Sở Tiểu Tiểu thở dài nói:
- Chu sư huynh thật đáng thương, đoán chừng mỗi ngày đều trôi qua rất gò bó. Thật ra lấy thực lực Chu sư huynh bây giờ, hắn hoàn toàn không cần sợ vị Chu phu nhân kia, không cần thiết trải qua cuộc sống như vậy.
Đao tỷ cắn một hạt dưa nói:
- Chu Bá Ước hiện tại cũng không phải người cô đơn, hắn có nương tử yêu hắn, có nhi tử đáng yêu, nghe nói muội muội của hắn cũng dựa vào Chu phủ, ngươi bảo hắn trở mặt với Chu phu nhân kia thế nào? Mà thân phận của hắn đích thật là người ở rể, trừ phi hắn hạ quyết tâm, lại hoặc người...
Nói đến đây, nàng nhìn người nào đó một chút, nói:
- Lại hoặc giống như người nào đó, triệt để chinh phục toàn bộ người trong phủ. Uy, Sở Phi Dương, ngươi đang nhìn cái gì?
Ánh mắt của Đao tỷ và Sở Tiểu Tiểu đều thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại.
Trong lương đình cách đó không xa, mấy phụ nhân tuổi trẻ không biết nói cười cái gì, từng người đều đang cười đến run rẩy cả người.
Đao tỷ lập tức biến sắc, nói:
- Sở Phi Dương, ngươi sẽ không ngay cả...
- Ngậm miệng.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, đánh gãy lời nàng, nói:
- Nghĩ gì thế, ta chỉ gặp người quen.
- Người quen? Ai?
Đao tỷ nghi ngờ nói.
Lạc Thanh Chu không có trả lời, lấy một miếng bánh kẹo trong mâm, bỏ vào miệng, lấy thêm vài cái bỏ vào túi trữ vật, nói:
- Chúng ta ăn cơm liền sớm đi thôi, miễn gây phiền toái cho Bá Ước. Nhìn vị Chu phu nhân kia đã biết tính tình liền không tốt, đừng đến lúc đó trực tiếp mắng to lên.
Đao tỷ có chút hối hận nói:
- Sớm biết chúng ta không nên nghe Bá Ước, người ta từng người đều đưa rất nhiều quà tặng quý giá, chỉ chúng ta đưa một chút tranh chữ, đoán chừng vị Chu phu nhân kia biết, càng xem thường chúng ta.
Sở Tiểu Tiểu lập tức nói:
- Đao sư tỷ, tranh chữ kia của ta rất đáng tiền nha, là cha ta cha trước kia tốn hao giá tiền rất lớn mua đó, giống như là tài tử Giang Nam vẽ.
Ba người lại hàn huyên một hồi.
Chu Thư Mi mang theo Chu Bá Ước vội vàng đi tới.
Chu Bá Ước vừa xấu hổ, vừa áy náy nói:
- Đao sư tỷ, Sở sư huynh, Tiểu Tiểu sư muội, xin lỗi, ta bận rộn ở phía sau nhà bếp, cho nên không có thời gian tới trò chuyện với các ngươi. Chờ một lúc lúc ăn cơm, chúng ta đi đại sảnh, ta....
Còn chưa có nói xong, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng hô hoán của một phụ nhân:
- Cô gia, nhanh đi phòng bếp, lão gia gọi ngươi hỗ trợ.
Chu Bá Ước vội vàng nói:
-Được, được!
Nói xong, đành phải xin lỗi nói:
- Đao sư tỷ, Sở sư huynh, Tiểu Tiểu sư muội, ta còn phải đi xào rau, trước xin lỗi không tiếp được.
Nói xong lại vội vàng rời đi.
Ba người gặp hắn mặc quần áo của nhà bếp, trong tay còn cầm tạp dề vừa lấy xuống, đầu đầy mồ hôi vội vã, trong lòng đều có tư vị gì.
Chu Bá Ước đi một đoạn, lại quay đầu lại nói:
- Thư Mi, nàng trước bồi tiếp mấy người Đao sư tỷ, chờ một lúc nhớ đưa bọn hắn đi đến đại sảnh.
Chu Thư Mi tựa hồ muốn nói cái gì, lại nhịn được, gật đầu nói:
- Được rồi.
Chu Bá Ước đi theo phụ nhân kia, bước nhanh rời đi.
Chu Thư Mi thấy bầu không khí bên trong đình ngột ngạt, không khỏi thở dài một hơi, nói:
- Bá Ước là đến ở rể, trong nhà hiện tại là mẫu thân của ta đương gia làm chủ, nàng tương đối hà khắc đối với Bá Ước, ta khuyên rất nhiều lần, đều là như thế. Mẫu thân nói ở rể, vốn nên là làm trâu làm ngựa trong nhà, cha ta cũng như thế....
Đao tỷ nhịn không được nói:
- Chu tiểu thư, ngươi biết Bá Ước là một tên võ giả mà? Hơn nữa còn là võ giả tu vi Võ Sư.
Chu Thư Mi cười khổ một tiếng nói:
- Bá Ước đều nói với ta, hết thảy tiêu xài Bá Ước lúc trước tu luyện đều là ta vụng trộm cho. Nhưng cho dù chàng là võ giả, lại có thể thế nào đây? Chúng ta dù sao cũng là vãn bối, chàng ấy cũng dù sao cũng là đến ở rể, mẫu thân của ta mặc dù tính tình không tốt, đối với chàng tương đối hà khắc. Nhưng thật ra đều rất tốt đối với người thân chàng ấy và trong nhà chàng ấy. Mẫu thân Bá Ước lúc trước bị bệnh, lúc ấy an táng phụ thân, còn có muội muội cần đi học, đều là mẫu thân của ta xuất tiền xuất lực hỗ trợ, Bá Ước một mực ghi ở trong lòng. Cho nên, chàng ấy cũng không oán. Mà chúng ta bây giờ còn sinh một tiểu nam hài, Bá Ước làm phụ thân, tự nhiên càng không thể rời bỏ cái nhà này...
Đao tỷ nghe xong, trầm mặc xuống.
Sở Tiểu Tiểu nhịn không được nói:
- Chu tỷ tỷ, mẫu thân ngươi không thể tốt hơn Chu sư huynh một chút à? Nấu cơm loại chuyện này, để hạ nhân đi làm chẳng phải được rồi? Hôm nay nhiều khách nhân như vậy, để Chu sư huynh đi làm, thật sự mất mặt.