Nương Tử Ngươi Lớn Nhất

Chương 7

"Đại ca, huynh thật sự khiến ta thất vọng rồi!"

"Ài! Ta biết." Tôn Tung Hoành không thể ở Tôn phủ, vì thấy Ly An hắn thấy rất mất hứng.

Đồ Tiểu Chiêu nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực:

"Không nghĩ cũng có lúc vì tư tình nhi nữ khiến cho anh hùng nhụt chí, thật sự là mất mặt quá, không thu phục nổi 1 tiểu cô nương sao?" Đổi là hắn, hai ba lần tấn công tiện tay thu phục, không như ai kia cứ thở dài? ( L: nói thì hay, đến lúc anh sẽ biết thế nào là anh hùng khó qua ải mỹ nhân)

"Nàng không phải là 1 tiểu cô nương, đối với ta… nàng là người rất quan trọng." Suy nghĩ đến việc Ly An tàn nhẫn, bức đối phương hết hy vọng đi xa, hắn cũng không dám tùy tiện phá hoại tình cảm huynh muội còn lại. Thực bi ai, hắn cư nhiên tựa vào chút hwoi tàn kéo dài của tình thân.

Hắn thật không hiểu chính mình nói qua thích Niệm Tương Khảm lúc nào mà Ly An nói chính tai nàng nghe thấy. Chẳng lẽ bởi vì hắn hay mua đồ ngọt cho Niệm Tương Khảm sao? Hắn cũng chỉ mua có một, hai lần, về sau đều là Bạc Vân sai người đưa tới! Đừng nói vậy mà Ly An liền kết luận hắn thích chứ?

Vậy ví như hắn mỗi ngày đều mua bánh bao cho Khiếu Hóa Tử ăn, há không hắn cũng thích Khiếu Hóa Tử sao? Cái này có thể đánh đồng ư? Hắn muốn phản bác nhưng không muốn mình vào vết xe đổ, nên chỉ có thể im lặng

Đồ Tiểu Chiêu hồ nghi nhìn Tôn Tung Hoành một cái nhắc nhở: "Đại ca hãy nhớ lấy hậu quả có một số việc không thể dính vào."

Tôn Tung Hoành thở dài lại thở dài.

"Nếu ta không suy xét hậu quả sớm liều lĩnh thì có thể ở chỗ này thở dài thở ngắn sao? Ta sợ hậu quả sẽ là cô độc, nên không dám lỗ mãng hành sự."

Đồ Tiểu Chiêu vỗ vỗ bả vai Tôn Tung Hoành lời nói thấm thía đạo lý:

"Quả nhiên tình cảm sẽ khiến con người ta bị lạc phương hướng!"

Không nghĩ tới bình thường miệng chó phun không ra ngà voi như Tiểu Chiêu hôm nay lại có thể nói ra câu kinh người như vậy, làm hắn giật mình không thôi.

"Đại ca, ta cho tới bây giờ đều không hiểu được huynh… thích loại tiểu cô nương này! Tuy nhiên mỗi người đều có quyền được yêu mến nhưng ta đi theo Mạnh ca nhiều năm cũng học không ít lễ nghĩa liêm sỉ, kia cô nương có mười tuổi, đối nàng mà nói huynh quả thực giống phụ thân, như vậy không tốt lắm đâu? Truyền ra thật không tốt lắm thật sự là dọa người đó!" Hắn thẳng thắn kín đáo phê bình. ( L: tên này nói ai vậy…)

"Mười tuổi?! Ai 10 tuổi?"

"Vừa rồi không phải huynh nói thích con gái của ông chủ hàng ăn sao? Vậy rốt cục là huynh nói ai? " Đồ Tiểu Chiêu hỏi.

Quả thật là ông nói gà bà nói vịt

"Tóm lại, người ta nói tuyệt đối không phải Đường nhi."

"Vậy là người nào?" Đồ Tiểu Chiêu quyết định phải hỏi đến cùng.

"Không liên quan đến chuyện của ngươi, hôm nay ngươi không có việc gì làm sao?"

