Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 83

Úc Phi Tuyết nhún vai, thành thật nói:

“Đại tỷ đúng là rất xinh đẹp….”

Nếu như thứ mà Tần Thế Viễn theo đuổi là cái này, vậy thì nàng cũng không còn gì để nói.

Tâm tình Úc Phi Tuyết luôn luôn viết trên mặt, với kinh nghiệm xử thế của Tần Thế Viễn, làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Úc Phi Tuyết, chẳng qua hắn không tiện nghiên cứu sâu hơn cái vấn đề này tại đây, vì thế sửa lời nói:

“Ta thấy Vương phi cũng là người tập võ, không biết người thích binh khí gì ?”

Tần Thế Viễn lòng vòng mở lời, nói đến những gì Úc Phi Tuyết thích mỗi khi nói chuyện với nàng đã trở thành một bản năng của hắn.

Quả nhiên, khuôn mặt Úc Phi Tuyết tươi cười rạng rỡ:

“Chính là cái này! Chúng ta so tài thử xem ?”

Úc Phi Tuyết chọn một thanh ngọc tiêu, vũ khí tiểu sư phụ thường xuyên dùng nhất.

“Vậy ta dùng cái này.” – Tần Thế Viễn chọn một cây đoản côn.

Ngay từ đầu Úc Phi Tuyết đã cảm thấy võ công của Tần Thế Viễn nhìn quen mắt, tỷ võ một trận, nàng càng cảm thấy võ công của hắn thật sự nhìn rất quen mắt!

Chẳng qua võ công của Úc Phi Tuyết tạp nham, mấy sư phụ cùng nhau dạy, cho nên hiểu mà không tinh. Mà công phu của Tần Thế Viễn thoạt nhìn phiêu dật, từng chiêu từng chiêu cứng rắn lạnh lùng, cực kỳ thuần thục. Úc Phi Tuyết thất thần một cái, bị một gậy đâm vào bả vai, lại thất thần, bị một gậy đâm đến thắt lưng. Cũng may Tần Thế Viễn ra tay chú ý, chỉ chạm đến là dừng.

“Không được không được, ta thích chiêu này, ngươi dạy ta!” – cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng nhớ được mình thấy qua chiêu thức đó ở đâu. Chính là đại sư phụ! Chỉ có đại sư phụ từng chiêu lạnh lùng mà lợi hại, mà Tần Thế Viễn lại đem chiêu thức này phát huy phiêu dật vô cùng, cho nên mới nhìn qua chiêu thức có chút khác nhau, nhưng sau khi ra chiêu nội công tâm pháp mượn lực đánh, đánh bất ngờ, cứng rắn lạnh lẽo như sắt cũng không hề sai biệt.

Úc Phi Tuyết nhảy đến trước mặt Tần Thế Viễn, ngay trong nháy mắt ấy, Tần Thế Viễn ngửi được một mùi hương thơm ngát của nữ nhi. Mùi hương này khác với tất cả mùi hương lúc trước hắn từng gặp qua, không phải mùi son phấn, mà là một mùi hương rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng, xử nữ chi hương, đủ làm cho tâm tư hắn rung động.

“Được.” – thật ra hắn vốn định nói, không hay lắm.

Đợi đến lúc Úc Phi Tuyết trở về phòng, Lãnh Dịch Hạo đã tỉnh.

“Đi đâu vậy ?” – Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng hỏi.

“Đi ra ngoài môt lát.” – Úc Phi Tuyết rót cho mình một cốc nước, ngửa đầu uống cạn.

Chỉ đi ra ngoài thôi sao, sao mồ hôi đầy đầu vậy được ? Lãnh Dịch Hạo biết nữ nhân này lại đang nói dối.

“Nha đầu, nàng đang sỉ nhục trí tuệ của ta sao ?”

“Được rồi được rồi! Chẳng qua là ta đi tìm Tần Thế Viễn chơi một chút, kết quả cái kia tên dùng gậy đâm ta! Đâm ta đau quá!” – đến bây giờ Úc Phi Tuyết vẫn đang ấm ức chuyện tỷ võ thất bại. Lúc dạy nàng võ công, Tần Thế Viễn cũng rất tận tâm, nàng chỉ cần làm sai là đã bị gậy đâm rồi!

Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo vừa nghe xong, sắc mặt biến đổi:

“Nàng nói cái gì ? Tần Thế Viễn……hắn dùng gậy đâm nàng!” – rõ ràng là sự lý giải của hắn và ý Úc Phi Tuyết muốn diễn đạt hoàn toàn khác nhau.

Hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của hắn, từ xưa có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Huống chi đã nhiều ngày nay hắn vẫn luôn bị nhiễu loạn với chính ‘cây gậy’ của mình!

Úc Phi Tuyết kinh ngạc gật đầu, hắn tức giận như vậy làm cái gì ? Không phải muốn báo thù cho nàng đấy chứ ? Không cần thiết thế đâu ? Chỉ là tỷ võ thua thôi mà! Có điều lúc trước cũng không thấy Lãnh Dịch Hạo quan tâm đến nàng như vậy!

Đúng lúc này, Tần Thế Viễn ở ngoài thấp giọng gõ cửa:

“Vương phi, Vương gia đã tỉnh chưa ?” – Có được bài học lần trước, Tần Thế Viễn không dám tùy tiện đẩy cửa vào nữa.

Nếu chưa tỉnh, hắn định làm gì ?! Lãnh Dịch Hạo xoay người xuống giường, kéo cửa ra đánh cho Tần Thế Viễn một trận.

Tần Thế Viễn vô duyên vô cớ bị đánh, lại e ngại đối phương là Vương gia, không thể đánh trả.

