Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 106

Trong lòng của nàng ấy chỉ có đệ.

Lãnh Dịch Khánh đẩy Úc Phi Tuyết ra, xoay người đi đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo: "Đệ không cần để tâm, huynh tới là để từ biệt."

Lông mày Lãnh Dịch Hạo nhướn lên: "Lại muốn mang nàng đi?" Lúc này không giống ngày xưa, hắn quyết tâm sẽ không để cho tiểu nha đầu rời hắn nửa bước.

"Huynh cũng muốn, nhưng nàng không muốn." Lãnh Dịch Khánh nói thật lòng, hắn biết rõ, trong lòng Úc Phi Tuyết không có sự hiện hữu của hắn, cho dù có, cũng chỉ coi hắn là bằng hữu hoặc là huynh trưởng. Là hắn cam tâm tình nguyện ở bên nàng.

Lãnh Dịch Hạo khóe môi lặng yên nhếch thành một vòng vui vẻ.

Lãnh Dịch Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua Úc Phi Tuyết, không che dấu chút nào vẻ cô đơn trên mặt: "Trong lòng của nàng không có huynh. Chỉ có đệ. Nếu không, đệ nghĩ rằng lúc này huynh có thể rời đi một mình sao?"

Lời này nghe thật thoải mái. Đôi mắt hấp dẫn của Lãnh Dịch Hạo càng thêm rạng rỡ.

"Ai nói trong lòng ta có hắn! Không có! Chắc chắn không có!" Úc Phi Tuyết nói với Lãnh Dịch Hạo. Ai thích hắn chứ! Đồ biến thái!

Lãnh Dịch Hạo xem nhẹ phản ứng của Úc Phi Tuyết. Trong lòng không có hắn, sao còn ghen? Nghĩ hắn cũng nàng sao?

"Đối xử tốt với nàng, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho đệ." Lãnh Dịch Khánh nhìn sâu vào đôi mắt Úc Phi Tuyết lần cuối cùng rồi quay đầu đi nhanh.

"A Khánh..." Úc Phi Tuyết muốn tiến lên đuổi theo lại bị Lãnh Dịch Hạo giữ lại.

"Đi đâu?"

"Mắc mớ gì tới ngươi! Buông ra!"

"Nàng là nữ nhân của ta, sao lại không liên quan đến ta?" Lãnh Dịch Khánh trực tiếp đặt Úc Phi Tuyết lên đùi mình, ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Ai nữ nhân của ngươi! Ngọc Điệp mới nữ nhân của ngươi! Ngươi không ở cùng nàng, chạy đến chỗ của ta làm gì?" Úc Phi Tuyết nghĩ đến cảnh Ngọc Điệp quấn quýt bên hắn.

"Lại ghen rồi?" Lãnh Dịch Hạo hơi nhướn mày.

"Ai ghen! Ngươi đừng có tưởng tượng..." Đột nhiên một mùi thơm mê người nhẹ nhàng bay tới, lông mày Úc Phi Tuyết hơi nhướn lên, dùng sức hít hà, đúng là rất thơm!

"Vương gia, đồ ăn đưa tới rồi."

"Vào đi."

Lãnh Dịch Hạo vừa dứt lời, vài nha hoàn đã bưng các loại mỹ vị đi đến.

"Oa! Thơm quá!" Úc Phi Tuyết từ trên người Lãnh Dịch Hạo nhảy xuống, chạy thẳng về phía mỹ thực, đúng là đã một ngày rồi nàng không ăn gì!

"Ngon không?"

"Ừ... Ừ..." Úc Phi Tuyết cố ăn lấy ăn để, không thèm để ý đến hắn.

"Ăn chậm một chút đi, không có ai tranh với nàng đâu!" Lãnh Dịch Hạo không khỏi cười khẽ, bộ dáng này của nàng rất tự nhiên, thật là

Úc Phi Tuyết nghe ra Lãnh Dịch Hạo đang cười nàng, vì vậy đơn giản nắm lên một cái đùi gà, quay người nhét vào trong miệng Lãnh Dịch Hạo, nhét vào miệng của ngươi, xem ngươi còn nói nữa không!

Lãnh Dịch Hạo miệng bị đút đầy dầu, nhưng vẫn là vui vẻ ra mặt.

Lãnh Dịch Hạo cười nhìn Úc Phi Tuyết ăn, miệng đều là dầu, nhịn không được duỗi ra ngón tay giúp nàng lau đi dầu bên khóe môi, Úc Phi Tuyết không khách khí quay đầu lại cắn, không ngờ Lãnh Dịch Hạo nhanh rút tay về, không cắn được.

Nha đầu kia, ăn cái gì cũng không ngừng miệng!

Đúng lúc này, ngoài cửa một tiếng thông truyền: "Vương gia, Mã Thiên Ba trong ngục dùng lực phá khóa sắt, định vượt ngục đào tẩu."

Mã Thiên Ba? Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Hạo đồng thời khẽ giật mình.

"Để ta đi xem." Lãnh Dịch Hạo đứng dậy ra cửa, Úc Phi Tuyết lại nuốt không trôi đồ ăn.

