Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1116 - Chương 1116: Hèn Hạ Xảo Trá, Hạ Lưu Vô Sỉ (4)

Chương 1116: Hèn hạ xảo trá, hạ lưu vô sỉ (4) Chương 1116: Hèn hạ xảo trá, hạ lưu vô sỉ (4)

Nàng đập mạnh quải trượng trong tay, cắn răng tức giận nói:

- Vật nhỏ thật ghê tởm, chạy còn nhanh hơn thỏ! Còn cố ý vung vôi trên mặt đất, dẫn dụ lão thân chạy sai phương hướng, hèn hạ xảo trá, hạ lưu vô sỉ.

Giữa sân yên tĩnh một lát.

Ánh mắt ba người đột nhiên đồng thời nhìn về phía Đao tỷ tóc bạc còn ngốc trệ tại chỗ, cầm đại đao đứng ở một bên.

Khóe miệng Đao tỷ co giật một chút, vội vàng thu hồi đao đạo:

- Mặc kệ chuyện của các ngươi, ta không biết hắn.

Ngừng một chút, nàng vội vàng yếu ớt nói:

- Từ giờ trở đi, ta và hắn tuyệt giao.

- Cô ——

Trên đại thụ bên cạnh vang lên tiếng cú vọ kêu.

Lạc Thanh Chu thu liễm hơi thở, núp ở trong hốc cây, tránh né hồi lâu, mới thần hồn xuất khiếu, bay lên giữa không trung quan sát tình huống xung quanh.

Bởi vì không người quan tâm nhục thân, hắn không dám bay xa.

Ở trên ngọn cây quan sát một hồi, thấy không có người đuổi theo, hắn mới yên lòng, thần hồn trở về cơ thể.

Sau đó từ hốc cây đi ra ngoài, về tới chỗ hang động lúc đầu.

Bất quá hắn cũng không có nằm xuống, nhục thân ngồi xuống trong huyệt động xong lại thần hồn xuất khiếu, bay đến trên đại thụ trên hang động, tiếp tục cảnh giác quan sát tình huống xung quanh.

Trời tờ mờ sáng.

Đao tỷ khiêng đại đao của nàng một mình trở về.

Lạc Thanh Chu lập tức hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm phía sau của nàng, thấy không có người theo dõi, mới bay trở về hang động, thần hồn trở về cơ thể.

Đao tỷ tiến vào hang động, gặp hắn quả thật trở về, không khỏi kinh ngạc nói:

- Sở Phi Dương, ngươi thật dám trở về, ngươi không sợ ta sẽ dẫn vị quận chúa kia tới?

Lạc Thanh Chu đang ngồi ở trong động, cầm khăn lau, lau sạch cây gậy của mình, nghe vậy một mặt bình tĩnh nói:

- Sư tỷ sẽ không bán đứng ta.

Đao tỷ nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, thu hồi đao, đi đến đối diện hắn ngồi xuống, hỏi:

- Tại sao phải đột nhiên chơi lừa gạt chạy trốn?

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Ta nếu không chạy, hiện tại đã bị trói chặt bắt đi, sư tỷ ở chỗ này sẽ thành người cô đơn.

Đao tỷ nghĩ nghĩ tình huống lúc đó, phụ nhân và lão ẩu kia đích thật lặng lẽ tới gần, chuẩn bị động thủ, bất quá...

- Sở Phi Dương, ta cảm thấy vị Nam Cung quận chúa kia thật mâu thuẫn.

Mặt mũi nàng tràn đầy không hiểu:

- Ta thấy nàng hoàn toàn chính xác muốn bắt ngươi, cũng hoàn toàn chính xác hận ngươi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tựa hồ lại rất tốt đối với ngươi. Không chỉ không chút do dự giúp ngươi giết người, cuối cùng còn giúp ngươi hủy thi diệt tích. Thậm chí...

Lạc Thanh Chu nói:

- Thậm chí thế nào?

Đao tỷ nói:

- Thậm chí còn chuẩn bị giúp ngươi cõng cái tội giết người. Nàng để cho ta sau khi trở về nói cho sư phụ rằng, Ngôn sư tỷ, Hà sư huynh ba người bọn hắn đều do nàng giết.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nhíu nhíu mày lại:

- Nàng thật nói như vậy?

Đao tỷ gật đầu nói:

- Đúng vậy, nàng bị ngươi làm mặt mũi tràn đầy khói bụi, lúc đầu hận nghiến răng nghiến lợi, mắng ngươi rất khó nghe, nói muốn bắt ngươi để chém ngươi thành muôn mảnh. Nhưng rất nhanh nàng lấy ra đồ vật, giúp ngươi hủy thi diệt tích, sau đó lại chủ động nhận trách nhiệm giết người. Sở Phi Dương, ta rất hiếu kì, ngươi đến cùng làm gì nàng? Nàng đường đường là một quận chúa tôn quý, vậy mà lại biến thành dạng này, thật làm ta cảm thấy không hiểu.

Lạc Thanh Chu đồng dạng cũng mặt mũi tràn đầy không hiểu:

- Ta nói, ta lúc đầu chính là đánh nàng mấy trận ở trong Hắc Mộc lâm, cái khác, chuyện gì đều chưa từng xảy ra.

Đao tỷ nhăn đầu lông mày, rơi vào trầm tư.

Lạc Thanh Chu đột nhiên lại hỏi:

- Mấy thứ ở trên người Hà Dương và Phùng Vân Tùng đâu?

Đao tỷ nhún vai, một mặt đáng tiếc, nói:

- Đều bị hủy, ngay cả kim tệ trong túi trữ vật mà nàng cũng không có lấy, bị lão ma ma kia dùng một loại ngọn lửa màu xanh lam hỏa táng.

Lạc Thanh Chu lập tức bày ra bộ dáng đau lòng:

- Bại gia (phá của) nữ!

Lập tức lại nói:

- Đúng rồi, trên người Phùng Vân Tùng còn có một con linh thú, các ngươi nhìn thấy không?

Đao tỷ nói:

- Linh Thú hoàn và linh thú đều bị lão ma ma hủy đi. Lão ma ma nhìn thoáng qua linh thú bên trong, đột nhiên mắng một câu, sau đó trực tiếp hủy đi. Chúng ta đều không nhìn thấy, lúc đầu Nam Cung quận chúa kia cũng muốn nhìn, lão ma ma nói không nhìn nổi.

Lạc Thanh Chu nghe xong, thầm kêu đáng tiếc, nhịn không được nói:

- Linh Thú hoàn và linh thú nhất định có thể bán ra giá tốt, nếu không phải hai người hộ vệ của nàng xuất hiện, những kim tệ cùng bảo vật này đều sẽ thuộc về ta.

Đao tỷ cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi nếu không sợ chết, ngươi cứ đi cầm. Lần này lập tức chết ba người, sư phụ nhất định sẽ báo tông môn, tông môn cũng nhất định sẽ phái người theo điều tra. Ngươi nếu dám lấy đồ của người ta, vậy ngươi cứ đợi đến bị phát hiện đi.

Bình Luận (0)
Comment