- Lạc Thanh Chu, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ với Tiểu Nhuỵ. Phò mã không phải dễ làm như thế, Đoan vương gia cũng không phải vương gia bình thường. Cho dù là Trưởng công chúa và Thánh thượng thấy hắn, cũng phải cung cung kính kính kêu một tiếng hoàng thúc.
- Trong tay hắn thế nhưng là cầm Đánh Hoàng Kim Tiên tiên đế ngự ban, bên trên có thể quất Thánh thượng, bên dưới có thể giết triều thần. Tiểu Nhuỵ là nữ nhi duy nhất của hắn, nếu ngươi dám tai họa nàng, ai cũng cứu không được ngươi, bao gồm cả Trưởng công chúa.
Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái mà nhìn nàng, nói:
- Quận chúa, ngươi từ nơi nào nhìn ra, ta có chủ ý với vị tiểu quận chúa kia? Lạc Thanh Chu ta cho dù có tệ hơn đi nữa cũng sẽ không tùy tiện ra tay với một tiểu nữ hài.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi mà thôi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tạ ơn, bất quá không cần.
Nam Cung Mỹ Kiêu nén giận, lại nói:
- Chờ một lúc tiến cung, đi theo đằng sau ta, không nên nhìn loạn, càng không nên chạy loạn. Ngươi bây giờ không có bất kỳ thân phận gì, chỉ là một cầu thủ đi đá bóng, mặc kệ va chạm bất cứ người nào trong cung, ngươi cũng là tử tội, ngươi phải hiểu được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ quận chúa nhắc nhở.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nói tiếp.
- Lạc Thanh Chu, thật ra ta phải nhắc nhở ngươi, nếu như gặp được Trưởng công chúa, tốt nhất đừng đi chào hỏi, càng không cần đi qua nói chuyện với nàng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, muốn nói lại thôi, do dự một chút, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:
- Ngươi có phải đã chọn đội hay không?
Hai mắt Lạc Thanh Chu và hai mắt nàng bốn mắt nhìn nhau, nói:
- Cái gì đã chọn đội?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi về sau muốn đi con đường khoa cử làm quan, cũng không cần trước đứng đội, mọi việc đều thuận lợi mới là con đường làm quan. Bởi vì ai cũng không biết, phương nào mới là một phương thắng lợi cuối cùng.
- Tựa như chúng ta đá bóng, ngươi cảm thấy ngươi rất lợi hại, nhất định sẽ thắng, nhưng cũng có thể có vài lợi hại hơn người, trước khi kết quả được định ra, ai cũng không thể cam đoan phương nào sẽ thắng.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:
- Quận chúa nói rất đúng, Thanh Chu nhất định ghi nhớ trong lòng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại, nói:
- Đoán chừng trong lòng ngươi đang nói, ‘Có liên quan gì đến ngươi’ thì có?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta thật cảm thấy vôi nữ hiệp nói rất đúng.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở mắt ra nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt.
Lạc Thanh Chu cũng không có nhìn ra bất kỳ dấu vết gì để lại trên mặt của nàng.
Lúc này, xe ngựa đến cửa cung, ngừng lại.
Thị vệ bắt đầu lần lượt kiểm tra.
Trong tay một tên thị vệ còn cầm một khối ngọc thạch, là chuyên môn dùng để kiểm tra không gian trữ vật trên người.
Lạc Thanh Chu sáng nay trước khi đi ra ngoài đã đặt túi trữ vật và nhẫn trữ vật ở lại trong phòng.
Vào cung khẳng định không thể mang những vật này, để tránh gặp được pháp khí lợi hại, vân vân.
Nam Cung Mỹ Kiêu có thân phận quận chúa, thị vệ chỉ tùy tiện nhìn một chút, bắt đầu điều tra hắn.
Lạc Thanh Chu xuống xe ngựa.
Thị vệ đều sờ soạng mấy lần toàn thân cao thấp của hắn, sau đó lại dùng ngọc thạch dò xét nhiều lần.
Thậm chí để hắn cởi vớ giày ra kiểm tra, còn mở búi tóc ra, kiểm tra trong đầu tóc.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở trên xe ngựa, an tĩnh nhìn hắn bị soát người.
Toàn bộ kiểm tra hoàn tất, Lạc Thanh Chu mang theo mái tóc rối bù lên xe ngựa, đang muốn tùy tiện bới mái tóc lên ghim chặt, Nam Cung Mỹ Kiêu đưa cho hắn một cái lược, nói:
- Chải một cái đi.
Lạc Thanh Chu nhìn lược một chút, lắc đầu nói:
- Không cần, không nên làm bẩn lược của quận chúa, ta dùng tay là được.
Nói rồi trực tiếp dùng tay bắt mấy lần, ghim lại mái tóc.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt, thu hồi lược, nhìn gương mặt thanh tú của hắn một chút, đột nhiên hỏi:
- Lạc Thanh Chu, ngươi có phải thường xuyên cảm thấy tự ti về xuất thân của ngươi hay không?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng khó hiểu hỏi.
- Quận chúa cớ gì nói lời ấy?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ một tiếng, không có trả lời.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Cẩn thận suy nghĩ một chút, quận chúa nói cũng có đạo lý. Lúc trước ta và nhị tiểu thư nói chuyện, không dám tới gần, không dám vào phòng, nói chuyện với đại tiểu thư, cho tới bây giờ, còn không dám tới gần, mỗi lần đều rất cung kính.
- Vừa rồi, ta cũng không tiện dùng lược của ngươi, có lẽ những thứ này chính là tự ti bên trong bản chất đi. Dù sao các ngươi đều là quý tộc có thân phận tôn quý, cao cao tại thượng. Mà ta chỉ là một bách tính phổ thông đi ra từ trong thôn, chỉ có mẫu thân không có phụ thân.