Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1014 - Chương 1014: Nguyệt Tỷ Tỷ Ôm (2)

Chương 1014: Nguyệt tỷ tỷ ôm (2) Chương 1014: Nguyệt tỷ tỷ ôm (2)

Lạc Thanh Chu giật mình, không có lại nói tiếp.

Lại trầm mặc chỉ chốc lát, hắn đứng lên nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nói, chúng ta bây giờ có thể tính là bằng hữu không?

Thân ảnh xanh nhạt không có trả lời.

Lạc Thanh Chu đi đến bên người nàng, ở một bên nhìn nàng nói:

- Trước đó ta hỏi Nguyệt tỷ tỷ câu nói này, Nguyệt tỷ tỷ nói chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Thế nhưng, ta cảm thấy chúng ta hẳn là bằng hữu, là bằng hữu trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Dù có một ngày, Nguyệt tỷ tỷ không thể trợ giúp ta, ta vẫn sẽ xem Nguyệt tỷ tỷ như bằng hữu tốt nhất.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua bóng đêm xa xa, vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, cáo từ.

- Nguyệt tỷ tỷ, thời gian không còn sớm, vậy ta cáo từ, đêm mai lại đến.

Thân ảnh xanh nhạt nghe thế mới đáp.

- Ừm.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, bay lên giữa không trung, đột nhiên lại quay đầu lại nói:

- Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, tiểu Nguyệt nói nàng gặp được nguy hiểm, cần ta hỗ trợ, ngươi nói ta nên giúp không?

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Tùy ngươi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ có giúp nàng không?

Thân ảnh xanh nhạt không có nói tiếp.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, lại chậm rãi nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta muốn nói trước với ngươi một tiếng, vì tu luyện và tấn cấp, ta về sau có thể sẽ làm rất nhiều chuyện hèn hạ vô sỉ. Tiểu Nguyệt nơi đó có tài nguyên tu luyện, cho nên ta sẽ giúp nàng, ta cần tài nguyên tu luyện. Bất kỳ cơ hội nào có thể để cho ta nhanh chóng tu luyện, ta đều sẽ nghĩ biện pháp bắt lấy. Ta chỉ có thời gian hai năm, hai năm sau, nếu như thần hồn của ta không thể thành công tấn cấp đến Dương thần chi cảnh, vị hôn thê của ta sẽ bệnh chết. Cho nên... Nếu như ta về sau thay đổi, biến thành một người xấu, hi vọng Nguyệt tỷ tỷ còn nguyện ý gặp ta...

Nói xong, hắn không chờ nàng trả lời, thân ảnh lóe lên, biến mất trong đêm tối.

Thân ảnh xanh nhạt đứng trên lầu các, vẫn như cũ yên tĩnh im ắng.

Gió đêm phất qua, nước hồ tạo nên từng cơn sóng gợn, thổi lên mái tóc dài của nàng, và váy trắng như tiên.

Nàng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Bóng đen giấu ở trong bóng đêm dưới lầu đột nhiên ‘Hoa’ một tiếng chui vào đáy hồ, nhắc lên thủy triều to lớn.

Một thanh bảo kiếm giống như do ánh trăng ngưng tụ đột nhiên từ trời rơi xuống, đâm vào nước hồ, biến mất không thấy gì nữa...

Đáy hồ rực rỡ hào quang, sóng ngầm cuồn cuộn.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, thần hồn quay về cơ thể, ôm tiểu nha đầu trong ngực, nhắm mắt lại, lại trằn trọc, khó mà chìm vào giấc ngủ.

Trong đầu luôn luôn hiện ra hình tượng vừa rồi Nguyệt tỷ tỷ ôm lấy hắn, ôn nhu ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện.

Chẳng biết tại sao, khi những hình ảnh này hiện lên, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện một vài hình tượng mơ hồ khác.

Sấm sét vang dội, gió táp mưa sa, hắn xông lên mây xanh, tiếp nhận lôi điện tẩy lễ.

Hắn tựa hồ là một người, lại tựa hồ là bị ai ôm.

Nhưng bất kể hắn cố gắng nhớ lại như thế nào vẫn nghĩ không ra.

Lại nghĩ hồi lâu, có chút đau đầu.

Nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm tiến cung, vội vàng nhắm hai mắt lại, tĩnh tâm dưỡng thần, trong trong lòng mặc niệm tĩnh tâm quyết.

Rốt cục, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, bên ngoài đột nhiên truyền đến ‘Phanh phanh phanh’ tiếng đập cửa.

Đồng thời, âm thanh Nam Cung Mỹ Kiêu ở vang lên bên ngoài:

- Lạc Thanh Chu! Mau dậy đi! Còn không ra ta sẽ đạp cửa.

Lạc Thanh Chu bừng tỉnh từ trong giấc mộng toàn màu xanh nhạt, lập tức rời giường.

Tiểu Điệp cũng bận rộn, hầu hạ hắn mặc quần áo đi giày, rửa mặt chải đầu vân vân.

- Tiểu Điệp, trời còn rất sớm, ngươi ngủ tiếp đi.

Lạc Thanh Chu rửa mặt xong, hôn một cái lên gương mặt của nàng, lập tức chạy ra ngoài.

Tiểu Điệp còn buồn ngủ đứng ở trong phòng, sờ lấy gương mặt một hồi, ngọt ngào trở lại trên giường.

- Kẹt kẹt...

Lạc Thanh Chu mở ra cửa sân, đi ra ngoài.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm:

- Nói hôm nay phải vào cung, làm sao hiện tại mới ra? Chờ một lúc trời sáng, trên đường nhiều người, lại kẹt xe, nếu đi trễ, tự gánh lấy hậu quả.

Nói xong, quay người nện bước đôi chân dài, quơ cao đuôi ngựa vội vàng rời đi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng đi theo, trong lòng âm thầm suy đoán, bởi vì hôm nay phải đi vào cung đá bóng, sợ ảnh hưởng tâm tình của hắn, cho nên vị quận chúa này mới không có nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua?

Tối hôm qua nàng đến cùng có đuổi theo chiếc xe ngựa kia hay không, có hỏi ra cái gì hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng cao gầy lãnh khốc của nàng, quyết định chờ một lúc lên xe ngựa lại nói bóng nói gió hỏi một chút.

Tần nhị tiểu thư thân thể yếu đuối, lúc này hẳn là còn ngủ, không thể nhắc nhở cho hắn, nếu không hắn cũng không cần suy đoán lung tung.

Bình Luận (0)
Comment