Lúc xế trưa.
Bầu trời âm trầm, bắt đầu đã nổi lên từng đóa bông tuyết.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, liền tắm rửa thay y phục, ăn một bữa cơm trưa phong phú.
Buổi chiều.
Sau khi Tiểu Điệp đi ra ngoài học tập, hắn một mình ra phủ, đi tụ bảo các.
Sau khi vào cửa hàng, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến đây.
Tiểu nhị cửa hàng ân cần mang theo hắn lên lầu, dẫn hắn đi tới trước quầy một loạt lưu ly chế tạo, chỉ vào vật liệu bên trong nói:
- Công tử, những thứ này chính là túi trữ vật, những trữ vật bảo vật khác còn đang ở phía trên tầng một.
Lạc Thanh Chu đứng ở trước quầy trang trí xa hoa, liếc mắt liền thấy được hầu bao lớn chừng bàn tay gần nhất.
Quả nhiên là túi trữ vật!
- Cái này có thể lấy ra ta xem một chút không?
Lạc Thanh Chu chỉ chỉ túi trữ vật nhỏ nhất giống như hầu bao kia.
Tiểu nhị cửa hàng vội vàng cười nói:
- Đương nhiên có thể, khách nhân chờ một lát.
Tiểu nhị cửa hàng cầm chìa khoá, đi đến trong quầy, mở khóa, lấy ra hầu bao kia, đưa tới trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận trong tay, chạm đến một chút, quả nhiên chất liệu giống nhau như đúc.
Trong lòng hắn có chút kích động.
Lục soát ra túi trữ vật từ trên người võ giả, nhìn thấy phình lên, bên trong hẳn đựng không ít đồ tốt.
Bất quá, phải làm thế nào mới mở ra được?
- Đây chính là túi trữ vật nhỏ nhất sao? Nhìn thật đáng yêu, nhưng ta chưa bao giờ dùng qua, dùng như thế nào?
Lạc Thanh Chu không có ngại mất mặt, trực tiếp hỏi.
Tiểu nhị cửa hàng rất nhiệt tình giới thiệu nói:
- Rất đơn giản, khách nhân chỉ cần nhỏ một giọt tinh huyết của mình vào bên trong, chờ túi trữ vật này có chút phát sáng, ở trong lòng mặc niệm một chú ngữ để sử dụng nó. Lúc muốn sử dụng, chỉ cần ở trong lòng mặc niệm một lần chú ngữ, mở miệng túi ra, đặt vật liệu cần cất tới gần, dùng thần niệm dẫn dắt vào là được. Còn lúc lấy ra vật liệu từ bên trong, cũng giống như nhau, đọc chú ngữ, mở miệng túi ra, sau đó sẽ nhìn thấy được vật liệu bên trong, chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú, thần niệm dẫn dắt, chính nó sẽ đi ra...
Lạc Thanh Chu cẩn thận nghe hắn giới thiệu, ghi tạc trong lòng từng lời, lại hỏi:
- Vậy nếu như mất đi, người khác nhặt đi, có thể dùng không?
Tiểu nhị cửa hàng cười nói:
- Người bình thường khẳng định không được, tu vi cao, có thể cưỡng ép phá giải chú ngữ. Còn có một loại tình huống, nếu như chủ nhân ngoài ý muốn qua đời, túi trữ vật kia liền sẽ tự động mở ra chú ngữ, chủ nhân mới chỉ cần một lần nữa nhỏ máu nhận chủ là được.
- Thì ra là thế.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, trên mặt lại bất động thanh sắc, nghiêm túc nhìn túi trữ vật trong tay một chút, hỏi:
- Cái này cần bao nhiêu bạc?
Tiểu nhị cửa hàng tươi cười nói:
- Công tử, bản điếm có quy định, túi trữ vật, không thể sử dụng bạc kết toán, cần kim tệ hoặc ngân phiếu kết toán. Chuyển đổi thành bạc, đại khái tám mươi vạn. Công tử nếu quả như thật cần, chúng ta còn có chiết khấu. Nếu như công tử có da lông xương cốt của Yêu thú, hoặc là yêu đan, kia còn có thể tính giá khác.
Lạc Thanh Chu cười khổ nói:
- Rất đắt.
Mặc dù đã sớm hỏi qua giá cả, nhưng lại một lần nữa nghe được cái giá tám mươi vạn, vẫn như cũ cảm thấy trong lòng run rẩy.
Hắn trả túi trữ vật trong tay trở về, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, ta tạm thời mua không nổi.
Tiểu nhị cửa hàng tiếp nhận túi trữ vật, vẫn như cũ cười rạng rỡ:
- Không sao, công tử lần sau có cần, có thể lại đến. Trong tiệm chúng ta còn có những vật khác, công tử cũng có thể nhìn xem.
Lạc Thanh Chu giương mắt nhìn một vòng, nói:
- Có thư tịch giới thiệu tu vi võ giả và các loại kiến thức căn bản không?
Tiểu nhị cửa hàng cười nói:
- Có, công tử chờ một lát.
Hắn một lần nữa để túi trữ vật vào trong ngăn tủ khóa, lúc này mới mang theo Lạc Thanh Chu đi xuống lầu.
Lạc Thanh Chu lật nhìn một hồi trên giá sách lầu hai, cuối cùng mua ba quyển thư tịch liên quan tới võ giả, rời khỏi cửa hàng.
Hắn không có đi dạo trên đường, mua cho Tiểu Điệp hai chuỗi mứt quả, rồi đi thẳng trở về phủ.
Vừa đi vào tiểu viện, đột nhiên phát hiện trong nội viện có một người đang đứng.
Một bộ váy hồng phấn, tóc đen đến eo, thướt tha xinh đẹp, cầm trong tay một đóa hoa tươi vừa hái, một bên ngửi ngửi, một bên nhíu mày nhìn hắn nói:
- Cô gia, không phải nói để người ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sao? Lại đi nơi nào rồi?
Làm sao giống như ngữ khí giữa vợ chồng vậy?
Nương tử vừa tân hôn yếu ớt oán trách phu quân ra ngoài vừa mới trở về:
- Không phải nói để người ở nhà hảo hảo bồi người ta à, lại đi nơi nào lêu lổng rồi?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái thật sâu, giương lên sách trong tay nói:
- Ra ngoài mua sách.
Hắn để nghiêng trang bìa thư tịch trả lời, một mặt bình tĩnh, hai chuỗi mứt quả trong tay kia thì cố ý giấu ở phía sau.