho Chung Hàn Lương lau nước mắt cho nàng: “Lăng Tri Ẩn, ngươi nghe kỹ cho ta, ta không quan tâm thân phận ngươi là gì, tướng quân cũng tốt, Vương gia cũng được. Nếu nhi tử của ngươi bắt nạt nữ nhi của ta, hoặc cưới thiếp, ta nhất định tìm một người khác tốt hơn cho nữ nhi của ta, hơn nữa lấy thân phận của ta và Chung Hàn Lương, thanh niên tài tuấn kia còn không phải có một bó to cho Tiếu Nhan chọn.” An Dật Nhiên nói về chuyện này, chân mày dựng ngược, đây không phải nói chơi.

Lăng Canh Tân đang định phản bác nói hắn còn lâu mới khi phụ Tiếu Nhan, Lăng Tri Ẩn mở miệng trước: “Chờ trở lại Đông Đô, ta sẽ xin Hoàng huynh tứ hôn cho bọn hắn. Hơn nữa trước đó Hoàng huynh lqd muốn thưởng cho hắn một tòa dinh thự, ta không muốn, mà muốn một tòa nông trang, sau này bọn họ có thể có cuộc sống gia đình yên ổn của mình, sẽ không bị triều đình quấy nhiễu, những nữ quyến kia cũng sẽ không đánh chủ ý lên a Tân.”

“Thế mới được, trước kia làm khổ Tiếu Nhan rồi, về sau nếu con bé còn khổ nữa, ta nhất định rút gân lột da ngươi.” Rốt cuộc An Dật Nhiên đã hơi vui vẻ.

Đột nhiên An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân kéo vạt áo mình, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của hắn, dùng khẩu hình miệng hỏi hắn như thế nào.

Lăng Canh Tân trả về một khẩu hình “Nhạc mẫu thật hung dữ”, vẻ mặt này còn nhăn nhó hơn khổ qua khiến An Nhược Hảo nhìn thấy phải bật cười: Nhưng An Dật Nhiên cũng vì tốt cho nàng. Với thân phận tiểu quận vương của Lăng Canh Tân, quan trọng hơn là công trạng của Lăng Tri Ẩn, nếu đi Đông Đô, nhất định sẽ có nhiều quan lại vì nịnh bợ mà gửi gắm nữ nhi. Nhưng Lăng Tri Ẩn để Hoàng thượng tứ hôn cộng thêm Lăng Canh Tân không có tước vị, vì thế người bụng dạ khó lường sẽ không quấy rầy bọn họ. Như vậy nàng cũng yên lòng không ít.

“Hả, con và Phỉ Dương còn chưa viên phòng?” An lão thái quân lơ đãng vén tay áo Bạch Tịnh Thiền vẫn đứng bên người bà, lại nhìn thấy thủ cung sa vẫn ở đó. An lão thái quân sầm mặt xuống, chất vấn Tề đại thúc: “Ngươi ghét bỏ Thiền Thiền nhà ta?”

“A, không phải, không có.” Tề đại thúc vội vàng phủ nhận, còn lâu hắn mới thừa nhận hai người chưa làm…

“Nghĩa mẫu, đừng trách chàng.” Bạch Tịnh Thiền cũng đỏ mặt, nhưng không tiện nói điều bí ẩn ra, ánh mắt cầu cứu ném về phía An Nhược Hảo.

An Nhược Hảo thấy trong khoảng thời gian này bọn họ giống như trẻ sinh đôi kết hợp, còn tưởng rằng bọn họ đã tiếp xúc đến mức kia rồi, hóa ra hai người còn chưa động phòng. Nhưng ánh mắt đáng thương của Tịnh Thiền cô cô là có ý gì?

Chung Hàn Lương thấy Tề đại thúc và An lão thái quân giằng co, vội vàng hòa giải: “Bởi vì bị Tống Tu Hoa dienđanlequydon phá hư đám cưới, nên Tề Phỉ Dương vẫn áy náy trong lòng với Tịnh Thiền cô cô, đang định trở về Đông Đô bổ sung cho nàng ấy đó.”

