Thiếu nữ quỷ dị không dám lại nói tiếp, cũng không dám dừng lại thêm, thân ảnh vội vàng lóe lên, rơi vào trong hồ nước, hóa thành một bóng đen to lớn, chìm vào đáy hồ, biến mất không thấy gì nữa.
Phía trên Tây Hồ rất nhanh trở lại bình tĩnh.
Trích Tiên cư.
Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, thần hồn trở về cơ thể, ôm tiểu nha đầu bên người, cầm con thỏ nhỏ của nàng, tiến vào mộng đẹp.
Lúc này, ở trên nóc nhà.
Một thân ảnh xanh nhạt đang an tĩnh đứng ở nơi đó, tắm rửa ánh trăng trắng noãn, trong mắt lưu chuyển ba quang, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết vẫn như cũ thanh lãnh như tuyết, không nhìn ra cảm xúc gì khác.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Lạc Thanh Chu đã rời giường.
Hắn bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, viết một trang giấy, dán ở phía ngoài cửa chính, sau đó ra cửa.
Trên giấy viết: Hôm nay đọc sách, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.
Một đường đi bộ, rất nhanh đến thành nam.
Ở ngã tư đường nhìn xung quanh một phen, mới bước nhanh đi về phía trước, chui vào trong ngõ hẻm thập bát.
Sau đó mới mang lên mặt nạ, biến thành Sở Phi Dương.
Cửa chính Đao phủ đã mở ra.
Hạ nhân đang cầm chổi tới lui trong đình viện quét sạch lá cây tối hôm qua bay xuống.
Lạc Thanh Chu cầm vòng đồng, gõ gõ cửa.
Đao tỷ vừa hay đi ra từ trong đại sảnh, nhìn thấy hắn, lập tức bước nhanh ra ngoài.
Đao phụ cũng đi ra từ trong đại sảnh, nhìn về phía cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu đang muốn đi vào chào hỏi, Đao tỷ bước nhanh đi tới, kéo lại hắn nói:
- Đi thôi!
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, bị nàng kéo ra ngoài, nói:
- Đao tỷ, không chào hỏi phụ thân ngươi sao? Mà ta còn không có ăn điểm tâm đây.
Đao tỷ buông lỏng cánh tay của hắn, nói:
- Không cần, đi thôi.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua biểu lộ trên mặt nàng, nghi ngờ nói:
- Ngươi không phải để cho ta giả bộ như nhân tình ngươi sao? Như vậy, phụ thân ngươi có thể trách ta vô lễ hay không?
Đao tỷ thở dài một hơi, nói:
- Không cần phải giả bộ, phụ thân ta đã biết.
Nói xong, kể lại chuyện ngày hôm qua hắn rời đi một lần, sau đó nói:
- Phụ thân ta nói lần sau nhìn thấy ngươi một lần, đánh ngươi một lần. Ngươi về sau tới tìm ta, ở ngoài cửa chờ đi, đừng lại đi vào.
Lạc Thanh Chu:
- ... Đao tỷ, đây không phải chủ ý của ngươi à? Đánh ngươi không?
Đao tỷ đột nhiên bật cười, nhìn về phía hắn nói:
- Phụ thân ta coi như tức giận, cũng sẽ không đánh ta, ngài ấy sẽ chỉ nhằm vào người ở vòng ngoài thôi.
Lạc Thanh Chu im lặng nói:
- Ta đây là bị ngươi liên lụy, ngươi phải đền bù cho ta.
Đao tỷ cười nói:
- Tốt, ngươi muốn đền bù cái gì, Lạc giải nguyên?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, nói:
- Chúng ta vẫn nên nói về chờ một lúc đi bái sư đi, sư phụ ngươi có tính tình như thế nào, ta nên chú ý thứ gì? Còn có những sư huynh đệ, sư tỷ muội kia của ngươi, ta nên ở chung như thế nào?
Đao tỷ suy nghĩ một chút, nói:
- Tính tình sư phụ ta vẫn rất tốt, sẽ không vô duyên vô cớ đánh chửi người, ngươi xem như trưởng bối mà đối đãi là được. Còn những người khác, nơi đó hiện tại tăng thêm ta, cũng chỉ có sáu người, một sư tỷ, một sư muội, ba sư huynh, nói thật, ta cũng mới biết bọn hắn không đến mấy ngày, không biết bọn hắn có tính cách gì, dù sao rất tốt đối với ta.
Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:
- Mới sáu người sao? Đều là Võ Sư?
Đao tỷ nói:
- Sáu người đã không ít, dù sao nơi này chỉ là một phân bộ của kinh đô. Ngươi là tu vi Võ Sư, tự nhiên muốn ở cùng một chỗ tu luyện với Võ Sư.
- Ngoại trừ người sư muội kia và ta giống như ngươi là tu vi Võ Sư sơ kỳ ra, những người khác là Võ Sư trung kỳ có hai sư huynh đã sắp đột phá đến hậu kỳ.
- Còn đệ tử cảnh giới Võ Sinh đều ở trong một cái sân nhỏ khác, ngươi cũng không nhất định thấy.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn nàng nói:
- Đao tỷ, ngươi cũng đột phá Võ Sư rồi?
Đao tỷ một mặt lạnh nhạt, liếc hắn nói:
- Thế nào, chỉ cho phép ngươi đột phá, không cho phép ta đột phá? Thiên phú của ta cũng không chênh lệch ngươi, mà ta còn có sư phụ dạy bảo.
Lạc Thanh Chu tán thưởng một câu:
- Đao tỷ quả nhiên lợi hại.
Đao tỷ cái cằm hơi ngửa, trên mặt lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ.
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Đao tỷ, thật ra có chuyện ta quên nói cho ngươi biết.
Đao tỷ nhìn về phía hắn.
- Chuyện gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta bây giờ không phải là Võ Sư sơ kỳ, ta đã đột phá đến cảnh giới Võ Sư trung kỳ.
Đao tỷ: - ...
Xuyên qua một con đường, tiến vào một con hẻm nhỏ.
Đao tỷ đột nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi Sở Phi Dương, thật ra có chuyện, ta cũng quên nói cho ngươi biết.