Lạc Thanh Chu đứng vững, một mặt chưa tỉnh hồn, vội vàng nói:
- Đa tạ Mộc di.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy hồ nghi nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi vội cái gì? Nhìn thấy quỷ sao?
Lạc Thanh Chu còn chưa nói chuyện, Họa Nguyệt đã đuổi tới, đứng trên mạn thuyền, lã chã chực khóc nói:
- Lạc công tử, Họa Nguyệt chỉ muốn nói chuyện với ngươi, tuyệt không có ý nghĩ xấu khác, yêu cầu nho nhỏ ấy mà công tử cũng không nguyện ý thỏa mãn Họa Nguyệt sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Họa Nguyệt cô nương, tại hạ là người đã có nương tử, không thể tùy tiện đi quá gần với nữ tử khác. Tình ngay lý gian, kiểu gì cũng sẽ làm cho người ta chỉ trích. Xin lỗi.
Hắn nhìn thoáng qua nha hoàn áo xanh sau lưng nàng, nói khẽ với Mộc di bên cạnh.
- Mộc di, bảo người chèo thuyền đi.
Mộc di nhìn hắn một cái, vừa nhìn về phía tiểu thư nhà mình.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Đi.
Mộc di lập tức đi phân phó người chèo thuyền một tiếng.
Người chèo thuyền đáp ứng, chống đỡ trúc cao, thuyền nhỏ bắt đầu lui lại, thay đổi đầu thuyền.
Lạc Thanh Chu trực tiếp chui vào buồng nhỏ trên thuyền.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại liếc mắt nhìn nữ tử vũ mị đứng trên mạn thuyền, cũng quay người tiến vào buồng nhỏ trên tàu, châm chọc.
- Hôm nay làm sao tự giác như thế?
Lạc Thanh Chu nhìn bên ngoài một chút, nói:
- Nàng mời ta đi phòng nàng nói chuyện, ta sợ.
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu không khỏi ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, sau đó lại hừ lạnh nói:
- Ngươi sợ cái gì? Sợ người ta ăn ngươi?
Ngay cả Mộc di bên cạnh cũng cười theo.
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng:
- Người ta chính là muốn nói chuyện với ngươi, Lạc Thanh Chu, chỉ sợ ngươi suy nghĩ nhiều. Ngươi có tài hoa, người ta cũng không nhất định sẽ lấy thân báo đáp.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Quận chúa, nếu không ta lại đến?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày lại.
- Ngươi có thể thử một chút.
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh màu xanh dần dần đi xa chỗ mạn thuyền, lông tơ phía sau lưng vẫn như cũ dựng ngược.
Lúc này, trời chiều đã sắp xuống núi.
Tia sáng trên mặt hồ bắt đầu ảm đạm.
Thuyền nhỏ thay đổi phương hướng, hướng đến bên bờ.
Mộc di nhìn thoáng qua đằng sau, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, bọn hắn còn đang đi theo đằng sau, muốn xử lý hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Bọn hắn còn không biết chuyện phát sinh trên bờ?
Mộc di nói:
- Cũng không biết, nếu không đã sớm trở về.
Lạc Thanh Chu hiếu kì hỏi:
- Trên bờ xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một cái, nói:
- Thật ra có ba người theo dõi chúng ta, trong đó một người là người buổi sáng đá bóng với chúng ta trong cung, hắn là người trong đội của Trương Yên Nhi, bất quá vừa rồi trên bờ đã bị người giết chết.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy kinh ngạc:
- Ai giết?
Lập tức kịp phản ứng, nhìn về phía phụ nhân đối diện:
- Là Mộc di sao?
Mộc di lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Không biết ai giết. Ta lúc ấy phát hiện hắn, đang ở đối diện đường cái giám thị hắn, ai ngờ hắn đột nhiên đầu một nơi thân một nẻo, ngã trên mặt đất, ta căn bản cũng không có nhìn thấy hung thủ, cũng không có thấy vũ khí.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Có phải có võ giả đứng ở đằng xa sử dụng ám khí hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một cái.
Mộc di nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Bất quá đối phương là võ giả, không biết ám khí gì có thể thần không biết quỷ không hay cắt mất đầu của hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta từng đọc qua một bản tiểu thuyết võ hiệp, trong đó có một kiện ám khí là sợi tơ cực kỳ sắc bén, trong suốt khó gặp, giết người trong vô hình. Chỉ cần tốc độ rất nhanh, sắc bén giống như đao kiếm, lấy đầu người, dễ như trở bàn tay.
Mộc di nhìn hắn nói:
- Lạc công tử hiểu biết thật nhiều. Bất quá võ giả cũng không phải người bình thường, màng da cơ bắp xương cốt đều có lực phòng ngự rất mạnh, sợi tơ chỉ sợ không được.
Lạc Thanh Chu ‘A’ một tiếng, không có lại nói bậy.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một hồi, nói:
- Lạc Thanh Chu, vậy ngươi suy nghĩ một chút, làm như thế nào vứt bỏ người theo dõi phía sau. Hai người kia tạm thời còn không thể giết, thả bọn họ trở về, nói chuyện người chết trên bờ cho vị trong cung kia, có lẽ có thể để nàng yên tĩnh một đoạn thời gian, dù sao người kia chết rất quỷ dị.
Lạc Thanh Chu nhìn trên bờ một chút, nói:
- Thật ra không cần nghĩ biện pháp khác. Chờ bọn hắn đi lên bờ, nhìn thấy thi thể của người kia, tự nhiên sẽ không lại tiếp tục theo dõi.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu, nhìn phía trên bờ.
Mặc dù đã qua thật lâu, nhưng bên bờ vẫn bu đầy người, thi thể người kia đầu một nơi thân một nẻo, tựa hồ còn nằm ở nơi đó.