Đao tỷ một mặt cổ quái nhìn hắn:
- Có khác nhau sao? Không phải đều là ngươi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta muốn biết nàng đến cùng nhận ra ta hay không.
Đao tỷ cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:
- Nàng chưa hề nói chuyện khác. Lúc ấy trời còn chưa sáng, nàng đã đến, nhìn thấy ta nói thẳng 【 Mang cho hắn một câu 】. Còn【 Hắn 】 này đến cùng là ai thì ta cũng không biết.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Đó chính là Sở Phi Dương.
Lập tức thở dài một hơi nói:
- Hi vọng nàng giữ lời, không nên tới tìm ta nữa, nếu không ta mỗi lần đi ra và trở về đều có bóng ma trong lòng.
Đao tỷ cẩn thận nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt hắn một hồi, kinh ngạc nói:
- Sở Phi Dương, lời này của ngươi nhìn tựa như là thật lòng, ngươi thật không có hứng thú gì với nàng?
Lạc Thanh Chu hỏi ngược lại:
- Tại sao ta phải có hứng thú với nàng?
Đao tỷ tự như nói chuyện đương nhiên nói:
- Bởi vì nàng rất xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, mà lại họ Nam Cung, là người hoàng gia, thân phận tôn quý, gia sản phong phú, một nữ tử như thế, nam nhân sẽ từ chối?
Lạc Thanh Chu nói:
- Làm sao ngươi biết thân phận của nàng?
Đao tỷ cười nói:
- Xe ngựa của nàng rất rõ ràng, phía trên có tiêu chí hoàng gia. Nàng nói với ta nàng gọi Cung Mỹ Kiêu, hiển nhiên thiếu một chữ. Còn có quần áo và khí chất của nàng, còn nhẫn trữ vật đắt đỏ kia đều không phải người bình thường nên có. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, ngươi vô luận là Sở Phi Dương, hay là Lạc Thanh Chu, đều sợ hãi nàng, cái này còn không rõ sao? Ngươi thế nhưng là Võ Sư và cử nhân, lại là con rể Tần gia.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Ta sợ nàng, cũng không phải bởi vì nàng là người hoàng gia.
Đao tỷ đi ở phía trước, quay đầu nói:
- Nhưng khẳng định cũng có nguyên nhân này, không phải sao?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, không có cách nào phản bác.
Đao tỷ cười nói:
- Sở Phi Dương, ngươi vẫn không trả lời ta? Ngươi thật không có hứng thú gì với nàng?
Lạc Thanh Chu không chút nghĩ ngợi nói:
- Không có.
Đao tỷ nghĩ nghĩ, nói:
- Cũng đúng, nương tử nhà ngươi thật ra cũng rất xinh đẹp, mặc dù yếu đuối, nhưng lại có một loại vẻ đẹp nhu mì rất đặc biệt, để cho người ta nhìn một lần sẽ rất khó quên.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, trong lòng không khỏi nói thầm: ‘Nếu để ngươi trông thấy nương tử thứ nhất của ta, vậy ngươi sẽ càng rất khó quên.’
Hai người một đường nói chuyện, rất mau tới đến hẻm nhỏ Xuân Viên phân đà Lăng Tiêu tông.
Đao tỷ nhìn về phía trước, nhíu nhíu mày, có chút nghiêm túc nói:
- Sở Phi Dương, chuyện tối hôm qua tại quán rượu, ngươi tạm thời không cần để ở trong lòng. Chờ một lúc đến đó, nhìn thấy Hà sư huynh mấy người, vẫn phải chào hỏi. Dù sao sau này còn ở cùng một chỗ tu luyện, rất có thể sẽ còn cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, công phu mặt ngoài vẫn phải làm. Có sư phụ ở nơi đó, hắn cũng không dám làm loạn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết.
Đao tỷ thở dài một hơi nói:
- Vì tu luyện, có chút ủy khuất không thể tránh được. Thế giới này, vốn chính là lấy thực lực làm trọng, chờ về sau thực lực ngươi mạnh hơn hắn, hắn tự nhiên không còn dám khinh thường ngươi.
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.
Hai người tới cửa ra vào, gõ cửa một cái.
Trong viện truyền đến âm thanh đánh quyền, cùng tiếng vang khí lưu bạo phá.
- Kẹt kẹt...
Nhiếp Vân Dung tới mở cửa, trông thấy hai người, cười nói:
- Đao sư tỷ, Sở sư đệ, mau vào.
Hai người nhẹ gật đầu, đi vào.
Bên trong tiền viện, Nhị sư huynh Phùng Vân Tùng đang cùng Tam sư huynh Trương Viễn Sơn đối quyền, những người khác, bao gồm cả Tôn Giang đều ở một bên quan sát.
Đao tỷ mang theo Lạc Thanh Chu đi tới, trước gọi một tiếng ‘Sư phụ’, lại chào hỏi những người khác.
Vẻ mặt Hà Dương đầy tươi cười, tựa hồ quên đi chuyện tối ngày hôm qua, nói:
- Sở sư đệ, nghe nói ngươi cũng luyện quyền, chờ một lúc có thể lên đi luyện cùng hai người bọn họ một chút.
Ngôn Mai ở một bên nghe hai người chào hỏi, chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện.
Phùng Vân Tùng và Trương Viễn Sơn lại đánh một hồi, thu quyền đứng vững.
Tôn Giang nhíu mày, nói:
- Vân Tùng, ngươi nói ngươi luyện Vô Sơn quyền ròng rã nửa năm, ta làm sao nhìn một tháng cũng không có? Chiêu thứ năm, chiêu thứ mười một, còn có một chiêu cuối cùng, đều đánh hỏng bét hết.
Mặt mũi Phùng Vân Tùng lập tức tràn đầy xấu hổ, cúi đầu nói:
- Đệ tử ngu dốt.
Tôn Giang xoay người nói:
- Đi thôi, đi với ta ra hậu viện, ta một lần nữa dạy ngươi.
Phùng Vân Tùng vội vàng đi theo.
Bên trong Tiền viện lập tức an tĩnh lại.
Hà Dương cùng Ngôn Mai đều không nói gì, trực tiếp quay người rời đi, đi một bên đất trống khác tu luyện.