Đầu thôn đã từng náo nhiệt giống như mới là hôm qua.
Nhưng cho dù là tình cảnh trước kia, lưu trong trí nhớ Lạc Thanh Chu, cơ hồ tất cả đều là bóng ma.
Mẫu thân chưa kết hôn mà có con, sau khi sinh hạ hắn ngay cả phụ thân cũng không biết là ai, trong thôn nghị luận ầm ĩ, buộc mẹ con hai người bọn hắn trên cây cột sỉ nhục.
Cơ hồ mỗi ngày đều có tiếng chửi rủa chanh chua, mỉa mai truyền đến.
Ngay cả tiểu hài tử đều không muốn chơi đùa cùng hắn.
Mẫu thân vì dưỡng dục hắn trưởng thành, vì để cho hắn đọc sách, ở trong thôn nhận hết ánh mắt xía xói và nhục nhã của đám người, vẫn kiên trì như cũ.
Sau khi tổ phụ tổ mẫu hắn qua đời, đại cữu nhị cữu rời khỏi thôn một đi không trở lại, mẫu thân lẻ loi hiu quạnh, không có ai đỡ đần, sợ hắn bị thương tổn, càng muốn cho hắn trải qua cuộc sống tốt hơn một chút, liền mặt dạn mày dày mang theo hắn tiến vào thành, tiến vào Thành Quốc phủ.
Từ đó về sau, mẹ con hai người không còn trở lại cái thôn từng làm cho bọn thương tâm nữa.
Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ những chuyện này, mang theo Tiểu Điệp đi đến cạnh dòng sông trước thôn rửa sạch đơn giản một chút, mới đi vào thôn.
Thôn xóm đã từng tràn đầy âm thanh tiểu hài chơi đùa, tiếng chó sủa, người lớn quát to, bây giờ đã trở nên yên tĩnh im ắng.
Cỏ hoang mọc đầy phòng trước phòng sau.
Khóa sắt trên cửa chính đầy vết rỉ loang lổ, có vài phòng ốc tường viện đã sụp đổ.
Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp, một đường đi tới, một đường nhìn xem, xuyên thấu qua cửa sân, chỉ có thấy được vẻn vẹn hai ông bà lão, cô độc ngồi trong tiểu viện, nhắm mắt lại, phơi nắng, giống như đang chờ đợi ngày đó đến.
Lạc Thanh Chu không có dừng lại, đi tới tiểu viện đã từng cùng mẫu thân ở.
Cửa chính đã mục nát đổ xuống, nửa bên tường viện đã sụp đổ, không biết thời gian lâu dài gió táp mưa sa, hay là sau khi mẹ con bọn hắn rời đi bị người trong thôn đẩy ngã.
Trong tiểu viện tràn đầy cỏ hoang tươi tốt, cục gạch vỡ vụn, cùng một vài vải vóc rách rưới vùi ở trong đất bùn.
Trong phòng không còn có cái gì nữa.
Ngay cả cái bàn, ghế, giường, đều bị dời không còn một mảnh.
Còn tốt, bốn phía vách tường vẫn còn, nóc nhà vẫn còn, còn có thể che gió tránh mưa.
- Công tử, đây chính là chỗ người và phu nhân đã từng ở sao?
Tiểu Điệp nhìn xem cảnh tượng nơi này, mặt mũi tràn đầy chua xót.
- Dọn dẹp gian phòng một chút, đêm nay chúng ta ở tạm chỗ này một đêm.
Lạc Thanh Chu không có nhiều lời, đi ra khỏi phòng nói:
- Ta đi xem một chút có cái gì ăn, ngươi hẳn là cũng đói bụng rồi đúng không? Đừng chạy loạn khắp nơi, ở trong phòng đợi ta.
- A nha.
Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, đi tìm cái chổi.
Trong tiểu viện ngược lại có cây chổi, bất quá đã nát không còn hình dáng.
Nhưng mà không sao, có thể bọc lấy vải rửa sạch, tiếp tục dùng để quét rác.
Trong giếng hẳn là còn có nước.
Lạc Thanh Chu đi ra tiểu viện, lại đi đến cuối thôn, nhìn xem từng gian nhà một.
Rất nhanh đi đến cuối thôn, hắn thấy được một lão bà bà.
Lão bà bà mặc áo bông cũ nát, ngồi trên ghế ở trước cửa, ánh mắt đục ngầu mà mê mang nhìn qua núi lớn xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Lão bà bà tóc trắng phơ, khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn gian nan vất vả, lưng đã còng xuống, đã là gần đất xa trời.
Nhưng lần đầu tiên Lạc Thanh Chu thấy được bà, đã nhận ra bà.
Năm đó người bên trong thôn này đối xử ác độc nhất, xấu xa nhất với mẫu thân hắn chính là người trước mắt.
Hắn vẫn như cũ nhớ kỹ rõ ràng, trong một mùa hè nào đó, mẫu thân nhặt được một quả dưa hấu hoang từ trên núi trở về.
Mẹ con hai người đang muốn vui vẻ chia sẻ, bà này dẫn theo một người mà mẫu thân hắn gọi cửu thẩm đột nhiên xông vào phòng, vu khống mẫu thân hắn trộm dưa hấu của bà, sau đó chửi ầm lên, miệng thốt ra các loại lời nói ác độc bẩn thỉu, còn dùng tay kéo tóc mẫu thân, dùng móng tay cào mặt mẫu thân...
Cuối cùng, dưa hấu bị đoạt đi.
Mẫu thân ôm hắn, im lặng khóc ở trong góc.
Lúc kia, hắn âm thầm thề, chờ về sau trưởng thành, có bản lĩnh, nhất định phải làm cho nữ nhân ác độc này nhận hết tra tấn.
Nhưng giờ phút này, nhìn lão nhân trước mắt, nhìn xem tóc bà trắng phơ, mặt mũi nhăn nheo, bộ dáng yên tĩnh già yếu, trong lòng của hắn đã không hận nổi.
- Ngươi... Ngươi là Thanh Chu? Thanh Chu nhà Ngọc nhi?
Lão nhân nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt kinh ngạc.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, đi lên trước, trên mặt lộ ra ý cười:
- Cửu bà bà, là ta, Thanh Chu.
Lão nhân mở to hai mắt, đứng lên, nhìn chằm chằm trên dưới hắn đánh giá một phen, thấy trường bào hắn mặc rách tung toé, không khỏi hỏi:
- Ngươi không phải cùng mẫu thân ngươi đi trong thành sao? Tại sao lại trở về rồi? Ngươi... Bị người ta đuổi ra ngoài?
Lạc Thanh Chu không có giải thích, nhẹ gật đầu:
- Ừm, bị đuổi ra ngoài.