Lạc Thanh Chu tiến vào hậu hoa viên.
Tần đại tiểu thư một bộ váy trắng, vẫn như cũ ngồi trong lương đình bên hồ nước, đang an tĩnh xem sách.
Hạ Thiền ôm kiếm, đứng ở một bên, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng tuyết, gặp hắn tiến đến, nhìn không chớp mắt, giống như người sáng nay chủ động đi tìm hắn bức ép muốn ăn mứt quả không phải nàng.
Lạc Thanh Chu đội gió tuyết, đi đến trước đình nghỉ mát, cúi đầu chắp tay, tái diễn ba chữ mỗi đêm đều nói kia:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn về phía hắn.
Dừng một chút, khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, vẫn không có thấy được tiếng lòng nàng.
Ngoài miệng không nói lời nào, trong lòng cũng không nói lời nào sao?
Lạc Thanh Chu lại nhìn thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh một chút, ánh mắt vừa nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ cũng nhìn về phía hắn, hai con ngươi lạnh lẽo, như gió tuyết ngoài đình.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, chuẩn bị rời khỏi.
Bách Linh đột nhiên xuất hiện, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thản nhiên, cười nói:
- Cô gia, vừa rồi ở ngoài, người nói ta rất ngọt, so với mứt quả hôm nay người mua cho Thiền Thiền còn ngọt hơn, là thật sao?
Lạc Thanh Chu nhìn bờ môi phấn nộn kia của nàng một chút, đang muốn nói chuyện, Bách Linh đột nhiên lại cười nói:
- Thế cô gia, ngươi nói là ta ngọt hay là Thiền Thiền ngọt?
- Mứt quả ngọt.
Lạc Thanh Chu trả lời một câu, lại không có để ý tới nàng, bước nhanh rời khỏi.
Đợi bóng lưng hắn biến mất ở ngoài cửa trong gió tuyết thật lâu, Bách Linh duỗi ra một ngón tay ngọc nhỏ dài, sờ lên bờ môi của mình, nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo trong lương đình nói:
- Ta không có nói láo, cô gia vừa rồi thật ở ngoài nói miệng ta ngọt. Thiền Thiền, ngươi có muốn nếm một ngụm hay không?
Thiếu nữ trong đình nghiêng người sang, nhìn về phía nơi khác, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng, không nói một lời.
Bách Linh duỗi ra tay ngọc, tiếp đón bông tuyết tới dính lên người, thở dài một hơi nói:
- Đêm nay thật lạnh, nếu như hai người ngủ cùng nhau, lại miệng đối miệng nói chuyện một chút, hẳn là sẽ rất ấm áp.
- Ngươi cứ nói đi? Thiền Thiền?
Nàng nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm trong lương đình.
Gió đêm lạnh lẽo.
Một vòng trăng sáng treo ở trong mây đen trên bầu trời đêm, như ẩn như hiện.
Lúc Lạc Thanh Chu trở lại phòng, Tiểu Điệp đã trải tốt chăn mền, đốt lên hai ngọn đèn, và rất nhiều ngọn nến.
Trong phòng, một mảnh sáng tỏ.
- Công tử, làm như này có thể sao?
Tiểu nha đầu thấy hắn nhìn trên giường, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng hỏi.
- Có thể, ngươi đi ngủ trước đi.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Tiểu Điệp không dám chờ lâu, lúc đi tới cửa lại thấp giọng nói:
- Công tử, ban đêm nếu cùng tiểu thư... Cùng tiểu thư ân ái xong, cần tắm, phải nhớ gọi nô tỳ nha.
Lạc Thanh Chu không nói gì.
Tiểu Điệp nhẹ nhàng đóng cửa lại rời khỏi.
Trở lại trong phòng, tiếp tục lên giường thêu hoa, trong lòng âm thầm kỳ quái: Mỗi lần tiểu thư đều tới yên tĩnh, đi cũng im ắng, hẳn là ngại ngùng, sợ bị nhìn thấy.
Lập tức khuôn mặt nhỏ lại nóng lên, thấp giọng thì thào:
- Lúc đầu người ta động phòng, tiểu nha hoàn nên cả đêm đều ở nơi đó hầu hạ...
Suy nghĩ lúc trước Tôn bà bà dạy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm nóng hổi.
Tôn bà bà lúc trước nói cho nàng, nàng thân là tiểu nha hoàn động phòng, hẳn là mỗi lần khi công tử cùng tiểu thư ân ái đều ở bên giường hầu hạ, công tử nếu hào hứng, hoặc là nếu tiểu thư mệt mỏi, nàng còn có thể... Có thể...
- Ríu rít...
Nàng càng nghĩ càng đỏ mặt, xấu hổ che lấy khuôn mặt nhỏ, chôn ở trong chăn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bởi vì thẹn thùng mà vặn vẹo không ngừng, chân nhỏ mang vớ lưới màu hồng tinh xảo khoác lên mép giường đạp loạn...
Trời tối người yên.
Ngoài cửa sổ vẫn có đầy bông tuyết tung bay như cũ.
Lạc Thanh Chu chốt cửa sổ, cởi xuống vớ giày, y phục lên giường, nằm vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Trong đầu tinh tế đọc phương pháp tu luyện mà quyển « Những Chuyện Liên Quan Tới Luyện Hồn » kia ghi lại.
Đầu tiên là bài trừ tạp niệm, tiếp theo là tĩnh tâm, định thần.
Sau đó dựa vào hình vẽ trong sách kia ghi chép, tập trung tất cả tinh thần nội thị, từ phần bụng trải qua huyệt khiếu, chậm rãi dâng lên, một đường hướng lên, xông lên đỉnh đầu...
Lặp đi lặp lại như thế, thẳng đến thần hồn xông phá gông cùm xiềng xích, chặt đứt thân thể trói buộc, triệt để xông ra từ huyệt khiếu ở đỉnh đầu.
Lạc Thanh Chu quyết định thử một chút.
Nín thở ngưng thần, tĩnh tâm, tập trung lực chú ý, tụ tập tất cả tinh thần hóa thành ánh mắt, nhìn vào bên trong cơ thể...
Lập tức, bắt đầu từ từng huyệt khiếu, chậm rãi hướng lên.
Như leo núi, từng bước một, một bậc thang một bậc thang, hai bên cây cối, chậm rãi lui lại, gian nan tiến lên...