【 Tiểu Nguyệt, rất xin lỗi, đêm nay ta có việc, không đi được, đêm mai đi, đêm mai ta nhất định đi 】
Vừa gửi đi xong, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Bách Linh:
- Cô gia, ngươi đang làm gì?
Cổ tay Lạc Thanh Chu khẽ đảo, thu ngọc thạch vào, nói:
- Đang suy nghĩ kết cục cố sự, thế nào? Nước trà đâu?
Bách Linh nhìn thoáng qua tay áo của hắn, cười hì hì nói:
- Cô gia chờ một lát.
Nói xong, đi phòng bếp.
Tin nhắn rất mau trả lời lại.
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca thúi, lại thả bồ câu cho người ta, có phải ngươi cố ý hay không, người ta rõ ràng mang theo vớ lưới và bảo bối ngươi thích nhất, đáng ghét 】
Lạc Thanh Chu không có trả lời.
Bách Linh rất nhanh bưng một bình nước trà lại, vui vẻ nói:
- Cô gia, một bình này đủ để ngươi uống cả đêm, mà uống nhiều quá đi tiểu tiện, nhớ rõ nói cho ta biết nha.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, nhìn nàng nói:
- Tại sao phải nói cho ngươi? Ngươi muốn nhìn trộm?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, lại uống một chén, quay trở về hậu hoa viên.
Nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục kể.
Cũng may nội dung của chương còn lại không nhiều.
- Đại tiểu thư, trời đã sắp sáng rồi, ta trở về đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.
Lúc này, không biết Nguyệt tỷ tỷ và tiểu Nguyệt rời đi chưa, nói không chừng đến đó còn có thể nhìn thấy.
Bách Linh lập tức nói:
- Cô gia, đã trễ như vậy, cũng đừng làm phiền Tiểu Điệp mở cửa, ngươi cứ ngủ ở trong phòng của Thiền Thiền đi, để Thiền Thiền ngủ cùng ta.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua Hạ Thiền, gặp nàng không có phản đối, vẫn từ chối nói:
- Dựa theo quy củ, hai đêm này ta không thể không về ngủ.
Nói xong, cáo từ rời đi.
Bách Linh chỉ đành đưa hắn ra cửa viện, vẻ mặt chân thành nói:
- Cô gia, xem ra tiểu thư rất thích nghe ngươi giảng chuyện xưa, tiểu thư đã thật lâu không có chuyên chú nghe ai kể chuyện như vậy rồi. Hơn nữa ta thấy thần thái tiểu thư hôm nay rất ôn nhu, cô gia có phát hiện không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy trầm mặc một chút, nói:
- Đợi sau khi ta cùng nhị tiểu thư thành thân, nếu có thời gian, sẽ đến kể chuyện xưa cho đại tiểu thư.
Bách Linh lập tức vui vẻ nói
- Ừm. Thế cô gia đã nghĩ kỹ sẽ kể chuyện xưa gì chưa? Cũng không thể giảng cố sự của Tiểu Bảo xấu xa nha, tiểu thư khẳng định không thích nghe. Tiểu Bảo xấu xa cổ linh tinh quái, lại nói nhiều, lại ưu thích nói láo, lại xấu bụng, lại háo sắc, dù sao cũng không có làm một chuyện tốt, tiểu thư khẳng định không thích.
Lạc Thanh Chu một mặt cổ quái nhìn nàng nói:
- Bách Linh, nghe ngươi nói đặc điểm của Tiểu Bảo, ta thế nào cảm giác hắn đặc biệt giống một người?
Bách Linh nháy con ngươi, hiếu kỳ hỏi:
- Ai?
Lạc Thanh Chu phất phất tay nói:
- Không nói, ta trở về đây.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Bách Linh giật mình, đột nhiên nói với theo bóng lưng hắn:
- Cô gia, sau khi ngươi và nhị tiểu thư thành thân, lại thêm được hai nha đầu thông phòng chơi với ngươi đó nha. Đến lúc đó, ngươi còn để ý đến ta và Thiền Thiền không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, quay đầu lại nói:
- Yên tâm đi, cô gia không phải loại người có mới nới cũ, cô gia đương nhiên sẽ để ý. . . . . . Thiền thiền.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Trên mặt Bách Linh nở rộ ý cười, giữ vững một hồi, đột nhiên cứng đờ:
- Không đúng, cô gia giống như chỉ nhắc tới Thiền Thiền, không có nói ta.
- Thối cô gia, ghê tởm, về sau đừng nghĩ đụng đầu lưỡi người ta, đừng nghĩ lại sờ thỏ thỏ của người ta, hừ!
Lạc Thanh Chu trở lại Trích Tiên cư, ở trong tiểu viện lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi đi tin nhắn.
【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi còn ở Tây Hồ không? Ngươi nhìn thấy tiểu Nguyệt không? 】
【 Tiểu Nguyệt, ngươi còn ở Tây Hồ không? Ngươi nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ không? Nếu còn chưa đi, ta liền tới đây 】
Tiểu Nguyệt rất nhanh trả lời tin nhắn: 【 Ca ca, muội muội vẫn còn! Muội muội còn ở đây! Muội muội phát hiện một đăng đồ tử đang ở Tây hồ, ca ca mau tới đây, chúng ta cùng nhau đánh ả! Sư tỷ đêm nay chưa tới, ca ca mặc kệ nàng, mau tới đây! Muội muội muốn chuẩn bị tốt các món quà cho ca ca】
Lạc Thanh Chu trở lại phòng, chui vào chăn.
Tiểu Điệp mặc cái yếm mềm mại, đang ngủ thật là ngon.
Lúc này, ngọc thạch đột nhiên lại chấn động một chút.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Đang ở đây 】
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy kỳ quái, trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ đang ở Tây Hồ sao? Tiểu Nguyệt nói không có nhìn thấy ngươi mà 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ta đang tu luyện 】
Lạc Thanh Chu: 【 À, Nguyệt tỷ tỷ, ngươi làm sao đang tu luyện, ở chỗ bụi hoa sen nơi đó à? Ta sẽ đi qua ngay 】
Nguyệt tỷ tỷ;【 Ừm 】
Lạc Thanh Chu lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin, thần hồn xuất khiếu, chạy tới Tây hồ.
Mà lúc này ở trong Tây Hồ, một đỏ một đen hai thân ảnh đang kịch liệt đánh nhau.