Mã Thiên Ba sao lại định vượt ngục lúc này? Hơn nữa lại còn bị phát hiện, xem ra Lãnh Dịch Hạo quyết sẽ không bỏ qua hắn. Không được, nàng phải sớm cứu Mã Thiên Ba ra. Không thể đợi được nữa!

Đêm đã khuya, ánh trăng nghiêng về hướng tây, Úc Phi Tuyết đoán buổi tối Lãnh Dịch Hạo chắc sẽ không đến, vì vậy thay y phục đen, che mặt, lặng yên theo cửa sổ nhảy ra, đi thẳng về phía đại lao. Lần này, nàng rất cảnh giác nhìn nhìn mọi nơi, xác định không người, lúc này mới xoay người nhảy lên nóc nhà.

Trong đại lao, truyền đến tiếng Mã Thiên Ba chửi bậy.

"Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì một đao giết lão tử đi, lão tử không sợ các ngươi đâu!"

Úc Phi Tuyết lật mái ngói lên nhìn xuống dưới, Mã Thiên Ba bị dây xích sắt cột, hiển nhiên là muốn trốn không thành công, lại bị bắt trở lại.

"Mã Thiên Ba, bổniết rõ ngươi là một con người rắn rỏi, nếu như ngươi không muốn liên lụy đến huynh đệ của mình, tốt nhất hãy nói thật." Là tiếng của Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo rõ ràng vẫn ở đây!

"Lão Tử sẽ không nói gì hết! Cũng không biết gì hết!"

"Để ta nói thay ngươi, mấy năm gần đây nghe đồn có một môn phái mới nổi lên rất thần bí tên là Thần Vực, là người của Thần Vực, ai ai cũng thông hiểu thiên văn địa lý kỳ môn Bát Quái thuật, hơn nữa võ công phi phàm, ai ai cũng có thể đối địch với cả trăm người. Nhưng những người của Thần Vực gần đây lại nhiều lần xuất hiện ở Tiểu Thương Sơn. Chuyện này ngươi không thể không biết?"

Mã Thiên Ba hừ lạnh một tiếng: "Lão Tử không biết thì sao nào!"

Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng liếc hắn, tiếp tục nói: "Hơn nữa, với bản lĩnh của Mã Thiên Ba ngươi, căn bản không xứng đấu với bổn vương nhiều năm như vậy! Người sau lưng ngươi, chính là Thần Vực, tổng hội của Thần Vực là ở Tiểu Thương Sơn, Vực chủ thần bí Phong Vô Ngân kia chắc cũng đang ở Tiểu Thương Sơn! Ngươi nói xem bổn vương đoán đúng hay không?"

Mã Thiên Ba lại chửi bậy một hồi, hắn nói cái gì đã không quan trọng nữa rồi, đầu Úc Phi Tuyết ong ong, Phong Vô Ngân? Tiểu sư phụ!

Nàng chỉ biết là tiểu sư phụ bận rộn nhiều việc, nhưng không biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì. Tuy nhiên thật không ngờ tiểu sư phụ lại có liên quan tới bang hội thần bí của Thần Vực. Hắn thật sự là Vực chủ của Thần Vực? Hắn đang ở Ấp thành? Úc Phi Tuyết hơi chút thất thần, dưới chân gây nên một tiếng động nhỏ.

"Kẻ nào?" - giọng Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng từ dưới phòng truyền đến.

Úc Phi Tuyết giật mình, hỏng rồi, bị phát hiện rồi! Lúc này bị Lãnh Dịch Hạo bắt được, sẽ không có cách nào cứu Mã Thiên Ba. Úc Phi Tuyết phi thân đào tẩu, nhưng vẫn chậm một bước, Lãnh Dịch Hạo và Cảnh Thu đã đuổi theo ra đại lao.

Cảnh Thu lấy một mũi tên, vèo một tiếng, một tia sáng lóe lên, mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng đến sau lưng Úc Phi Tuyết.

Úc Phi Tuyết nghe thấy tiếng gió, né người bắt được mũi tên, quay người lại, ánh mắt của nàng và Lãnh Dịch Hạo chạm nhau. Trong lòng Úc Phi Tuyết bỗng nhiên chấn động, Lãnh Dịch Hạo muốn phi thân tiến lên, Úc Phi Tuyết dưới tình thế cấp bách đành ném tên lại. Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh đi, tay nắm chặt mũi tên. Trong đôi mắt lạnh buốt ánh lên một tia sắc bén. Hình dáng ấy rất quen thuộc, nhất là ánh mắt của nàng!

Lúc Cảnh Thu chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Lãnh Dịch Hạo bắt lấy mũi tên.

"Vương gia?" Cảnh Thu khó hiểu nhìn Lãnh Dịch Hạo.

"Không cần đuổi."

"Không đuổi nữa?" Cảnh Thu càng thêm khó hiểu.

"Nàng sẽ còn đến nữa." Nếu như mục đích của nàng là cứu Mã Thiên Ba, như vậy nàng nhất định sẽ lại đến.
Bình Luận (0)
Comment