Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1226 - Chương 1226: Pháp Bảo Trên Chân (2)

Chương 1226: Pháp bảo trên chân (2) Chương 1226: Pháp bảo trên chân (2)

Dưới mưa thu rả rích, trong Tây Hồ, bên trên lá sen, thiếu nữ ngồi, đưa ra chân ngọc tuyết trắng thon dài nhỏ nhắn xinh xắn; thiếu niên ngồi xổm, cầm chân ngọc của nàng, loay hoay các loại tư thế, thử nghiệm các loại biện pháp...

Một mực kéo dài một hai canh giờ.

Đợi đến khi chân trời phương đông bắt đầu trắng sáng, Lạc Thanh Chu rốt cục từ bỏ:

- Long nhi cô nương, xem ra không có cách nào lấy xuống, thật có lỗi.

Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ váy đen đỏ lên, thấp giọng nói:

- Không sao đâu, mặc dù không có lấy xuống, nhưng vẫn cảm tạ Sở công tử vất vả giúp Long nhi một đêm...

Lạc Thanh Chu thu hồi cái bình, vẫn như cũ cầm chân ngọc của nàng nói:

- Long nhi cô nương, phía trên có rất nhiều dầu, có muốn ta giúp ngươi rửa sạch không?

Thiếu nữ váy đen cắn môi một cái, nói khẽ:

- Vậy làm phiền Sở công tử.

- Không có gì phiền phức.

Lạc Thanh Chu đặt chân ngọc của nàng vào trong nước, lại dùng ngự vật thuật lấy ra xà bông thơm, nhẹ nhàng giúp nàng xoa tắm dầu mỡ phía trên.

Thiếu nữ váy đen nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên hai tay chống ra đằng sau, cũng đưa cái chân còn lại đến trước mặt hắn, dịu dàng nói:

- Sở công tử, có thể giúp rửa luôn cái chân này của Long nhi một chút hay không? Hình như phía trên cũng dính một chút dầu trơn thì phải.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu.

Đợi rửa xong hai chân, trời đã sáng.

Bất quá bầu trời vẫn còn đang rơi xuống mưa phùn rả rích, tia sáng vẫn như cũ rất ảm đạm.

Trên mặt hồ nổi trôi từng đoàn từng đoàn sương mù, ngay cả bên bờ đều thấy không rõ lắm.

Thiếu nữ váy đen vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, đưa ra hai chân ngọc duyên dáng tuyết trắng nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt mang theo đỏ ửng, hai con ngươi ngượng ngùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu thì vẫn như cũ ngồi xổm ở nơi đó, ngây cả người, nhìn thoáng qua sắc trời, nói:

- Long nhi cô nương, trời đã sáng, ta đi đây.

Thiếu nữ váy đen cắn môi nói:

- Ừm. Sở công tử, cảm ơn ngươi, vậy tối nay....

Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phía trên lầu các cách đó không xa.

Bên trên mái cong lầu các chẳng biết lúc nào vậy mà nhiều thêm một thân ảnh màu xanh nhạt, người kia đang lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó, an tĩnh nhìn hắn.

Không biết đã đứng bao lâu.

Lạc Thanh Chu bỗng nhiên đứng lên từ bên trên lá sen, nói:

- Long nhi cô nương, ta đi đây.

Nói xong, hắn lập tức bay lên, rất nhanh bay tới phía trên lầu các, đáp xuống mái cong.

- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi... Ngươi tới đây khi nào?

Mặc dù có huỳnh quang bao phủ thân thể và gương mặt, nhưng lúc này gương mặt của hắn vẫn như cũ nóng bỏng nóng hổi.

Thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh đứng ở bên trên mái cong, an tĩnh nhìn hắn thật lâu, mới nhàn nhạt mở miệng nói:

- Từ lúc ngươi bôi mỡ.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn nâng lên ánh mắt, nhìn về phía bụi hoa sen.

Từ nơi này nhìn lại, nhìn rõ nơi đó nhất thanh nhị sở.

Thiếu nữ yêu tộc gọi Long nhi kia lúc này đã không còn ở trên lá sen.

- Nguyệt tỷ tỷ, là như vậy, trên chân Long nhi cô nương có buộc một đầu dây đỏ, là một kiện pháp bảo cha nàng cho nàng, cầm giữ tự do của nàng, nàng tối hôm qua nhờ ta giúp nàng lấy xuống đầu dây đỏ kia. Ta đã dùng hết các loại biện pháp cũng không có lấy xuống, cuối cùng nghĩ đến việc bôi mỡ hẳn là sẽ hữu hiệu quả, sau đó liền...

Thân ảnh xanh nhạt lại an tĩnh nhìn chằm chằm hắn một hồi, thản nhiên nói:

- Sau đó liền bôi mỡ thưởng thức suốt cả đêm, thẳng đến hừng đông, đúng không?

Lạc Thanh Chu:

- ... Không phải là thưởng thức, ta chỉ đang không ngừng nếm thử, càng tuột càng hăng, không muốn từ bỏ mà thôi.

- Nguyệt tỷ tỷ hẳn phải biết, ta là người vĩnh viễn không nói tới hai chữ ‘thất bại’, hi vọng Nguyệt tỷ tỷ đừng hiểu lầm.

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, đưa lưng về phía hắn, nhìn về phía nơi xa, âm thanh thanh lãnh nói:

- Ta cũng không có hiểu lầm, mà ngươi cũng không cần giải thích cho ta nghe. Trời đã sáng, mau trở về đi thôi.

Lạc Thanh Chu không dám nói thêm về chuyện này, dừng một chút, hỏi:

- Nguyệt tỷ tỷ tối hôm qua làm sao tới muộn như vậy? Là có chuyện gì sao?

Thân ảnh xanh nhạt bồng bềnh tay áo, bóng lưng băng lãnh, cũng không để ý đến hắn.

Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, xấu hổ cáo từ:

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi về trước, đêm nay lại đến.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, không nhúc nhích, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu không có ý tiếp tục chờ đợi, thân ảnh lóe lên, bay lên giữa không trung, biến mất không thấy gì nữa.

Thân ảnh xanh nhạt lại đứng bên trên mái cong một hồi, đột nhiên như nguyệt quang tán loạn, lúc xuất hiện lại đã đến đáy hồ.

- A, tỷ tỷ, ngươi nghe ta giải thích...

- Không cần giải thích, ta là tới lấy máu.

Bình Luận (0)
Comment