"Hôm nay cực kỳ nhàn, chỉ có chút việc thì Mạnh ca và Mực ca cướp đi rồi." Cho nên hắn giữ nhà, may mắn được bồi đại ca.

"Ngươi có thể đi quét rác."

"Quét đi quét lại lá rụng vẫn lại rơi xuống, hà tất phải quét? Đại ca! Huynh đừng đánh trống lảng. Nếu huynh không nói đệ đây có thể đoán ra… có phải hay không là Tôn quản sự?"

Tôn Tung Hoành nghe vậy sững sờ

"Đệ làm sao mà biết?"

Đồ Tiểu Chiêu cười đến hung hãn, lại vỗ vỗ bả vai Tôn Tung Hoành trấn an:

"Đại ca, huynh thích Tôn quản sự cũng không phải một, hai ngày. Mỗi lần áp tải đi đâu huynh đều mua trang sức cho Tôn quản sự, làm huynh đệ thì hiểu thôi chẳng lẽ huynh cho là tất cả chúng ta mù sao?" ( L: thở dài…. Anh này thật cool thế mà ai kia ngu ngốc ko nhận ra, hoá ra chị ấy mới là kẻ mù lại thở dài)

Kỳ thật bí mật này là Mực ca phát hiện, Mạnh ca nói ra hắn mới bừng tỉnh ngộ ra!

Tôn Tung Hoành nhịn không được cảm than, mọi chuyện hắn giấu diếm các huynh đệ đều đã phát hiện, nhưng kẻ nhân vật chính kia lại chẳng biết tý gì.

"Ly… Nàng còn tưởng là huynh thích cô nương khác."

"Đại ca nếu là đệ, nếu như thực thích một cô sẽ nghe lời mẹ đệ không nói nhiều trực tiếp gạo nấu thành cơm!"

Đây là kế hoạch thối nát gì vậy, thật sự là so với kế hoạch hôm qua của hắn còn ti tiện hơn, Tôn Tung Hoành trừng mắt nhìn hắn lại gõ hắn một cái.

"Nếu gặp người mình thích cũng không cần phải độc đoán như vậy, là tiểu Mạnh dạy đệ sao?"

Thật sự là đáng xấu hổ!

"Đại ca đừng đánh đệ! Đệ còn chưa nói hết! Việc này còn phải trước có tiền đề đó là cô nương đó cũng có ý với mình, chứ không ta lại không khác gì cầm thú sao?"

"Cho dù cô nương yêu đệ nhưng cách này sẽ làm người khác không tôn trọng mình, chẳng lẽ vừa thấy nữ nhân mà mình thích liền kéo luôn vô phòng sao?" ( L: đó cũng là 1 cách hay mà…)

Đồ Tiểu Chiêu ha ha nở nụ cười

"Nếu thật có nữ nhân đụng đến đệ, đệ sẽ để cho cô ấy muốn làm gì thì làm, ta cam tâm tình nguyện!" ( L: mi chưa gặp sắc nữ hả, chị em đâu……. Sau 1 hồi Chiêu tơi tả)

Xem ra hắn căn bản là đàn gảy tai trâu!

"Ai nha! Đại ca này ý đệ là nếu huynh không nói, sợ đến lúc không có cơ hội, con người phải tự tạo cơ họi cho chính mình chứ! Đệ nhớ rõ huynh từng nói với đệ như vậy mà! Có thử mới biết được, cứ thế huynh đã buông tay sao?"

Tôn Tung Hoành không khỏi cười khổ.

"Bởi vì hậu quả kia… huynh thật sự gánh vác không nổi." Nếu như sẽ mất đi Ly An, hắn thà rằng cả đời không nói.

"Đệ nhớ rõ Tôn quản sự luôn nói huynh là ân nhân của nàng, không bằng mượn ân tình ấy bức nàng lấy thân báo đáp đi!" ( L: tưởng a ấy chưa nghĩ qua sao.. nhưng mà kẻ kia…)

Ách… Bọn hắn quả nhiên là huynh đệ đến chiêu thức này cũng thực ti tiện giống nhau!

"Tiểu Chiêu đó là hạ sách, trừ phi cực chẳng đã, huynh không muốn bắt buộc nàng ấy."

