Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, nghe ngươi nói như vậy, muội muội có chút thương tâm, chẳng lẽ chúng ta về sau vẫn luôn là thần hồn chi giao sao? Vì sao không thể gặp mặt, để nhục thân cũng tương giao đây? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta cảm thấy không cần thiết. Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, tính cách nhục thân của chúng ta và tính cách thần hồn có chút khác biệt à? Thần hồn tương giao, chúng ta có thể không cố kỵ gì nói chuyện làm việc, phóng xuất ra bản tính của mình. Nhưng nếu như nhục thân trong hiện thực nhận biết, ta cảm thấy chúng ta có khả năng sẽ không thể bảo trì loại hữu nghị này nữa】
Tiểu Nguyệt sau một lúc lâu mới trở trả lời: 【 Ca ca nói rất đúng, vậy ca ca và sư tỷ, có phải cũng vĩnh viễn chỉ là bằng hữu thần hồn chi giao hay không? Mãi mãi cũng sẽ không dùng nhục thân gặp mặt? 】
Lạc Thanh Chu nói: 【 Nếu như không có ngoài ý muốn, có lẽ vậy. Ngươi cũng biết tính cách của Nguyệt tỷ tỷ, cho tới bây giờ, nàng đều không nguyện ý thừa nhận việc cùng ta là bằng hữu thần hồn chi giao đây, chớ nói chi nhục thân gặp mặt, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý 】
Tiểu Nguyệt: 【 Cũng đúng, tính cách kia của sư tỷ quá thối, đoán chừng nhục thân gặp mặt, ngươi sẽ càng thất vọng, ca ca vẫn không cần gặp nàng. Bất quá ca ca, ngươi có thể gặp được muội muội, tính cách nhục thân muội muội thế nhưng rất tốt, nhất định sẽ không để cho ca ca thất vọng 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không cần, ngươi còn muốn nghe cố sự hay không? 】
Tiểu Nguyệt: 【 Muốn, muội muội muốn, ca ca nhanh kể 】
Lạc Thanh Chu bắt đầu biên tập cố sự, một đoạn một đoạn gửi tới.
Đợi phát xong một chương, tiểu Nguyệt trả lời: 【 Ca ca, được rồi, vẫn là đừng phát, bên trong giống như có ẩn tàng phương pháp ngộ đạo, câu trước câu sau lọt đi rất nhiều, căn bản đọc không lưu loát. Vẫn là chờ chúng ta gặp mặt, ngươi lại trực tiếp giảng cho muội muội nghe đi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Tốt thôi 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, nếu không chúng ta bây giờ gặp mặt? Bên ngoài chỉ đang đổ mưa, không có sét đánh. Ngươi nói địa phương, muội muội ra ngoài tìm ngươi, có được hay không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không cần, lần sau đi 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, lần sau là lúc nào? Muội muội gần đây lại lấy được mấy món bảo bối, rất muốn đưa cho ca ca nhìn 】
Lạc Thanh Chu: 【 Chọn ngày không bằng đụng ngày, liền đêm nay đi, ngươi ra trước, chờ một lúc ta tìm một chỗ, nói vị trí cho ngươi】
Tiểu Nguyệt: 【 Tốt lắm, ca ca chờ đó, muội muội lập tức ra ngoài 】
Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn thoáng qua trên giường, đang muốn trả lời, ngọc thạch đột nhiên chấn động một chút, lại là Nguyệt tỷ tỷ khoan thai trả lời tin nhắn.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ừm, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi. Tối hôm qua ngươi hấp thu quá nhiều nguyệt hoa, hồn phách cũng cần nghỉ ngơi tiêu hóa, đêm nay không cần thần hồn xuất khiếu, nếu không sẽ phí công nhọc sức 】
Lạc Thanh Chu nhìn thấy dòng tin nhắn này, sửng sốt một chút, vội vàng lại gửi tin nhắn cho tiểu Nguyệt: 【 tiểu Nguyệt, có chút chuyện, thân thể ta không quá dễ chịu, muốn nghỉ ngơi, không thể đi ra, lần sau đi 】
Mặc dù bảo bối rất mê người, nhưng vẫn là tu luyện quan trọng nhất.
Hắn lập tức lại trả lời Nguyệt tỷ tỷ: 【Được, tạ ơn Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ta chỉ ở nhà, chỗ nào đều không đi 】
Tiểu Nguyệt rất mau trả lời tin nhắn: 【 Ca ca xấu, lại đùa nghịch người ta, người ta đã bay bên trên nóc nhà rồi đây, ô ô 】
Lạc Thanh Chu: 【 Tiểu Nguyệt, thật có lỗi, hai ngày đi, đợi mưa tạnh ta sẽ giải thích với ngươi, có được hay không? 】.
Tiểu Nguyệt: 【 Được rồi, thân thể ca ca đã không thoải mái, vậy hôm nào đi, ai, muội muội thật đáng thương 】
Lạc Thanh Chu đang muốn an ủi vài câu, giọng nói của Bách Linh đột nhiên từ trên giường truyền đến:
- Cô gia, ngươi buồn ngủ chưa?
Nói rồi nàng xốc lên trướng mạn, từ trên giường đi xuống, mặc giày vào nói:
- Ta muốn về phòng mình đi ngủ, ngủ ở chỗ này không quen, Thiền Thiền quá thơm, người ta ngửi mà chảy nước miếng đây. Cô gia nếu là muốn ngủ, có thể đi lên ngủ nha.
Nói xong, ra khỏi gian phòng, khép cửa phòng lại.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía trên giường.
Thân ảnh nằm trên giường, mông lung, nhìn không rõ.
Yên tĩnh một lát.
Hắn thu hồi ngọc thạch, đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc lên tú mạn, nhìn về phía bên trong.
Hạ Thiền đang bọc lấy chăn mền, mái tóc đen nhánh tản mát trên gối, đang mở to con ngươi đen nhánh an tĩnh nhìn hắn.
Không có sợ hãi, không có kinh hoảng, cũng không nói gì, khuôn mặt nhỏ rất bình tĩnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đưa tay giải khai dây thắt lưng bên hông, bỏ đi trường bào, lại cởi giày, mở ra trướng mạn, chuẩn bị đi lên.