Nàng an tĩnh đứng ở nơi đó, cái cằm có chút giơ lên, tựa hồ đang xem giọt nước dưới mái hiên phía trước.
Lạc Thanh Chu dừng tại chỗ một chút, xoay người, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi ra hai bước, sau lưng đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh băng lãnh:
- Sở Phi Dương, ta hôm nay đến, không phải tới tìm ngươi gây phiền phức. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, hỏi xong ta liền đi.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, xoay người nói:
- Ngươi hỏi.
Tay Nam Cung Mỹ Kiêu giơ lên ô giấy dầu, lộ ra một gương mặt xinh đẹp lãnh khốc, thần sắc nhàn nhạt nhìn hắn nói:
- Có phải ngươi rất ghét ta hay không?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng thế.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Có bao nhiêu chán ghét?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vô cùng chán ghét, không muốn gặp lại ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt bình tĩnh nhìn hắn, trầm mặc một hồi, nói:
- Thật sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng thế.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Ngươi tối hôm qua không phải để Đao tỷ báo cho ta, nói cũng không thấy nữa sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu có chút cúi thấp đầu, dừng một chút, lại ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, ta biết ngươi tại sao muốn đối với ta như vậy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi vừa rồi không phải nói, chỉ hỏi ta một câu, hỏi xong liền đi sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, khẽ gật đầu một cái, nói:
- Tốt thôi, ta đã biết, chúng ta cũng không gặp nữa là được. Ân oán trước kia...
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã quay người rời đi, khua tay nói:
- Xóa bỏ, ta sẽ không để ở trong lòng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất ở cửa ngõ phía trước, lại đứng tại chỗ hồi lâu, xoay người nói:
- Mộc di, chúng ta về nhà đi. Phụ thân lần trước nhắc với ta về việc hôn nhân, ta muốn đi xem thử một chút.
Dừng một chút, nàng lại lấy ra một túi vôi từ trong nhẫn chứa đồ, lẩm bẩm:
- Từ hôm nay trở đi, ta muốn làm một quận chúa chân chính, vôi này, ta vĩnh viễn sẽ không dùng nữa.
Nói xong, giơ tay nhét vào bên trong một góc tối.
Mộc di từ bên cạnh góc tường đi ra, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, vừa rồi nhận được tin tức, người Trương Yên Nhi đã tra được Tần phủ, có thể sẽ trực tiếp xuống tay với Lạc công tử. Một người võ giả gọi Lôi Thạch đón lấy nhiệm vụ, hắn bây giờ đang...
- Không quan hệ gì với ta.
Thần sắc Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng, trực tiếp ra hẻm nhỏ, nói:
- Về nhà đi.
Hai người che dù, một trước một sau, rất nhanh biến mất trong hẻm nhỏ.
Lạc Thanh Chu đi đường vòng về nhà, vừa tiến vào hẻm nhỏ Lá Phong, đột nhiên nhìn thấy hai tên nam tử che dù lén lén lút lút đứng tại cửa ra vào Tần phủ, đang rướn cổ nhìn vào bên trong.
Làm Lạc Thanh Chu đi đến phía sau hai người, hai người mới phát giác, lập tức xoay người, mặt mũi tràn đầy khẩn trương nhìn hắn.
- Các ngươi tìm ai?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm ánh mắt hai người, hỏi.
Một tên nam tử hơi lùn trong đó vội vàng cười rạng rỡ nói:
- Vị công tử này, nơi này có phải chính là Trương phủ? Chúng ta đến tìm Trương công tử.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đúng là Trương phủ, ta chính là Trương công tử, các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hai tên nam tử: - ...
Nụ cười trên mặt tên nam tử lùn cứng đờ, vội vàng chắp tay nói:
- Ngươi thế mà là Trương Chính Phong Trương công tử?
Trong lòng hắn âm thầm chửi mẹ nói: ‘Lão tử tùy tiện biên một cái Trương phủ và Trương công tử, đều có ở bên trong, lão tử cũng không tin lại tùy tiện biên cái danh tự, ngươi còn có thể bên trong’.
Ai ngờ thư sinh thiếu niên người mặc nho bào lại gật đầu nói:
- Đúng, ta chính là Trương Chính Phong, các ngươi tìm ta đến cùng có chuyện gì?
Tên nam tử lùn: - ...
Không khí trong sân đột nhiên trở nên lúng túng.
Người nam tử cao gầy trực tiếp sầm mặt lại, nói:
- Có người để chúng ta mang lời cho ngươi nghe, về sau đi đường cẩn thận một chút, không cẩn thận đụng phải người thì nên nói xin lỗi, không được đi thẳng một mạch, kia là hành vi rất không lễ phép.
Nói xong, trực tiếp lôi kéo tên nam tử lùn bước nhanh rời đi.
Đi ra cửa ngõ.
Mặt mũi tên nam tử lùn tràn đầy nghi hoặc thầm nói:
- Sao lại trùng hợp như thế được? Vận khí của ta tốt như vậy? Vừa nói đại một cái tên đều có thể đoán đúng? Ngươi nói xem ta có phải nên đi làm thầy tướng số được hay không?
Người nam tử cao lập tức mắng:
- Ngu xuẩn, người ta cố ý đùa cợt ngươi, cái này cũng không nhìn ra?
Tên nam tử lùn nghe vậy sững sờ, cẩn thận nghĩ nghĩ, lập tức cả giận nói:
- Tiểu vương bát đản này, lão tử đi tìm hắn tính sổ.
Người nam tử cao kéo hắn lại quát:
- Nói ngươi ngu, ngươi thật đúng là ngu! Người kia người mặc nho bào, tuổi còn trẻ, mà lại thanh tú tuấn mỹ, rất có thể chính là người tiểu thư muốn tìm kia.