Nhưng quỷ dị chính là, rõ ràng ngoài nhìn thấy hầu bao phình lên, trong không ngờ lại không có gì.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, cho là mình nhìn lầm, lật trong rồi lật ngoài, sờ soạng rất nhiều lần, nhưng bên trong vẫn như cũ trống trơn, không có sờ được gì.
Tiểu nha đầu nháy mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không hiểu.
- Túi trữ vật?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một hồi, trong lòng đột nhiên hiện ra một thứ.
Hắn lập tức kích động lên.
Nếu thật là túi trữ vật, vậy lần này đúng là đáng giá!
Bên trong hắn hẳn là có không ít thứ!
- Tiểu Điệp, đưa cho ta, dìu ta!
Hắn giãy dụa muốn đứng lên.
Tiểu Điệp cuống quít chạy tới, đưa hầu bao tới trong tay hắn, đỡ hắn đứng lên.
- Đi, chúng ta đi xem một chút những trên người những người khác có thứ gì hay không.
Lúc này, cũng không phải lúc kiểm tra thu hoạch, phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Hắn cẩn thận cất hầu bao lớn chừng bàn tay vào trong túi tùy thân, quyết định đợi sau khi trở về đi tụ bảo các nhìn xem.
Tiểu Điệp đỡ hắn, đi theo đường nhỏ xuống núi.
Lạc Thanh Chu lục soát tất cả thi thể một lần.
Rất kỳ quái, trên người những thi thể khác, vậy mà không có bất kỳ thứ gì, thậm chí ngay cả một lượng bạc cũng không có.
Vậy thì càng chứng minh, cái hầu bao này không đơn giản.
Tên nam tử gầy nhỏ kia là một võ giả, có thể tất cả đồ của những người kia đều để ở trong đây.
Trong này ngoại trừ bạc, hẳn là còn có những thứ khác!
Hắn càng thêm mong đợi.
- Đi, Tiểu Điệp, xuống núi.
Hắn nghỉ ngơi sơ sơ, vận chuyển mấy lần nội công tâm pháp, đau đớn trên người giảm bớt không ít.
Thể lực tinh thần của hắn vẫn sung túc.
Vừa đi xuống núi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về đường nhỏ uốn lượn quanh co dưới núi.
Dừng một chút, hắn nói:
- Tiểu Điệp, nghe kỹ.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng:
- Ngươi từ con đường này xuống dưới trước, nhớ kỹ, đừng có ngừng, cứ đi xuống phía dưới, đến ngã ba phía dưới chờ ta, nửa đường không được nhìn đông nhìn tây.
Tiểu Điệp nghe vậy, sắc mặt thay đổi:
- Công tử, ngươi...
- Đừng sợ, ta ở rừng cây bên cạnh đi theo ngươi. Không sao đâu, ngươi cứ đi về phía trước, không nên nhìn ta.
Lạc Thanh Chu lại dặn dò vài câu, đi vào rừng cây bên cạnh.
Tiểu Điệp mặc dù nghi hoặc sợ hãi, nhưng không tiếp tục chần chờ, lập tức khéo léo thuận theo đường nhỏ, đi xuống.
Trong lòng nàng lo lắng bất an, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vì biến cố vừa rồi mà tái nhợt sợ hãi.
Hai chân nàng như nhũn ra, mấy lần kém chút ngã sấp xuống.
May mắn đi thẳng đến chân núi, cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Trong lòng nàng thở dài một hơi, rất muốn quay đầu nhìn công tử trong rừng cây một chút, nhưng nghĩ tới vừa rồi công tử căn dặn nàng, đành phải cố nén, tiếp tục đi đến phía trước.
Rất nhanh, đi tới chỗ ngã ba rộng rãi phía trước, rồi tiếp tục đi.
Chân núi, tĩnh không một tiếng động.
Ngẫu nhiên có vài tiếng tiếng chim hót vang lên, trong núi rừng trống trải yên tĩnh nghe lại càng to rõ ràng.
- Cô... Cô...
Một con chim nhỏ kêu to lướt qua giữa không trung.
Trong rừng rậm bên cạnh đường nhỏ xuống núi.
Tiểu Điệp rời khỏi không lâu, một bóng người chậm rãi từ một gốc cây bước ra, nhìn bóng lưng nàng nhỏ nhắn xinh xắn đi xa, khuôn mặt âm trầm lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Xem ra là thành công... Nhưng sao lại thả tiểu nha đầu này xuống núi rồi?
Hắn ta nhìn thoáng qua trên núi, lại chờ đợi chốc lát, bước nhanh đi tới.
Bất kể như thế nào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hắn ta nhất định phải tận mắt thấy thi thể tiểu tử kia, mới có thể trở về bàn giao.
Gió núi xuyên thẳng qua khu rừng, ù ù thổi tới.
Rất nhanh, một mùi máu tươi nồng đậm theo gió bay tới.
Ánh mắt hắn ta ngưng tụ, bước nhanh hơn, trong lòng âm thầm cười lạnh:
- Chết ở chỗ này, cũng coi là tiện nghi cho tiểu tử kia. Dù sao ở cùng mẫu thân đê tiện của hắn, cũng coi là mẫu tử đoàn viên.
Hắn lại đi lên một đoạn, rốt cục thấy được thi thể nằm trên đất cách đó không xa.
Thi thể kia đầu lõm, ngã trong vũng máu, không thấy rõ bộ dáng.
- Tiểu tử kia chết thật là thảm...
Trong lòng của hắn ta nghĩ như vậy, chịu đựng buồn nôn, trực tiếp chạy lên.
Nhưng khi hắn chạy đến gần, cẩn thận nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia xem xét một lúc, trong lòng đột nhiên giật mình, sắc mặt đột biến!
Không phải tiểu tử kia!
Vẻ mặt hắn ta tràn đầy kinh ngạc, giật mình, lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cánh rừng bên cạnh.
Mùi máu tươi càng đậm.
Nơi đó cũng có thi thể!
Tim hắn ta đột nhiên đập rộn lên, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, cuống cuồng chạy tới.
Trên mặt đất phía ngoài cùng của rừng cây, cũng có một cỗ thi thể.
Ngực lõm, trừng to mắt, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi mà chết...
Vẫn không phải tiểu tử kia!
Hai chân hắn ta bắt đầu như nhũn ra, ngẩng đầu, nhìn về chỗ sâu trong rừng cây.
Trong rừng, lại xuất hiện mấy cỗ thi thể...