"Vậy đại ca tự mình nghĩ cách đi!" Cái này không được, cái kia cũng không thành.

Hắn không thể có ý kiến gì hơn nữa, không đến lúc đại sự của đại ca không thành thì hắn chết chắc, đành bỏ đi.

"Tiểu Chiêu! Việc này đừng với bọn họ."

"Biết rõ."

"Thiếu gia! Xà gia đến đây" Từ Hoành Đức thông báo vừa vặn may bọn họ đã kết thúc đề tài lúc nãy.

Sao Bạc vân lại tới đây? Có thời gian rảnh vậy sao?

"Mời hắn đến thư phòng."

"Vâng!"

"Đại ca, đệ đi quét rác đây." Xà gia Bạc Vân tới đây bọn họ chắc nói chuyện kéo dài rồi, Đồ Tiểu Chiêu nhàm chán quyết định đi quét lá rụng. ( L: tưởng anh nói lá rụng quét làm gì cơ mà)

Tôn Tung Hoành đi vào thư phòng; vừa nhìn thấy Lương Bạc Vân đang vào cửa thư phòng nhìn hắn cười khó hiểu.

Nụ cười này! Đây là ý thông báo của ông bạn này rồi.

"Tìm ta có chuyện gì?" Rót chén trà tự cầm chén suy nghĩ.

Xà gia Bạc Vân đi thẳng vào vấn đề nói:

"Ta nghe nói ngươi muốn… thành thân."

"Phốc!" Vừa nghe câu đó nước trà phun ra.

Xà Bạc Vân lạnh nhạt nói:

"Thực bẩn."

Tôn Tung Hoành vội vàng chất vấn:

"Là lời ngươi nói quá khủng bố, chuyện vừa mới xảy ra ta còn chưa hoàn hồn mà mi sau lưng đã biết?"

Hắn liền bội phục bạn tốt quả là có mạng lưới tình báo rất năng suất, vốn tưởng rằng hắn nhiều lắm có thể biết được chuyện thiên hạ không nghĩ tới ngay cả chuyện nhỏ nhà hắn cũng biết? Đang suy nghĩ xem ai là mật thám

"Ta rất có bản lĩnh, ngươi muốn kết hôn với Niệm Tương Khảm phải không?" Lại hỏi lại một lần.

Tôn Tung Hoành không khỏi ảo não.

"Đúng vậy!"

Xà Bạc Vân nhếch môi

"Ta nhớ rõ ràng ngươi thích Tôn quản sự, như thế nào lại kết hôn với 1 cô nương khác?"

Tôn Tung Hoành mạnh mẽ ngẩng đầu

"Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao?"

"Không muốn thì cự tuyệt chẳng lẽ việc nhỏ ấy ngươi lại không xử lý được sao?"

"Nàng hy vọng ta cưới Niệm Tương Khảm."

Xà Bạc Vân lập tức cho 1 câu thờ ơ.

"Nàng kêu ngươi đi chết. Ngươi có chết hay không?" Không đợi bạn tốt trả lời nói tiếp

"Nhớ rằng ngươi đường đường là thiếu gia Tôn phủ, cư nhiên lại sợ 1 quản sự sao? Việc này đồn ra ngoài thì sao?"

Tôn Tung Hoành cười nói:

"Ta rất thích để cho Ly An quản." Hẳn sẽ vui vẻ chịu đựng.

Xà Bạc Vân có chút không tán thành

"Là đàn ông phải quyết đoán, làm việc phải dứt khoát, cứ như vậy phiền toái mà ngươi không phải đang thấy sao?" Nếu không phải Tôn Tung Hoành gặp phải cái tai vạ này hắn cũng không cần phải đi một chuyến thế này.

Tôn Tung Hoành đột nhiên phát hiện bình thường Bạc Vân lịch sự nho nhã hôm nay tựa hồ có phần khí thế, cung cấp cho hắn 1 ý kiến thoả đáng

"Bạc Vân! Ngươi hôm nay thật phong độ."

"Không dám, ta chỉ là rất lo lắng quyết định của ngươi không chỉ khiến mình khổ mà sẽ làm khổ cả 2 người con gái mà thôi."

