Lạc Thanh Chu nói:
- Nữ tử cũng là người, nữ tử cũng có tay có chân, có một trái tim máu đỏ. Người trong thiên hạ này, chẳng lẽ đều là nam tử sinh ra? Hết thảy thiên hạ này chẳng lẽ đều là nam tử duy trì?
- Chuyện nam tử có thể làm, chỗ nam tử có thể ngồi, nữ tử dựa vào cái gì không thể? Vô luận nam nữ, chỉ cần đủ ưu tú liền nên thu được vị trí và mục đích mà nàng nên có.
Vừa nghe lời này, trong mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên dâng lên hỏa diễm.
Hoa Cốt quỳ gối ở bên cạnh cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, hai con ngươi thủy uông uông nhìn hắn.
Nắm đấm Nam Cung nguyệt trong tay áo dần dần nắm chặt, trong mắt vẫn như cũ mang theo chần chờ, nói:
- Tư tưởng của tiên sinh, cũng không đại biểu tư tưởng của bách tính Đại Viêm cùng quan viên. Bản cung có quân đội, có uy vọng, có địa bàn, nhưng... Vô cớ xuất binh, mà bản cung và hắn có quan hệ rất sâu, chỉ sợ đến lúc đó dân chúng sẽ phản ta, người người kêu đánh.
Lạc Thanh Chu nói:
- Trời muốn hắn vong trước phải khiến cho hắn cuồng. Điện hạ cũng đã nói, thủ đoạn hắn bây giờ trị quốc có vấn đề rất lớn. Rất nhiều quan viên chính trực và bách tính đều sẽ yên lặng ghi ở trong lòng. Điện hạ còn có thể thêm vào mồi lửa, cho hắn một chút gió đông, để trận hỏa thiêu này càng thịnh vượng thêm một chút... Biên cảnh có Yêu tộc xuất hiện, thật ra cũng là một trận gió đông rất tốt, điện hạ có thể lợi dụng một chút... Còn có, điện hạ hiện tại có thể tạm dừng chính sách phế tước vị, sau đó đẩy ra một người, toàn tâm toàn ý giúp hắn tước bỏ thuộc địa.
- Tước bỏ thuộc địa?
Nam Cung nguyệt nghe vậy giật mình.
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- Trước hết để cho hắn kích thích quan viên bất mãn, lại để cho hắn kích thích bách tính bất mãn, cuối cùng, để hắn kích thích các vương gia phong quốc khác bất mãn....
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm ngâm một chút, nói:
- Hắn đã sớm tước bỏ thuộc địa, thu nạp quyền lợi, chỉ bất quá hiệu quả không lớn, cũng không quá mức rõ ràng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Điện hạ có thể để cho người ta nghĩ kế, để hiệu quả lớn hơn một chút.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lắc đầu nói:
- Hiệu quả quá lớn, sợ sẽ khiến phiên vương khác bất mãn, hắn không có ngốc như vậy.
Lạc Thanh Chu vuốt ve chén trà, chậm rãi nói:
- Điện hạ nghe nói qua Thôi Ân lệnh chưa?
- Thôi Ân lệnh?
Nam Cung Hỏa Nguyệt có chút nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
- Đây là cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cái này là một chính sách tước bỏ thuộc địa, chính lệnh bây giờ là sau khi từng chư hầu vương qua đời, vương vị và phong quốc chỉ có thể truyền cho trưởng tử, những vương tử khác của chư hầu đều không có chỗ tốt. Mà chính sách Thôi Ân lệnh thì là, sau khi chư hầu vương qua đời, trừ việc trưởng tử kế thừa vương vị ra, tử đệ khác cũng có thể chia cắt một bộ phận đất đai của vương quốc, trở thành liệt hầu, từ quận trưởng quản hạt. Nói như vậy, chư hầu các nước có không chịu cũng không đủ làm lý do?
- Chỗ tốt của chính lệnh này ở chỗ, cho dù những chư hầu vương biết được đây là chính sách tước bỏ thuộc địa phi thường ngoan độc, cũng không thể nói gì hơn, không thể làm gì. Bởi vì đây là ân lệnh, ngoại trừ không có chỗ tốt cho trưởng tử ra, đối với những nhi tử khác đều có chỗ tốt. Chư hầu vương mặc dù muốn phản kháng, đám nhi tử của hắn cũng sẽ không cam tâm. Một khi hắn kiên trì không tuân thủ chính lệnh này, trừ phi trước khi hắn lâm chung đều giết chết những nhi tử khác, nếu không, chư hầu các nước chắc chắn lâm vào đại loạn. Hầu vương hơi thông minh một chút vì bảo tồn huyết mạch, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe xong, sắc mặt biến đổi thật lâu, mới nhìn hắn nói:
- Tiên sinh cho ra mưu kế này, quả thật rất ác độc, bản cung hiện tại thậm chí đều có thể tưởng tượng được, khi những chư hầu vương kia nghe được chính lệnh này, là tuyệt vọng cùng phẫn nộ cỡ nào. Đương nhiên, cũng có thể nghĩ đến, hắn và triều thần nghe được mưu kế này, là kích động cỡ nào...
Lập tức đứng dậy, khom người nói:
- Tiên sinh quả nhiên đại tài! Dương mưu kinh thiên bậc này, không phải tiên sinh, không người nào có thể nghĩ ra.
Lạc Thanh Chu khom người hoàn lễ, nhắc nhở:
- Mưu kế này, điện hạ ngàn vạn không thể tự mình nói.
- Nhất định phải tìm người có thể tin được đưa ra. Lúc các chư hầu vương khác bắt đầu bất mãn và phẫn nộ, thời cơ cũng sắp thành thục....
- Còn có, điện hạ lúc kia tốt nhất là ở bên ngoài, lấy danh nghĩa là diệt trừ phản loạn mà khởi binh, cứ không phải… Chính biến ở trong cung, như thế sẽ khiến cho mọi người có nhiều lời bàn tán ra vào...
Hai người trò chuyện một hồi lại không biết thời gian.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt sáng rực, nghe các loại kế sách của hắn, trong lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, gương mặt càng ngày càng đỏ như người trong lúc say, thần sắc cũng càng ngày càng kiên định...