Lạc Thanh Chu tức giận:
- Hạ Thiền, sao ngươi có thể thô lỗ với cô gia như thế? Đến cùng là thỏ thỏ quan trọng, hay là cô gia quan trọng?
Lạc Thanh Chu: - ... Cô gia lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, ai quan trọng?
Hạ Thiền nói:
- Thỏ thỏ.
Lạc Thanh Chu không muốn lại để ý đến nàng, đứng dậy đi đến bên cạnh Bách Linh, ngồi xuống nói:
- Bách Linh...
- Thỏ thỏ quan trọng! Thỏ thỏ quan trọng! Thỏ thỏ quan trọng hơn cô gia.
Không đợi hắn hỏi ra lời, Bách Linh trực tiếp đáp.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Tốt thôi, thỏ thỏ quan trọng, cô gia đi đây....
Lạc Thanh Chu đứng dậy, nhìn thoáng qua hai con thỏ trắng trên đất, lại liếc mắt nhìn hai tiểu nha đầu đang ôm bọn chúng ôn nhu vuốt ve, mặt mũi tràn đầy cưng chiều, trong lòng đột nhiên cảm giác giống như bị người đâm một kiếm.
- Cô gia đi đây....
Hắn lầm bầm lặp lại một câu, lui về sau ra khỏi lương đình, thấy không có người liếc hắn một cái, ánh mắt đều nhìn hai con thỏ trên đất, ngay cả đại tiểu thư cũng không ngoại lệ.....
Trái tim hắn lập tức co quắp, quay người rời đi.
-Đáng ghét, ta lại bị hai con thỏ nhỏ đánh bại, uổng công ta mỗi đêm đến kể chuyện xưa cho các nàng nghe, đùa các nàng vui vẻ...
Trở lại Mai Hương Uyển, Lạc Thanh Chu nói chuyện này cho Tần nhị tiểu thư cùng Thu nhi mấy người các nàng nghe.
Mấy tiểu cô nương nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.
- Cô gia, còn có con thỏ khác không? Ta cũng muốn.
- Công tử, ta cũng muốn.
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc cũng muốn.
Lạc Thanh Chu giận dữ, trực tiếp đuổi mấy người ra khỏi gian phòng, sau đó đóng cửa phòng, ôm Tần nhị tiểu thư lên giường, tức giận nói:
- Các ngươi đều thích bé thỏ trắng à? Rất tốt, ta cũng rất thích.
Nói xong, chui vào trong chăn.
Lúc rạng sáng.
Lạc Thanh Chu dỗ Tần nhị tiểu thư ngủ ngon, không kịp chờ đợi thần hồn xuất khiếu, đi Tây Hồ.
Lầu các bên trên Tây Hồ.
Gió thu lạnh buốt, ánh trăng thanh lãnh.
Thân ảnh xanh nhạt đang một mình đứng ở nơi đó nhìn qua mặt hồ cách đó không xa không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Nguyệt tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu đi tới gần, bay đến sau lưng nàng.
Nghĩ đến đêm nay sẽ cởi sạch quần áo tu luyện ở trước mặt nàng, hắn lập tức cảm giác khẩn trương.
Bên trên lầu các, yên tĩnh im ắng.
Thân ảnh xanh nhạt đứng trên mái cong, vẫn như cũ không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Tiểu Nguyệt đêm nay không có tới.
Thiếu nữ Yêu tộc kia tựa hồ cũng chưa từng xuất hiện.
Lạc Thanh Chu nhìn xung quanh một lần, đang không biết nên làm sao mở miệng, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên chấn động một chút.
Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, quả nhiên là tiểu Nguyệt gửi tới.
Tiểu Nguyệt: 【 ca ca, đêm nay muội muội không đi được, dù sao muội muội đi, ca ca cũng không muốn để ý tới người ta. Trong mắt ca ca cũng chỉ có Nguyệt tỷ tỷ nhà ngươi, đúng hay không? 】.
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Phải】.
Tin tức rất mau gửi trả lại.
Tiểu Nguyệt: 【Ca ca, ngươi sao có thể như thế? Muội muội thật đau lòng, muội muội còn chuyên môn chuẩn bị thật nhiều vớ và bảo bối cho ca ca đây】.
Lạc Thanh Chu: 【 Thế tối hôm qua làm sao không cho ta? 】.
Tiểu Nguyệt: 【 Muội muội muốn đơn độc cho ca ca, không muốn để cho những người khác trông thấy, đêm nay có thể chứ? Ca ca nói địa phương, muội muội đơn độc đi gặp ca ca, sau đó dâng lên vớ và bảo bối của muội muội】.
Lạc Thanh Chu: 【Chỉ sợ muốn nhân cơ hội khống chế ta? 】
Tiểu Nguyệt:【 Ca ca nói cái gì đó? Muội muội làm sao có thể có ý nghĩ tà ác như vậy? Muội muội đối với ca ca là thật lòng, muội muội chỉ muốn tốt cho ca ca, muội muội chỉ muốn để ca ca khoái hoạt, muội muội có thể thề 】.
Lạc Thanh Chu: 【 Muộn 】.
Tiểu Nguyệt:【 Ca ca, có phải bại hoại nào nói xấu muội muội cho ca ca rồi hay không? Là đầu tiểu xà hèn hạ vô sỉ kia à? Hay là, người khác? 】.
Lạc Thanh Chu: 【 Không có. Không nói, ta muốn tu luyện 】.
Hắn trực tiếp thu bảo điệp đưa tin vào túi trữ vật.
Nghĩ nghĩ, hắn lại đem ra, lại trả lời thêm một câu: 【Tiểu Nguyệt, ngươi trợ giúp ta thật nhiều, nếu như về sau cần trợ giúp gì, có thể trực tiếp nói với ta. Chỉ cần sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ta đều sẽ giúp ngươi 】.
Phát xong dòng tin nhắn này, trong lòng hắn mới bình tĩnh trở lại.
Hắn không muốn thiếu ân tình của bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là người xa lạ.
Tiểu Nguyệt tiếp cận hắn mặc dù có mục đích, nhưng hoàn toàn chính xác đã giúp hắn, hơn nữa còn đưa cho hắn không ít đồ tốt.
Nếu như đối phương độ lôi kiếp cần hắn, mà hắn cũng không có nguy hiểm quá lớn, hắn tự nhiên sẽ hỗ trợ.
Nhưng nếu như đối phương muốn sử dụng âm mưu quỷ kế gì khống chế hắn, để hắn hỗ trợ, như vậy hắn khẳng định sẽ trở mặt.