"Đúng vậy, vô tội nhất là Niệm Tương Khảm, nàng rõ ràng không thích ta, ta thật sự không hiểu Ly An là nhìn kiểu gì mà nói 2 chúng ta thích nhau!"

"Ngươi rõ ràng thông minh như vậy thông minh mà gặp sự tình này dậm chân tại chỗ vậy, sao không nghĩ cách để giải quyết hiểu lầm đó?"

"Bạc Vân huynh! Với ta mà nói Ly An nàng là lớn nhất, không có người thứ 2 nếu mất đi nàng ai có thể bồi thường ta?" ( L: ko ai bồi thường đc thì tự mình bồi thường)

"Ngươi là quá lo lắng đề cao kết quả, nên chuyện với Tôn Ly An mới giẫm chân tại chỗ như vậy. Cho nên ngươi bây giờ thà để quan hệ giữ 2 người đứng 1 chỗ không chịu đến giai đoạn khác sao?" ( L: xin hỏi ý Xà huynh là giai đoạn gì…)

Lương Bạc Vân là người thứ hai nói với hắn câu đó, quả nhiên mọi người đều không biết băn khoăn của hắn! Nhớ rõ một lần trước hắn đi tìm Tôn Ly An, vô tình nghe được nàng cùng Tề công tử nói chuyện như đã cho hắn 1 bài học khó quên!

"Nếu có người muốn cướp đoạt viên dạ lam châu của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Viên dạ lam châu đó với Lương Bạc Vân quý như bảo bối, là màu xanh thiên thanh độc nhất vô nhị nó bề ngoài bóng loáng, vào đêm lại phát ra hào quang vô cùng quý giá có 3 viên nhưng chỉ nghe nói 1 viên trong tay hoàng thượng, 1 viên tại Xà phủ.

"Giết!" Xà phủ Bạc Vân Lãnh cho 1 câu trả lời rất quả quyết lúc này mới lĩnh ngộ được ý của Tôn Tung Hoành vì sao đột nhiên lại hỏi hắn vấn đề này.

"Ta hiểu ý ngươi… Nhưng đây là người không phải đồ vật, con người còn có tình cảm, ngươi quá để tâm đến cái kết quả rủi ro đó mà sao không nghĩ tới nó thành công ngươi sẽ rất vui sao? "

"Bởi vì nàng chỉ coi ta là ân nhân, là đại ca."

"Ngươi xác định là vậy sao?" Nói ra vài câu vẻ nghi ngờ.

"Có đôi khi những gì chúng ta thấy cũng không nhất định là sự thật, mắt thấy chưa chắc đã hoàn toàn là thật còn có sắp xếp và cố ý để lừa người, ngươi thực xác định Tôn quản sự chỉ coi ngươi là ân nhân là đại ca?"

Tôn Tung Hoành nhất thời á khẩu! Cho tới nay, hắn cách nhìn trong mắt thấy cũng chỉ có tình thân, ân tình. Hắn chưa từng nghe chính miệng nàng nói, biết đâu có tình cảm khác nhưng chưa nói thì sao…. biết đâu hắn lại có cơ hội! ( L: anh thông minh ra hơn rồi đó ài ko ai cố vẫn cho mình nhỉ, lúc bế tắc đó mình đã chọn 1 phương thức đó là tổn thương lòng tự trọng ng` kia và chạy trốn)

Bạc Vân trong lòng biết hắn đã nghĩ thông suốt, cánh môi cười càng sâu.

"Tung hoành này! Con gái có mạnh mẽ đến đâu cũng sợ kẻ theo đuổi quá nhiệt tình. Ngươi không cần dung thủ đoạn mà chỉ cần ngươi cùng nàng từ từ, huống chi bọn ngươi sống chung bên nhau tới 10 năm rồi, ta tuyệt đối đảm bảo Tôn quản sự đối với ngươi không đơn giản chỉ là đại ca và ân nhân đâu!

"Coi như ta đã nói hết mọi điều rồi cứ quyết định như vậy đi."
Bình Luận (0)
Comment