Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 155

Đúng lúc thấy một kiếm của Ngọc Điệp sắp đâm tới, một thân ảnh phiêu dật đột nhiên từ không trung hiện ra, nhẹ nhàng đánh bật mũi kiếm của Ngọc Điệp, đồng thời vươn cánh tay giúp Úc Phi Tuyết tránh một kiếm trí mạng.

"Tiểu sư phụ!" Úc Phi Tuyết kêu một tiếng vui mừng.

"Nàng không làm sao chứ?" Giọng tiểu sư phụ dịu dàng như làn gió khiến Úc Phi Tuyết trong chốc lát an tâm, nhưng nghĩ đến Phong Vô Ngân có thể liên quan đến việc kia, lòng Úc Phi Tuyết lại nặng trĩu.

Nhìn ánh sáng trong mắt Úc Phi Tuyết bỗng chốc phụt tắt, lòng Phong Vô Ngân cũng nặng nề rơi vào vực sâu.

"Sư huynh?" Ngọc Điệp ngạc nhiên nhìn Phong Vô Ngân, trong ánh mắt hận thù đột nhiên tăng.

"Vì sao các người ai cũng đều che chở cho nha đầu này, ta chỉ muốn tìm được người đàn ông yêu thương ta, cho dù là ta đánh bạc số mệnh, nhưng sao cuối cùng không chiếm được gì, vì sao hả?"

"Tiểu Điệp, cưỡng câu vô phúc, đạo lý này sư huynh đã sớm nói với ngươi. Đáng tiếc ngươi tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu ra." Ánh mắt Phong Vô Ngân lạnh lùng không gợn sóng làm cho trái tim Ngọc Điệp từng đợt băng giá.

"Đúng, ta không hiểu, ta chỉ biết rằng việc là do người, nếu như không phải nàng ta xuất hiện, ta cũng đã sớm chiếm được rồi." Ngọc Điệp chĩa mũi kiếm về phía Úc Phi Tuyết. Cánh tay Phong Vô Ngân vô thức siết chặt.

"Không phải là của mình, có cầu cũng không được. Cho dù không có Tuyết Nhi, ngươi cũng vẫn không chiếm được. Ngươi cho rằng Lãnh Dịch Hạo thật sự yêu ngươi ư? Hắn chẳng qua thiếu một người bên cạnh có thể tin cậy được thôi."

Vì để cho Ngọc Điệp hết hy vọng, Phong Vô Ngân chậm rãi nói: "Lãnh Dịch Hạo từ nhỏ đã không còn mẫu thân, ở cái nơi hoàng cung người lừa ta gạt mà lớn lên, ngay cả người phụ thân thân nhất cũng không thể bảo vệ hắn. Cho nên, hắn chỉ có thể giả bệnh rời khỏi kinh thành. Dùng tính mạng và trí tuệ của mình trên chiến trường giành được khoảng trời cho riêng mình.Có thể nói, Lãnh Dịch Hạo được như ngày hôm nay, đều là dùng chính tính mạng của hắn đổi lấy."

"Đúng lúc đó, hắn gặp ngươi. Người hắn cần không phải là ngươi mà là một người có thể trao cho hắn cả tính mạng. Cho dù bấy giờ không phải là ngươi mà là bất kỳ ai khác, kết quả cũng giống nhau mà thôi."

"Không... không thể nào!" Ngọc Điệp một lần nữa phát điên.

Phong Vô Ngân lắc đầu: "Đến tận giờ ngươi còn chưa hết hy vọng ư. Ngọc Điệp, lời ta đã nói đến thế, Lãnh Dịch Hạo yêu hay không yêu ngươi, trong lòng ngươi là người hiểu rõ nhất. Nhưng là ta hy vọng ngươi hiểu rằng, Tuyết Nhi xuất hiện chỉ là một sự trùng hợp, nàng cho tới tậnmuốn tranh đoạt gì với ngươi, nếu không cũng không mạo hiểm tới Hàn đàm Linh Sơn tìm giải dược cho ngươi. Là nàng cứu ngươi."

"Ta không cần! Ta không cần nàng cứu!" Ngọc Điệp thét chói tai, run rẩy.

Ngươi đúng là không cần, trong mắt của ngươi chỉ có chứa hận thù, nể tình sư phụ, ta bỏ qua cho ngươi, ngươi đi đi. Đi được càng xa càng tốt, không cần lại phải làm tổn thương Tuyết Nhi, nếu không, không chỉ có Lãnh Dịch Khánh không tha cho ngươi, mà ngay cả mọi người của Thần Vực, cũng sẽ không tha cho ngươi, vấn đề này, ngươi tự mình suy nghĩ kỹ đi."