“Này, không được đánh nhau!” – việc quá bất ngờ, Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, lao người đến khuyên can.

Tần Thế Viễn từ đầu đến cuối chỉ tránh chứ không đánh, Lãnh Dịch Hạo lại chiêu nào chiêu nấy sắc bén, rõ ràng cơ thể không tốt, còn đánh đấm cái gì ! Cứ như là muốn liều mạng vậy!

Úc Phi Tuyết một tay ngăn chiêu thức của Lãnh Dịch Hạo lại, bảo vệ Tần Thế Viễn vô tội ở phía sau.

Nàng che chở cho Tần Thế Viễn! Trong đôi mắt u ám của Lãnh Dịch Hạo là một mảng lạnh lẽo.

“Lãnh Dịch Hạo, ngươi phát điên cái gì vậy! Tỷ võ chấp nhận chịu thua, đâu ra cái kiểu đáng xấu hổ như ngươi !” – Úc Phi Tuyết vô cùng hào khí.

Khóe miệng Lãnh Dịch Hạo run rẩy một chút, tỷ võ ? Vậy cây gậy mà nàng nói tới không phải là……

“Nàng có nói qua là tỷ võ sao ?” – Lãnh Dịch Hạo đột nhiên lại muốn bóp chết Úc Phi Tuyết. Có điều hắn còn muốn bóp chết mình hơn.

Chỉ số thông minh của hắn làm sao có thể giống nữ nhân ngu ngốc này được! Lại đi tin lời nữ nhân ngu ngốc này!

“Ta nghĩ giữa ta và Vương gia có lẽ có một chút hiểu lầm, không biết Vương phi có thể tránh đi một lát, để ta và Vương gia nói chuyện.” – Tần Thế Viễn lúc nào cũng tươi cười nhẹ nhàng ấm áp.

Úc Phi Tuyết do dự một chút, nàng biết Tần Thế Viễn sẽ không động thủ, chỉ không yên tâm về Lãnh Dịch Hạo. Bây giờ hắn yếu đến mức ngay cả một chưởng của nàng cũng không bắt được! Còn không ngoan ngoãn mà nằm trên giường!

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Lãnh Dịch Hạo và Tần Thế Viễn.

“Vương gia, không biết Vương gia có phải có hiểu lầm với tại hạ không.” – Tần Thế Viễn chắp tay hỏi.

“Ngươi vừa ở cùng một chỗ với Vương phi.” – Lãnh Dịch Hạo xoay người nói.

“Phải, chúng ta chỉ khoa tay múa chân vài quyền cước, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong được thứ lỗi!” – thấy Lãnh Dịch Hạo hỏi như thế, Tần Thế Viễn trong lòng nhất thời hiểu được vài phần, vì thế lại nói:

“Thật ra tại hạ vẫn có việc cầu xin Vương gia, làm sao dám làm ra chuyện vô lễ với Vương gia được. Nếu cuộc tỷ võ lúc trước có chỗ mạo phạm, vẫn mong Vương gia thứ lỗi!”

Lời của Tần Thế Viễn không có chỗ nào sai đạo lý, chính xác là hắn không dám.

Lãnh Dịch Hạo hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình đã bị ‘cây gậy’ của Úc Phi Tuyết làm cho vô cùng ấm ức, hắn lạnh lùng nói với Tần Thế Viễn:

“Tần Thế Viễn, việc ngươi làm, trong lòng bản vương đã rõ, bản vương sẽ ghi nhớ tấm nhân tình này. Nhưng bản vương một lần nữa nói cho ngươi biết, bản vương không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, cho nên, thứ ngươi muốn có, bản vương vĩnh viễn không có khả năng cho ngươi.”

“Vương gia nghiêm trọng rồi. Tần mỗ đã nói qua, cho dù không thể hợp tác, cũng có thể làm bạn bè. Chỉ cần có một ngày Vương gia dùng đến Tần mỗ, Tần mỗ chắc chắn sẽ làm hết sức mình, muôn lần chết không chối từ!” – Tần Thế Viễn chắp tay bày tỏ tấm lòng trung

Lãnh Dịch Hạo chắp tay sau lưng lạnh nhạt nói:

“Ngày mai chúng ta sẽ rời đi. Ta nói lại lần nữa, ta sẽ ghi nhớ tấm nhân tình này của ngươi, nhưng thứ mà ngươi muốn, ta vĩnh viễn không cho được. Ngươi đừng có bất kỳ hy vọng gì.”

Tần Thế Viễn cũng không trả lời, chỉ chắp tay, xoay người ra cửa. Ánh mắt Vương gia đã khỏi rồi, có thể đi. Hắn đã sớm đoán được, nhưng hắn sẽ không buông tay.

Bởi vì hắn biết, ngôi vị hoàng đế, ngoài Lãnh Dịch Hạo ra không còn ai xứng đáng hơn. Hắn tin chắc mình không nhìn lầm.

Ngày hôm sau, Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết quả nhiên rời đi.

“Tần công tử, có rảnh thì đến Ấp thành chơi nhé!” – Úc Phi Tuyết nhiệt tình vẫy tay lại bị Lãnh Dịch Hạo kéo vào xe ngựa.

“Làm gì vậy!”

“Ấp thành không chào đón hắn.”

“Vì sao!”

“Bởi vì ta nói như vậy.”

“Quỷ hẹp hòi!”

……

Nhìn bóng dáng xe ngựa hai người rời đi, Tần Thế Viễn mỉm cười, Ấp thành sẽ nhanh chóng náo nhiệt, hắn đương nhiên muốn đến đó!
Bình Luận (0)
Comment