Tề đại thúc đang định nói ta còn không có ý định trở về Đông Đô đâu, nhưng nếu hắn không thừa dịp này mà bước xuống bậc thang đi, An lão thái quân có thể bắt lấy hắn mà rút gân lột da rồi, nên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta định trở về Đông Đô bổ sung.”

Còn Chung Hàn Lương cười trong lòng: đưa ngươi về Đông Đô làm lao động khổ sai cho Hoàng thượng, như vậy Dục Giác có thể tốn ít sức hơn. Quan trọng nhất là có nữ nhi canh chừng ngươi, về sau sẽ không quấy rầy Dật Nhiên rồi.

An Dật Nhiên hiển nhiên biết rõ toan tính của hắn, xếp đặt rõ ràng như vậy, không biết về sau có thể ức hiếp Dục Giác không. Nghĩ đến trưởng tử, nàng lại bắt đầu chất vấn Lăng Tri Ẩn: “Lăng Vương gia, ngươi ném chuyện đàm phán hòa bình cho Dục Giác là có ý gì, ngươi định hại chết nó sao?”

“Ta là hạng người như vậy sao? Quý công tử tài hoa hơn người, ăn nói hơn người, diện mạo lại phong lưu phóng khoáng, các cô nương Đại Lương nhất định sẽ khiến cho hắn thần hồn điên đảo.” Lăng Tri Ẩn nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại: giống như nói lỡ miệng. Hắn mới không thừa nhận bởi vì nghe nói Hoàng đế Đại Lương định làm mai cho hắn nên mới trốn đến đây.

An Dật Nhiên là ai, vừa nghe đã hiểu, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi được đấy Lăng Tri Ẩn, thì ra cố tình vùi dập Dục Giác của chúng ta vào bất nghĩa rồi, người nào không biết Dục Giác của chúng ta là đứa chung tình, chỉ cưới một thê. Đến lúc đó Hách Liên Giác nhét nữ nhân tới, ta sẽ để cho Dục Giác đưa hết tất cả đến chỗ ngươi, hừ.”

“Này, Chung nhị thiếu gia còn chưa thành gia thất, cho hắn là được rồi.” Lăng Tri Ẩn liếc nhìn Chung Dục Cẩn ở bên cạnh, thờ ơ mà trêu đùa.

“Chuyện đó liên quan gì tới ta? Ta mới không cần những nữ nhân kia!” Chung Dục Cẩn gấp đến độ dậm chân.

“Lão gia, đại thiếu gia gửi thư.” Đột nhiên, Chung Cẩn Ngôn cầm thư vào.

Chung Hàn Lương nhận lấy mở ra xem, vừa nhìn đã cười: “Dục Giác quả nhiên giỏi tài ăn nói.”

An Dật Nhiên nhìn hắn cười rất không phúc hậu, ngạc nhiên cầm thư, sau khi xem xong cũng cười: “Không hổ là nhi tử của Chung đại nhân, rất có phong phạm của chàng năm đó.”

Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên liếc nhìn Lăng Tri Ẩn, nhìn nhau cười một tiếng, nhìn đến mức khiến trong lòng Lăng Tri Ẩn dựng tóc gáy.

Lăng Tri Ẩn cảm giác nhất định là hắn bị Chung Dục Giác giăng bẫy, đoạt lấy thư, nhìn xong thì phun ra từng chữ từ trong kẽ răng: “Chung, Dục, Giác, ngươi tiểu tử hỗn hào!”

“Đã xảy ra chuyện gì?” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân bị mơ hồ mờ mịt không hiểu gì, vội hỏi.

“Tiếu Nhan, đại ca của con tìm kế mẫu cho các con, ta phải nghĩ cách, nghĩ cách tặng mấy nữ nhân kia cho người khác.” Lăng Tri Ẩn gấp gáp đến mức quay vòng vòng rồi.

