Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1249 - Chương 1249: Khiêm Gia Mênh Mang, Bạch Lộ Như Sương (2)

Chương 1249: Khiêm Gia mênh mang, bạch lộ như sương (2) Chương 1249: Khiêm Gia mênh mang, bạch lộ như sương (2)

- Ai nói tình yêu liền nhất định phải giao phối? Tình yêu trước đó của nam nữ là thuần khiết, là tâm và tâm va chạm, là tâm cùng tâm ấm áp, mà không phải va chạm cùng ấm áp ở giữa nhục thân. Mà, ai nói rắn và người thì không thể giao phối? Xà yêu có thể biến thành hình người, không phải sao?

Thiếu nữ Yêu tộc suy nghĩ một chút, nói:

- Sẽ rất buồn nôn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta cũng cảm thấy như vậy, rắn trơn mượt, hoàn toàn chính xác rất buồn nôn.

Thiếu nữ Yêu tộc nhìn hắn nói:

- Công tử, ta nói nhân loại rất buồn nôn.

Lạc Thanh Chu quay đầu nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, Long nhi nói ngươi buồn nôn.

Thiếu nữ Yêu tộc vội vàng nói:

- Ta nói là nhục thân nhân loại, đặc biệt là nhục thân nam nhân, mới không có nói tỷ tỷ buồn nôn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Long nhi, ngươi là nói ta sao?

Yêu tộc thiếu nữ đáp:

- Ngoại trừ công tử.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, trực tiếp bắt đầu kể cố sự.

- Tây Hồ, cầu gãy, du khách như dệt...

Rất nhanh giảng đến đoạn Bạch nương tử và Hứa Tiên lưỡng tình tương duyệt, bái đường thành thân.

Sau đó Bạch nương tử uống rượu đến say, hiện ra chân thân, dọa tất cả quan khách sợ đái trong quần...

Thiếu nữ Yêu tộc nhịn không được nói:

- Nếu quả thật muốn báo ân thì không nên cùng hắn thành thân, mà là xà yêu tu luyện ngàn năm, căn bản cũng không sợ rượu gì có thể làm mình say. Còn nữa, vị Hứa quan nhân kia quá yếu, chỉ là yêu khí đã có thể để hắn rất nhanh bệnh nặng quấn thân, một mệnh mất đi, đi đời nhà ma. Công tử, ngươi nghe được cố sự ở đâu, quá hoang đường.

Lạc Thanh Chu ngừng lại, nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Vậy ta thay đổi cố sự thôi, tên gọi « Mỹ vị trên đầu lưỡi, canh rắn trong truyền thuyết ».

- Công tử, thời gian không còn sớm, ngươi vẫn là mau trở về đi thôi, nương tử nhà ngươi đang ở nhà chờ ngươi đấy.

Vẻ mặt thiếu nữ Yêu tộc không thay đổi nói.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, nhìn về phía thiếu nữ trước mặt nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta kể cho ngươi nghe « Đại Thoại Tây Du » đi.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:

- Trời đã sáng.

Lạc Thanh Chu nhìn ra phía ngoài nói:

- Nhanh như vậy?

Hắn cũng không tiếp tục lưu lại, cáo từ nói:

- Nguyệt tỷ tỷ ta đi đây, đêm nay gặp.

Nói xong, bước nhanh rời đi, cũng không lại nhìn thiếu nữ Yêu tộc kia một chút.

Bay ra mặt hồ, bên ngoài quả nhiên đã hừng đông.

Hắn lập tức bay lên giữa không trung, bay về phía Tần phủ, trong đầu không khỏi hiện ra một màn tối hôm qua Nguyệt tỷ tỷ giúp hắn tu luyện.

Nguyệt tỷ tỷ bởi vì thể chất và công pháp, hẳn là chưa hề đụng vào nam tử, như vậy tối hôm qua, có phải là lần đầu tiên của nàng hay không?

Nguyệt tỷ tỷ vì giúp hắn tu luyện, hi sinh như thế lớn, cho nên vô luận như thế nào, hắn về sau đều sẽ giúp nàng ra tay, giúp nàng giải trừ những phiền não kia.

Bất quá chuyện này, có phải nên nói cho nương tử nhà mình một tiếng hay không?

Đáy hồ, trong thạch thất.

An tĩnh một lát, thiếu nữ Yêu tộc nhịn không được mở miệng nói:

- Tỷ tỷ, ngươi thật chỉ bởi vì muốn lợi dụng Lôi Linh chi thể của hắn mới trợ giúp hắn như vậy?

Thân ảnh xanh nhạt có chút cúi đầu, nhìn về phía khăn tay tuyết trắng trong tay.

Khăn tay bên trên, thêu lên một bài thơ:

- Khiêm Gia mênh mang, bạch lộ như sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương....

Bên trên khăn tay còn có vết mồ hôi.

Nhưng nàng cũng không chảy mồ hôi.

Nàng không có trả lời, đi ra khỏi thạch thất, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Thần hồn Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, lại ôm Tần nhị tiểu thư trong ngực ngủ một hồi, lặng lẽ rời giường.

Thu nhi chẳng biết lúc nào sớm đã thức dậy, canh giữ ở ngoài cửa phòng, giúp hắn mặc xong giày, sau đó nhẹ giọng nói cho hắn biết:

- Cô gia, tối hôm qua tiểu thư lấy những cái yếm và tất chân kia tới cho phu nhân nhìn, phu nhân rất tức giận, mắng tiểu thư một trận, sau đó mắng nô tỳ và Tiểu Điệp một trận.

Lạc Thanh Chu lúng túng nói:

- Sau đó thì sao?

Thu nhi thấp giọng nói:

- Phu nhân chửi chúng ta không biết xấu hổ, để chúng ta đừng đi thiết kế loại y phục mất mặt kia, sau đó đều lấy đi hết những quần áo kia, bảo hôm nay sẽ ném đi hết.

Lạc Thanh Chu không dám nhiều lời, nói:

- Nghe phu nhân đi.

Thu nhi nói:

- Thế nhưng nghe tiểu thư nói, cô gia và quận chúa đã đánh cược.

Lạc Thanh Chu một mặt không có vấn đề nói:

- Không sao đâu, coi như là ta thua thôi. Lúc trước cũng chỉ là thuận miệng nói, quận chúa nếu muốn coi là thật, vậy ta sẽ đáp ứng nàng một điều kiện là được, tin tưởng xem ở phân lượng nhị tiểu thư, nàng cũng sẽ không quá phận khó xử ta.

Thu nhi thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Thật ra nô tỳ cảm thấy... Cảm thấy những quần áo kia rất đẹp mắt, hẳn là sẽ có người thích.

Bình Luận (0)
Comment