Từng lời của Phong Vô Ngân như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim Ngọc Điệp, kiếm trong tay nàng rơi xuống đất keng một tiếng, thất thần đi về phía cửa chính.

Nàng không phải là đối thủ của Phong Vô Ngân, ở lại đây chỉ nhận thêm thương hại mà thôi.

Hình dáng cô đơn từ từ đi đến cạnh cửa, chần chừ một chút rồi phi thân biến mất vào trong màn đêm.

"Tuyết Nhi..." Phong Vô Ngân cúi đầu nhìn Úc Phi Tuyết, lại thấy Úc Phi Tuyết đang ngồi xổm xem xét Lãnh Dịch Khánh: "A Khánh, A Khánh, ngươi bị sao đây."

Phong Vô Ngân nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh: "Hắn không sao, hắn chỉ là bị mất máu nên ngất đi thôi."

Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng yên tâm, cũng may cạnh giường đã có thuốc và băng gạc, Úc Phi Tuyết tự mình băng bó cho Lãnh Dịch Khánh, Phong Vô Ngân một mực yên lặng đứng bên cạnh chờ. Cho đến khi Úc Phi Tuyết băng bó xong, Phong Vô Ngân mới chậm rãi mở miệng: "Tuyết Nhi, đi theo ta."

Úc Phi Tuyết nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh đang mê man, quả quyết lắc đầu:

"Tiểu sư phụ, ta cho tới tận bây giờ đều không ủng hộ việc ngươi mưu phản, ngươi cũng biết rồi. Chỉ là ta không biết tại sao ta lại không ủng hộ ngươi, cho đến khi ta ở cùng một chỗ với A Khánh, ta mới hiểu được. Tiểu sư phụ, Tuyết Nhi chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề.

"Vấn đề gì?" Ánh mắt Phong Vô Ngân hiện lên sự ngạc nhiên. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, Tuyết Nhi của hắn bây giờ không còn là tiểu nha đầu chỉ biết chơi đùa trước kia nữa.

"Ngươi mưu phản, ngươi muốn làm vua, mục đích là gì?"

Phong Vô Ngân trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Báo thù, phục quốc."

"Sau đó thì sao?"

Phong Vô Ngân không hiểu được nàng muốn hỏi cái gì, chỉ là dùng ánh mắt ôn hòa chứa nghi hoặc nhìn Úc Phi Tuyết.

"Sau đó, vì ân oán cá nhân của ngươi mà máu chảy thành sông." Úc Phi Tuyết bình tĩnh nhìn Phong Vô Ngân tiếp tục chậm rãi nói: "A Khánh nói, hắn biết làm cách nào để làm một vị vua tốt, chính là làm cho trên đường không còn trộm cướp, không có ai phải đi ăn xin. Tiểu sư phụ, ngươi xem hiện tại, tất cả cái đó không phải là tứ hải thái bình, dân chúng ấm no ư? Cho dù A Khánh bây giờ chưa đạt được mục tiêu đó, nhưng mà hiện tại A Khánh vẫn đang cố gắng."

"Cái dân chúng cần, không phải là tiền triều mà một cuộc sống yên ổn! Cho dù người chiếm được thiên hạ thì sao, không kể đến có bao nhiêu người phải hi sinh, mất đi tính mạng, mà người muốn tốn bao nhiêu năm thời gian mới khôi phục thế cục yên ổn như hiện giờ."

"Tiểu sư phụ, Tuyết Nhi không biết cái gì là việc lớn, chỉ dựa vào cảm nhận của mình để làm việc, Tuyết Nhi hi vọng tiểu sư phụ người... thu tay lại đi." Ánh mắt kiên định của Úc Phi Tuyết nhìn vào Phong Vô Ngân.

Phong Vô Ngân nhìn vào mắt của nàng, chứng kiến từ đầu đến cuối.

Tuyết Nhi nàng đã thực sự trưởng thành. Nhưng mà hắn còn có thể thu tay lại được không? Đến tận lúc này, hắn còn có thể thu tay lại sao?

Đúng lúc này, phía ngoài điện truyền tới từng đợt âm thanh hò hét. Phong Vô Ngân biết Thần Vực đã tấn công vào hoàng cung

"Báo... Hoàng Thượng..." Thời điểm thị vệ trực ban vội vàng chạy vào báo, chỉ thấy trong phòng có Úc Phi Tuyết và Phong Vô Ngân, còn có người nằm mê man trên giường rồng, Lãnh Dịch Khánh.

Đây là, đây là, đây là chuyện gì? Tên thị vệ trợn tròn mắt nhìn ba người trong phòng. Chẳng lẽ là... có kẻ tiếp tay cho kẻ thù bên ngoài?
Bình Luận (0)
Comment