“Vừa đúng bây giờ ngươi một thân một mình, có người chăm sóc không phải rất tốt.” An Dật Nhiên rất vui vẻ dlqd bỏ đá xuống giếng, ai bảo ngươi không có lòng tốt bụng ngáng chân Dục Giác, nhi tử nàng cũng không phải người mặc kệ cho người khác bắt nạt.

“Không cần, ta chỉ nhận định Sở Ngọc là thê tử của ta, tương lai có thể đi vào từ đường Lưu gia cũng chỉ có thể là Sở Ngọc. Ta phải lên đường ngăn cản bọn họ, đám người đó tới Đông Đô sẽ không kịp. Nhưng mà, ta còn muốn tới thôn Thuấn Thủy chuyển mộ phần của Sở Ngọc tới Đông Đô.” Lăng Tri Ẩn nói đến đoạn sau, mới điều chỉnh tâm tình lại trở nên nặng nề, sắc mặt trầm trọng, mang chút khổ sở.

An Nhược Hảo bị cảm động bởi một câu chỉ nhận Sở Ngọc làm thê tử của phụ thân, cho dù trước kia xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng từng là cặp phu thê cùng nắm tay, vậy mà bây giờ Lăng Tri Ẩn cũng chỉ nhận một mình Hoắc Sở Ngọc làm thê. Đều nói lấy làm thê, vụng trộm làm thiếp, nếu Lăng Tri Ẩn không viết tên tuổi Sở Ngọc lên gia phả, sợ rằng cả đời này Sở Ngọc cũng không có thân phận. Nếu vị cô nương kia vào cửa, vậy thân phận Sở Ngọc càng thêm lúng túng: “Phụ thân, không bằng phụ thân đi ngăn cản người, con và nhị ca đi thôn Thuấn Thủy, chuyển mộ phần mẫu thân đến Đông Đô.”

“Thật sự?” Lăng Tri Ẩn nghe xong rốt cuộc giãn chân mày ra, “Cứ quyết định như vậy đi, ta đi ngăn người, hai đứa đi thôn Thuấn Thủy chuyển mộ phần Sở Ngọc tới Đông Đô, vừa vặn ta đi Đông Đô xin ý chỉ, tiện thể chuẩn bị hôn sự cho hai đứa và Tề Phỉ Dương, đều bổ sung cho mấy người.”

“Được.”

“Vậy chúng ta cùng ngươi trở về Đông Đô, hộ tịch của Tiếu Nhan còn phải làm lại, trước lúc thành thân con bé phải họ Chung.” Chung Hàn Lương đứng dậy, nói với Lăng Tri Ẩn xong quay lại nói cho An Nhược Hảo, “Nếu con không thích cái tên này, vậy đổi thành Chung Tiếu Nhan, thế nào?”

Thật ra không phải An Nhược Hảo không thích hai chữ “Nhược Hảo” này, nhưng nó đại biểu cho quá khứ đau lòng, nhưng bây giờ có thể đổi lại tên hoàn toàn tiễn biệt quá khứ, đương nhiên là nàng cầu còn không được, gật đầu mạnh.

“Vậy chúng ta hộ tống Tiếu Nhan đi thôn Thuấn Thủy.” Tề đại thúc nói, hắn mới không cần sớm trở lại Đông Đô đi làm lao động khổ sai.

“Cũng tốt.” Lăng Tri Ẩn gật đầu, “Mặc dù bây giờ trên đường đã nhiều chỗ bình yên, nhưng dù sao hai đứa nó vẫn còn non, có các ngươi hộ tống quá tốt.”

Thật ra Lăng Tri Ẩn đã sớm nhìn Bạch tiên sinh bị thương tổn vẫn ngồi ở trong góc, chỉ có điều vừa rồi Bạch tiên sinh nghe hắn nói muốn chuyển Sở Ngọc vào từ đường, sắc mặt của hắn càng lộ vẻ xám xịt, đáy nóng thở dài nặng nề, đi qua vỗ vai hắn: “Trong khoảng thời gian này cám ơn ngươi.”

“Ta chỉ vì Sở Ngọc.” Bạch tiên sinh quay đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn.

“Ta biết rõ, nếu không ngươi theo chân bọn họ ddlequuydonn cùng đi thôn Thuấn Thủy, đi đón Sở Ngọc cùng nhau về Đông Đô, về sau có thể ở cùng tụi a Tân trong thôn trang.” Lăng Tri Ẩn dừng một chút, “Sau này ngươi có thể ngày ngày nhìn Sở Ngọc.”

Bạch tiên sinh nghe vậy, quay đầu nhìn hắn.

Lăng Tri Ẩn khẽ gật đầu với hắn, mắt Bạch tiên sinh đỏ hoe, miệng mấp máy, cuối cùng hai chữ “Cám ơn” vẫn không thốt ra được. Nhưng Lăng Tri Ẩn không cần, đi tới trước mặt An lão thái quân dập đầu bái lạy ba cái: “Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu đại nhân, xin nhạc mẫu đại nhân thành toàn.”

“Cũng được.” An lão thái quân móc hộ tịch của Hoắc Sở Ngọc ở trong lòng ra, vuốt ve tỉ mỉ trong chốc lát, nước mắt già nua giàn giụa, cuối cùng vẫn vô cùng không muốn mà đưa cho hắn, “Về sau Sở Ngọc giao cho ngươi.”

Lăng Tri Ẩn trang trọng nhận lấy, đặt lên miệng thầm thì: Sở Ngọc, chúng ta cùng về Đông Đô, từ nay không chia cách.

An lão thái quân ngồi trong chốc lát, mở miệng nói: “Hàn Lương, Tử Mạch vốn là người của ngươi, đi theo bên cạnh lão bà ta cũng nhiều năm, bây giờ nên trả lại cho các ngươi thôi.”

“Lão thái quân?” Tử Mạch vừa rồi hoàn toàn yên lặng không lên tiếng giật mình nói.

“Ngươi cũng biết, lần này ta trở về Bắc Đô chỉnh đốn lại Hoắc gia, e sợ sẽ liên lụy đến ngươi. Hơn nữa tuổi ngươi không còn nhỏ, bên cạnh Hàn Lương có ám vệ tên Lam Lạc?” An lão thái quân lấy một chiếc khăn từ trong tay áo nhỏ, nói với Chung Hàn Lương.

Tử Mạch nghe lão thái quân nói thế, kinh ngạc trong thoáng chốc, vừa nhìn thấy chiếc khăn trên tay lão thái quân, chẳng phải là của Lam Lạc đưa cho nàng sao, nàng lại có thể không cẩn thận làm rơi trên tay lão thái quân rồi, tay nhỏ bé vân vê ống tay áo.

“Dạ có.” An Dật Nhiên gật đầu, nàng thấy Tử Mạch die*endanleeq@uuydonn mắc cỡ đầu cúi xuống sắp chạm đến ngực rồi, “Ta hiểu. Tử Mạch vốn là người của Chung phủ, nếu như thế, chúng ta sẽ an bài cho tốt.”

“Đợi chút.” An lão thái quân lại khua tay, “Gọi hắn ra đây cho ta nhìn một chút, hơn nữa cũng phải hỏi ý tứ của hắn, nếu không muốn, chúng ta cũng không tiện cưỡng ép, ngược lại sẽ hại Tử Mạch.”

“Lam Lạc.” Chung Hàn Lương nhỏ giọng kêu về phía sau lưng.

Ám vệ tên Lam Lạc đó lập tức đi ra “Chủ nhân.”

“Lấy mặt nạ xuống cho lão thái quân nhìn một chút.”

Lam Lạc còn chưa bao giờ lộ mặt trước mặt người khác, nhưng nếu chủ nhân lên tiếng, vẫn vô cùng lúng túng đưa tay cởi mặt nạ.

“Không cần cởi.” Tử Mạch đột nhiên tiến lên ngăn cản hắn, “Ta biết rõ chàng như thế nào, cho dù ra sao ta đều thích.” Tử Mạch nói xong, mặt càng thêm đỏ.
Bình Luận (0)
Comment